Không có bất kỳ nghi vấn nào, trong tổ sơn cuối cùng của Thiên Lương, nhất định có một Linh mạch rất kinh người.
Nhìn Linh khí màu trắng sữa tỏa ra trên mặt sông, hai người lại trầm mặc lần nữa.
Linh mạch đối với bất kỳ Tu hành giả nào trong thiên hạ, thậm chí cả một đế quốc mà nói đều là tài phú kinh người, ở Trường Lăng bởi vì Tiết Vong Hư cùng Đinh Ninh chống đối, cho dù là một ít học sinh tu hành địa cũng biết sở dĩ Bạch Dương động ngay từ đầu bị hoạch tội, cũng bởi vì bọn họ ngỗ nghịch ý chỉ của hoàng hậu Trịnh Tụ, không cam lòng đưa Linh mạch của Bạch Dương động cho bà ta sử dụng.
Mặc dù chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy một cái Linh mạch trong thư phòng Trịnh Tụ ở sâu trong hoàng cung Trường Lăng, nhưng thông qua miêu tả trong rất nhiều chuyện xưa ở nơi đó, hai người đều có thể khẳng định, cái Linh mạch kia cũng không thể nào so sánh với Linh mạch tổ sơn trước mắt này.
- Ngươi nghe lời ta, hẳn là muốn để cho ta thả ngươi xuống ở chỗ nào đó trên đường.
Lệ Tây Tinh hít sâu một hơi, quay đầu nhìn Hồ Kinh Kinh, nói:
- Dù sao ngươi cũng là chân truyền duy nhất của Bảo Quang quan, nếu ngươi chết, Bảo Quang quan sẽ không còn tồn tại nữa.
Hồ Kinh Kinh hiểu rõ ý bên trong lời nói của hắn lúc này.
Giống như ở chỗ này năm đó có rất nhiều người nhiễm ôn dịch đáng sợ muốn lao ra ngoài, mà rất nhiều người tiếc mạng sống lại không thể không tự tay tàn sát thân nhân của mình, vô số người có vô số loại lựa chọn, thế nhưng bởi vì tôn kính đối với Thiên Lương năm đó, cũng không đủ để cho tất cả vương quốc trên hoang nguyên này chống được một Linh mạch như vậy dụ hoặc.
Qua nhiều năm như vậy, bất kể là Nguyệt Thị, Ô Thị hay là Đông Hồ, đều không có quân đội thậm chí Tu hành giả tiến vào tổ địa này, điều này chỉ có thể nói rõ không phải là vấn đề tín ngưỡng, mà do trong vùng tổ địa này có tồn tại nguy hiểm làm cho tất cả cường giả những vương quốc này đều sợ hãi.
Nhưng nghe những lời này của Lệ Tây Tinh, nàng không biết vì sao thân thể không còn run rẩy nữa, chỉ nở nụ cười khó hiểu,
- Lúc trước đúng là ngươi muốn giúp ta tìm chút dược vật chữa trị, sau đó ném ta ở chỗ nào đó trên đường đi, để cho ta tự sống sót.
Lệ Tây Tinh nhìn không cảm thấy khẩn trương, trái lại nở nụ cười, nhíu mày,
- Ngươi điên rồi sao?
- Có ý gì?
Hồ Kinh Kinh không hề tức giận, hơi bĩu môi xem thường cười nói,
- Không phải ngươi cũng là truyền nhân duy nhất Thủ Thành kiếm của vương triều Đại Tần ta sao? Nếu bàn về quan trọng, sinh tử của ngươi quan trọng hơn ta rất nhiều.
Lệ Tây Tinh nhìn nàng một cái, không nhịn được muốn nói cái gì đó, nhưng Hồ Kinh Kinh lúc này đã nhìn hắn nói tiếp:
- Huống chi rất nhiều người cho dù sống cả đời, cũng chưa chắc có thể tìm được một bằng hữu đồng sinh cộng tử cùng mình.
Lệ Tây Tinh lạnh lùng nói:
- Như vậy sẽ có thể thỏa mãn đi chết ư?
- Nếu là như vậy, vậy cả đời này của ngươi cũng quá thỏa mãn một chút.
Hồ Kinh Kinh vẫn không tức giận, chỉ nói:
- Nếu như chắc chắn sẽ chết, ít nhất vui vẻ trước khi chết còn tốt hơn là không vui.
Lệ Tây Tinh khẽ mỉa mai:
- Còn trẻ như vậy đã muốn chết, vậy chắc chắn sẽ là chuyện rất không vui, chứ sao có thể coi là vui vẻ.
- Chí ít có người cùng chết thì sẽ không tịch mịch.
Hồ Kinh Kinh thu liễm nụ cười, lúc trước Lệ Tây Tinh cho nàng dùng thuốc hiển nhiên đã có một ít tác dụng, ít nhất nàng sẽ không bởi vì suy yếu mà hôn mê, nàng nghiêm túc hỏi hắn,
- Ngươi nói xem có khả năng là cái loại ôn dịch đáng sợ trong này vẫn chưa tiêu tan, cho nên bản thân bọn họ không dám tiến vào, vì vậy muốn chúng ta mang những thứ trong này ra hay không?.
- Sau đó giết chúng ta, lấy được thứ bọn họ muốn từ trên người chúng ta sao, nếu thật sự là như vậy, chẳng bằng bọn họ tự lựa chọn một ít tù phạm sẽ chết tiến vào giúp chúng lấy đồ không phải dễ dàng hơn ư?
Vẻ trào phúng trên mặt Lệ Tây Tinh càng nồng đậm,
- Chuyện này vốn tồn tại vô số loại khả năng, nếu như đi ra ngoài sẽ chết, đi vào cũng sẽ chết, ít nhất ta muốn đi vào nhìn rõ ràng.
Hai người nhìn như đấu võ mồm, nhưng bước chân của hắn vẫn không dừng lại.
Dọc theo dòng sông tỏa ra Linh khí màu trắng sữa, hắn đi đến chân tổ sơn.
Chỗ này Linh khí càng nồng đậm, trăm vật sinh sôi nảy nở, nhưng càng tới gần tòa núi đá màu đen này thì thực vật lại càng thưa thớt, trước mắt dần dần thoáng đãng.
Sau đó hai người nhìn thấy một hình ảnh rất kỳ lạ.
Cuối dòng sông là một số dòng suối nước chảy ra dưới chân núi.
Trên mặt đất chung quanh dòng suối đều không có một tấc cỏ mọc được, hơn nữa gần như không thấy cảnh xương trắng rơi vãi ở bên ngoài, mà khắp nơi đều là ánh sáng lạnh lẽo của kim loại.
Một trong những dòng suối hiển nhiên là ấm áp, tạo thành một hồ suối nước nóng tự nhiên.
Tất cả Linh khí màu trắng sữa liền mang theo nhiệt khí tỏa ra từ trong hồ nước nóng phương viên chỉ hơn mười trượng kia.
Mặt đất xung quanh hồ nước nóng này được bao phủ bởi các mảnh vỡ kim loại khác nhau, mà những mảnh kim loại này đã tan chảy, hòa tan lại với nhau rồi chảy trên mặt đất như một dòng nước.
Ngay khi Lệ Tây Tinh và Hồ Kinh Kinh thuận theo dòng sông nhìn thấy mấy hồ nước nóng kia, một con Linh dương bị thương đang gian nan đi về phía chỗ đó.
Trong hồ nước nóng lúc này đã có một con hổ màu trắng, một con thổ sài* lông trên người màu vàng giống như bùn đất, đồng thời cũng có một số loài chim di cư màu trắng rất béo. (thổ sài: một loài chó hoang châu Phi hoặc được gọi là sói hỗn hợp, có hình dáng khá giống Linh cẩu, chuyên sống vùng hoang nguyên)
Con Linh dương này bị thương rất nặng, cổ nó bị mãnh thú nào đó xé ra một vết thương cực lớn, không ngừng chảy máu.
Nhưng điều làm cho người ta khó có thể tưởng tượng là những dã thú thông thường ỷ mạnh hiếp yếu này, tuyệt đối không có khả năng dễ dàng cùng tồn tại và dường như hoàn toàn không thèm để ý khi con Linh dương này đến.
Linh dương trọng thương đang hấp hối bước vào ao chảy xuôi nhiệt khí cùng Linh khí, quỳ xuống bên cạnh một con thổ sài* không xa, một loài vốn là thiên địch trong tự nhiên của nó.
Nước suối màu trắng sữa ngâm vết thương trên cổ nó, sau đó Lệ Tây Tinh cùng Hồ Kinh Kinh cực kỳ khiếp sợ nhìn thấy, miệng vết thương của nó rất nhanh cầm máu, thậm chí máu thịt đang dần dần sinh trưởng.
Tất cả dã thú này cũng không thèm để ý hai người bọn họ đến, thậm chí ngay cả một chút tiếng gầm cũng không phát ra, nơi này vẫn yên tĩnh đến đáng sợ như trước.
Hồ Kinh Kinh nhìn cảnh tượng kỳ lạ như vậy, thậm chí dựa theo lẽ thường chắc chắn không thể nào phát sinh, nàng lẩm bẩm nói:
- Cho dù là Linh dược tốt nhất ở Trường Lăng, cũng không có khả năng có hiệu quả chữa thương như vậy.
Lệ Tây Tinh cũng lẩm bẩm nói,
- Trong truyền thuyết, tổ sơn Thiên Lương có một dòng Bất Lão tuyền, bạch cốt sống mà máu thịt sinh.
- Nếu Trịnh Tụ biết đây là sự thật, rằng nơi này có một dòng Bất Lão tuyền còn kinh người gấp bao nhiêu lần so với Linh tuyền của bà ta, thì không biết bà ta có thể phát điên hay không.
Hồ Kinh Kinh chân thành nói:
- Có thể nhìn thấy thứ không thể tưởng tượng nổi như vậy, chết cũng không tiếc.
Lệ Tây Tinh thấy được sự căm hận sâu sắc hoàng hậu Trịnh Tụ trong giọng nói của nàng, hắn cũng hiểu được sự căm hận của tên đệ tử chân truyền Bảo Quang quan Hồ Kinh Kinh này đến từ đâu.
Hắn nhíu nhíu mày, nói:
- Không nên lúc nào cũng treo chữ chết hay không chết ở bên miệng.
Hồ Kinh Kinh nở nụ cười.
Lúc này nàng không nói gì, chỉ ôm Lệ Tây Tinh thật chặt.
Lông mày Lệ Tây Tinh nhảy lên, hắn cũng không nói gì, mà trực tiếp đi đến bên cạnh suối nước nóng khiến người ta khiếp sợ kia, sau đó từ từ ngâm mình xuống.
Sóng nước bắt đầu nhộn nhạo.
Tất cả dã thú đã nằm yên trong suối vẫn không quan tâm hai vị khách không mời này.
Lệ Tây Tinh thử nhiệt độ nước, chỉ hơi có cảm giác nóng, hắn ngồi xuống, cũng buông Hồ Kinh Kinh khỏi lưng mình.
Khi hơi nóng nước suối tràn vào bên trong ngực, không chỉ một ít vết thương lưu lại trong chiến đấu đã bắt đầu nhanh chóng khôi phục với tốc độ mà hắn có thể cảm giác được, ngay cả cảm giác đau nhức và mệt mỏi cực độ trong cơ thể cũng bị khí lưu ấm áp này đánh ra ngoài.
Hồ Kinh Kinh bắt đầu hít vào thật sâu.
Nàng cảm thấy sinh mệnh và sức sống bắt đầu trở lại trong cơ thể mình.
Nàng cảm thấy mừng rỡ, thế nhưng lần này nhìn bóng lưng Lệ Tây Tinh, nàng mím môi, không nhắc lại chữ "chết" nữa.
Lệ Tây Tinh chậm rãi ngẩng đầu.
Có những đốm đen lơ lửng ngay phía trên bầu trời.
Đại bàng đen đã bay lượn trên không tổ sơn.
......
Phía trên bồn địa vùng ven tổ địa, một mảnh cỏ vàng dần dần tách ra, lộ ra thân ảnh Ô Diễm Tử và nam tử bị gã xưng là Đại vu.
- Đại vu, bọn họ đã đến tổ sơn, bây giờ chúng ta nên làm gì?
Ô Diễm Tử cũng nhìn đại bàng đen lượn lờ trên bầu trời, không nhịn được hỏi nam tử bên cạnh.
Nam tử bên cạnh gã mỉm cười, nhẹ giọng nói:
- Chả cần làm cái gì, chờ thiếu niên tiệm rượu kia đến, rồi đi vào.