"Tổ sơn Thiên Lương, rốt cuộc là cái gì?"
Cảnh tượng ở đây vốn đã tràn ngập cảm giác thần thánh mà thần bí, hơn nữa vẻ mặt và ngữ khí của Lệ Tây Tinh lúc này càng làm cho Hồ Kinh Kinh không kìm được có chút run rẩy.
Lệ Tây Tinh nhíu đôi lông mày như đao khắc, người thiếu niên thuở nhỏ bởi vì rơi vào giữa tranh đoạt quyền hành mà bị cả gia tộc cùng Trường Lăng vứt bỏ nhập ngũ trong hoang nguyên này lần đầu tiên lộ ra thần sắc do dự.
Cho đến khi Hồ Kinh Kinh ở trên lưng bắt đầu có chút bất an, hắn mới hít sâu một hơi, nói:
- Trước Ô Thị, Đông Hồ, Nguyệt Thị, trong hoang nguyên và hoang mạc quan ngoại này từng có một đế quốc thống nhất trong truyền thuyết, gọi là Thiên Lương.
Bất kỳ đế quốc khổng lồ nào giống như vương triều Đại U năm đó, đều có độ cao khiến người rung động, hơn nữa lãnh thổ của Ô Thị, Đông Hồ, Nguyệt Thị cộng lại, kỳ thật còn khổng lồ hơn so với lãnh thổ mấy triều cộng lại.
Cho nên chỉ một câu nói như vậy, liền lập tức làm cho Hồ Kinh Kinh rơi vào trong kinh hãi mãnh liệt hơn.
- Trong truyền thuyết Thiên Lương bị hủy hoại bởi một đại ôn dịch xưa nay chưa từng có, cuối cùng người may mắn không nhiễm bệnh vì không để ôn dịch lan tràn đến các bộ lạc xa xôi khác, đã nhốt tất cả những người nhiễm bệnh ở tổ địa nơi Thiên Lương khởi nguồn.
Trên mặt Lệ Tây Tinh mang theo một loại ý vị khó tả, sau đó chậm rãi nói:
- Khởi nguyên của tổ địa Thiên Lương trong truyền thuyết nằm dưới vòm trời, bốn mùa như xuân, thiên địa tự nhiên thai nghén linh khí, mọi nơi đều có thể thấy được linh quả diệu dược, cho dù cắm xuống một cây gậy gỗ thì năm sau cũng sẽ nảy mầm. Nhưng trấn áp phong tỏa hàng triệu người nhiễm bệnh trong nước ở trong vùng đất tổ tiên này, những người Thiên Lương còn sống sót kia cũng không biết trả giá lớn đến như thế nào. Một ít bộ lạc rất xa biết được lựa chọn và nghĩa cử của bản thân người Thiên Lương nên chạy tới tham chiến. Trong truyền thuyết, nơi này cuối cùng còn thê lương hơn cả Tu La tràng, tất cả kiến trúc, thậm chí núi non bên trong đều bị san bằng, chỉ còn lại một tòa tổ sơn trong đó. Tuyệt đại đa số người Thiên Lương sống sót cuối cùng mặc dù trấn thủ nơi này, vì không để cho người nhiễm loại ôn dịch này chạy ra nơi đây, nên không thể không tự tay giết chết cực kỳ nhiều người nước mình, những người nước Thiên Lương này cũng lựa chọn tự sát ở trong tòa tổ sơn kia. Cho nên tòa tổ sơn này còn được gọi là tòa núi cứu rỗi.
Hồ Kinh Kinh hoàn toàn không thể tưởng tượng được truyền thuyết tàn khốc như vậy, nhất là con số mấy chục triệu càng làm cho đầu óc nàng trống rỗng.
- Những người Thiên Lương cuối cùng tự sát ở tổ sơn tự nhận hai tay nhiễm đầy tội ác, cho nên cuối cùng lựa chọn làm như vậy để cứu rỗi bản thân, thế nhưng tất cả các bộ lạc lúc ấy còn may mắn sống sót trong bản đồ đế quốc này, không chỉ kính sợ ngay từ đầu đối với những người Thiên Lương này, mà còn tôn trọng bọn họ như là Thần linh.
- Những bộ lạc còn may mắn sống sót kia đều tôn sùng nơi đây là tổ địa, đều xem nơi đây là chỗ trú ngụ cho Thần linh che chở bọn họ, bất cứ kẻ nào cũng không thể tiến vào.
Lệ Tây Tinh dừng một chút, thân thể cũng có chút lạnh lẽo run rẩy,
- Ta từng nghe truyền thuyết như vậy, nhưng thật không ngờ lại thực sự có chỗ này.
"Nếu như nói đuổi chúng ta tới nơi này là bởi vì muốn dẫn bằng hữu Đinh Ninh của ngươi tới đây, vậy trong này rốt cuộc có cái gì?"
Hồ Kinh Kinh lẩm bẩm.
Câu nói này của nàng căn bản không phải là vấn đề, chỉ muốn giảm bớt tâm tình đang cực kỳ dao động của mình, bởi vì Lệ Tây Tinh cũng không thể biết được bên trong tổ địa Thiên Lương truyền thuyết trước mắt này rốt cuộc có tồn tại gì hay không.
- Chúng ta phải làm gì?
Vì vậy, nàng hỏi ra một vấn đề thực sự.
Nếu cho đến nơi đây mới rốt cục hiểu được ý đồ chân chính của đối phương, vậy nàng và Lệ Tây Tinh đương nhiên có thể lựa chọn vào hoặc không vào tổ địa này.
Lệ Tây Tinh nhìn thoáng qua bầu trời phía sau.
Hiện tại trời cao mây nhạt, hắn thoáng có thể nhìn thấy những con đại bàng vẫn theo đuôi hắn từ lúc mới đầu, bây giờ đã là một chấm đen trên bầu trời phương xa.
Thần sắc do dự trên mặt hắn nhanh chóng tiêu tán, cực kỳ đơn giản nói:
- Chúng ta đi vào.
Sau đó hắn bắt đầu trực tiếp cất bước đi tới.
- Tại sao?
Hồ Kinh Kinh khó có thể hiểu được cảm xúc của Lệ Tây Tinh lúc này.
- Không phải ta tin tưởng chính mình.
Lệ Tây Tinh trả lời:
- Ta tin tưởng hắn... nếu hắn thực sự đến vì ta, ta nghĩ hắn sẽ có biện pháp.
- Trách không được ngay cả Tịnh Lưu Ly cũng ở cùng một chỗ với hắn.
Hồ Kinh Kinh ngây người một chốc, nói:
- Ngay cả ngươi cũng nói hắn như vậy, vậy hắn nhất định còn lợi hại hơn trong tưởng tượng của ta.
Lệ Tây Tinh không trả lời nàng.
Cỏ dài màu vàng khô trên sườn núi càng rậm rạp, càng thêm cao lớn thô to hơn so với cỏ dài trên thảo nguyên bên ngoài, hơn nữa sườn núi cũng rất dốc, muốn đi xuống lại cực kỳ khó khăn.
Điều mấu chốt nhất chính là mặt đất phía dưới cỏ khô vàng là màu xám trắng, giẫm xuống một cước sẽ vang lên rất nhiều tiếng nổ nhỏ, đồng thời bắn tung tóe rất nhiều bụi trắng tinh.
"Những thứ này đều là..." Hồ Kinh Kinh trong nháy mắt nhìn ra những mảnh vụn màu xám trắng này là cái gì, cả người không kìm được được run rẩy thêm lần nữa.
Lệ Tây Tinh trầm mặc nhìn những mảnh vụn màu xám trắng dày đặc bao trùm từng tấc đất, trong lòng bàn tay thấm ra mồ hôi hột, hắn bắt đầu tin tưởng truyền thuyết năm đó là thật.
Những mảnh vụn màu xám trắng sau khi trải qua dầm mưa dãi nắng và phong hóa qua nhiều năm đều lộ ra những mảnh vỡ xương cốt cực kỳ tinh khiết.
Những mảnh vỡ xương cốt thật dày này chất đống trên mặt đất, cho dù hai chân hắn lọt vào bên trong đó, vẫn không thể nào chạm đến bùn đất ở bên dưới.
Càng gần phía ngoài, những mảnh vỡ xương cốt này chồng chất càng dày, thậm chí phập phồng giống như sóng biển, hiển nhiên càng ra phía ngoài thì càng tới gần lối thoát, chiến đấu lại càng thảm thiết, nên người bị giết chết ở chỗ này càng nhiều.
Một bồn địa khổng lồ như vậy đều tích đầy xương trắng, chứng tỏ đâu chỉ có mấy trăm vạn dân Thiên Lương chết ở trong phiến tổ địa này năm đó?
Ngẫm lại ôn dịch năm đó để cho một đế quốc khổng lồ và cường thịnh như vậy đều bó tay không có cách là khủng bố cỡ nào, đại đa số trong những hài cốt này đều là con dân Thiên Lương năm đó nhiễm bệnh, chân đạp xuống sinh ra bụi đủ để làm cho người ta run sợ.
Thế nhưng bên trong giết chóc như vậy chứa đựng một phần quang huy, trái lại làm cho những mảnh xương vỡ này đều tản ra hương vị thần thánh.
Ít nhất hai người có thể cảm nhận được rõ ràng, thiên địa nguyên khí trong này càng tinh khiết hơn so với bên ngoài, một phần linh khí có lợi cho Tu hành giả tu hành, xen lẫn trong từng đợt gió nhẹ tựa như linh hồn thánh khiết, xuyên qua giữa cỏ vàng úa.
Sườn đồi dần dần bằng phẳng.
Cỏ vàng dần dần biến mất.
Xương trắng trải đầy mặt đất cuối cùng cũng không còn dày như vậy.
Cảnh vật trước mặt hai người biến thành bình nguyên đang vào mùa xuân.
Lệ Tây Tinh ngừng lại.
Hắn dụi dụi hai chân, híp mắt nhìn lên bầu trời phía sau.
Giống như hắn dự đoán, những con đại bàng màu đen kia bay nhanh hơn một chút, lúc này chẳng những hắn có thể nhìn thấy, hơn nữa còn thấy rõ đường nét của những con đại bàng lúc trước trên bầu trời chỉ là một chấm đen nhỏ kia.
Hai chân hắn đã cực kỳ sưng phù và đau nhức, trong cảm giác của hắn, tất cả cơ bắp ở hai chân đều giống như những thanh đao nhỏ đang đâm cào xát xương cốt hai chân hắn, nhưng hắn không dừng lại nghỉ ngơi, vẫn cố hết sức nhanh chóng đi về phía một tòa tổ sơn cô độc sừng sững trước mặt.
Kẻ thù có lẽ sẽ tới rất nhanh, nhưng vẫn sẽ tồn tại một chút thời gian chênh lệch.
Tất cả gió nhẹ dường như đều từ bên trên tổ sơn cuốn tới, thậm chí ngay cả một dòng sông chảy trong bình nguyên này, phía đầu nguồn dường như cũng đến từ ngọn núi đá trợ trọi kia.
Điều làm cho người ta khiếp sợ nhất chính là càng tới gần tổ sơn, màu sắc của nước sông lại càng trở nên giống với màu sữa trắng tinh khiết, trên mặt sông tỏa ra từng tia khói trắng, thế nhưng không phải là hơi nước, mà là thiên địa linh khí tinh khiết!