Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 461 - Q5 - Chương 65: Hợp Biển

Q5 - Chương 65: Hợp biển Q5 - Chương 65: Hợp biển

Lệ Tây Tinh dựa vào một tảng đá trong ao, nửa nằm nửa ngồi, nhìn đại bàng đen bay lượn phía trên bầu trời.

Nước suối nóng bỏng rửa sạch tất cả cảm giác mệt mỏi trong cơ thể hắn, đồng thời khiến hắn cảm thấy sung sướng, không khỏi nghĩ đến nếu cứ thản nhiên chết đi như vậy, có lẽ cũng là một kết thúc rất tốt. Ít nhất... Ít nhất không cần phải mệt mỏi như thế.

Nhưng suy nghĩ như vậy cũng chỉ xuất hiện trong đầu hắn trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.

Cuộc sống là như vậy, mệt mỏi nhưng không cam lòng.

Đại bàng bay màu đen bay vòng quanh nhưng từ đầu đến cuối không hề đậu xuống tổ sơn, dường như trong này có thứ khiến chúng nó đều kính sợ một cách trời sinh.

Khắp nơi vẫn vô cùng bình yên như cũ.

Khóe miệng Lệ Tây Tinh lộ ra chút ý tứ trào phúng.

Hắn chậm rãi đứng lên, nước suối chảy xuôi theo bộ lông áo bào nặng nề của hắn, rửa sạch hơn phân nửa những vết máu đã khô kia.

Hắn nhìn Hồ Kinh Kinh ngâm mình trong nước suối này, khuôn mặt cũng đỏ bừng như quả táo chín, hỏi.

- Tốt rồi?

Hồ Kinh Kinh nhìn hắn khẽ gật đầu, nói:

- Đã ổn.

Mặc dù cho đến lúc này vẫn khó có thể tin được, nhưng sự thật chính là như thế, những thương thế trong cơ thể nàng chỉ sợ ngay cả Linh dược chữa thương thượng phẩm của Trường Lăng cũng phải điều dưỡng thật lâu, nhưng giờ chỉ mất một chén trà đã được con suối nước nóng này chữa trị xong toàn bộ.

- Ngươi muốn làm gì?

Nhưng động tác kế tiếp của Lệ Tây Tinh lại khiến nàng càng thêm khiếp sợ.

Lệ Tây Tinh rút kiếm của hắn ra, đi xuyên qua hồ nước, tiến về phía cửa ra Linh tuyền kia.

Lệ Tây Tinh có hai thanh kiếm, thanh hắn dùng lúc này là đại kiếm màu trắng xám, phù văn trên thân kiếm giống như một cái răng nanh thật dài, tràn ngập khí tức kiệt ngạo và thô bạo.

Nước suối bị kiếm khí sắc bén ép sang hai bên, lộ ra đá núi màu trắng sữa dưới đáy.

Kiếm quang màu trắng xám chém lên miệng nước chảy chung quanh núi đá, khiến đá trên đó bị cắt ra thành từng mảnh.

- Ngươi muốn phá hư Linh tuyền này?

Hồ Kinh Kinh rốt cục hiểu được Lệ Tây Tinh muốn làm gì.

Lệ Tây Tinh không quay đầu lại, tiếp tục xuất kiếm, không ngừng cắt núi đá ở chỗ Linh tuyền chảy ra, để cho kiếm quang xâm nhập càng sâu, đồng thời không có chút cảm xúc nói,

- Đây không phải tổ sơn của chúng ta.

- Mặc dù có chút cảm giác phung phí của trời, nhưng ta cảm thấy ngươi nói đúng.

Hồ Kinh Kinh ngẩn người, sau đó nàng nghiêm túc khẽ gật đầu, lúc đi về phía Lệ Tây Tinh, trên người nàng cũng bắt đầu tỏa ra kiếm ý.

......

- Tại sao những con đại bàng kia lại bay thấp như vậy?

- Không phải đại bàng bay quá thấp, mà do trời quá cao.

- Đừng cố tình nói những lời ra vẻ huyền bí ở trước mặt ta.

- Phía dưới hẳn là một bồn địa rất sâu và rộng lớn.

- Sao ngươi dám khẳng định như vậy?

- Bởi vì linh khí trong thiên địa nơi này khuếch tán rất đặc thù.

- Sao ta không cảm nhận được điều này? Chẳng lẽ cảm giác của ngươi còn ở trên ta?

- Bởi vì Tục Thiên Thần quyết.

Mấy con ngựa chiến xuyên qua vùng hoang dã, bên trên những con ngựa này chỉ có hai người ngồi, một người là Đinh Ninh, người còn lại là Thân Huyền.

Một đường từ Cốc Ngục quan đi tới, Thân Huyền có rất nhiều vấn đề liên quan đến tu vi và nhận biết của Đinh Ninh, nhưng kết quả cuối cùng của cuộc nói chuyện thường thường đều bị Đinh Ninh quy kết cho Tục Thiên Thần quyết.

Thân Huyền lúc này không nhìn hắn, gã chỉ nhìn những con đại bàng đen bay ở chỗ cực kỳ thấp xa xa kia.

Gã không thể kiểm chứng được những câu giải thích Đinh Ninh đưa ra, bởi vì toàn bộ thiên hạ này, chỉ có một mình hắn biết huyền bí chân chính của Tục Thiên Thần quyết.

Trên đường đi gã vẫn nói chuyện cùng Đinh Ninh, cũng không phải muốn thông qua đối thoại không ngừng để thăm dò bí mật của đối phương, nguyên nhân thực sự chỉ là sợ hãi.

Bất kể là đối mặt tên cường giả Ô Thị mà mình không biết tên kia, hay là muốn giết chết tông chủ Linh Hư kiếm môn đối với gã mà nói đều là chuyện rất đáng sợ.

Gã muốn đánh cược một cái, nhưng cũng rất sợ mình biến thành một cỗ thi thể thối rữa bị sói đất giành ăn trên thảo nguyên này.

Giống như giờ phút này, gã bắt đầu cảm nhận được những nguyên khí thiên địa vốn đã có vẻ rất quỷ dị này chợt bắt đầu dao động mãnh liệt, tựa như có người mở màn một vở kịch lớn trong bóng tối.

Ánh mắt Đinh Ninh cũng nhìn về phía những con đại bàng đen bay múa ở xa xa.

Hắn cũng cảm nhận được thiên địa nguyên khí biến hóa kịch liệt, nhưng không giống có Tu hành giả cường đại hấp dẫn thiên địa nguyên khí, mà có thiên địa nguyên khí cường đại muốn bộc phát ra từ chỗ đó.

Lệ Tây Tinh và Hồ Kinh Kinh đứng trong hồ nước nóng.

Hơi nóng của ao nước vốn chỉ ngang eo lúc bọn hắn đứng yên, nhưng lúc này đã vượt qua ngực, tỏa lên tận cổ bọn họ.

Đầu nguồn Linh tuyền đã bị cắt ra phạm vi khoảng một trượng, tốc độ dòng suối phun ra dường như trở nên cực kỳ chậm chạp, nhưng nước suối chảy ra đã sôi trào, nổi lên rất nhiều bong bóng lớn bằng nắm tay.

Mỗi một quả bong bóng khí trôi nổi bên trên mặt nước, đều "bùm" một tiếng vỡ ra, thứ nổ tung đều là linh khí màu trắng sữa tươi mát tinh khiết đến cực điểm.

Linh khí màu trắng sữa cực kỳ tinh thuần ngưng tụ lại nặng hơn một chút so với không khí, sau khi vỡ ra trên mặt nước lại theo đó trút xuống, tựa như từng đóa hoa sen trắng nở rộ.

Lệ Tây Tinh mím chặt đôi môi, lạnh lùng mà kiên nghị, hắn ra sức đưa cảm nhận của mình xâm nhập vào trong Linh mạch phía trước,

- Dùng một kiếm mạnh nhất của sư môn ngươi, chúng ta cùng nhau làm.

- Lúc này Thân Huyền và Đinh Ninh ở xa xa đều cảm nhận được, hắn hơi nghiêng đầu, nói với Hồ Kinh Kinh.

Chẳng biết từ lúc nào hai người đã có được sự ăn ý tâm đầu ý hợp, Hồ Kinh Kinh nghe được lời nói như vậy, khẽ gật đầu với hắn, sau đó không chút do dự phát động một kiếm nhất định phải dốc toàn lực mới có thể thi triển kia.

Trong hồ nước màu trắng sữa chợt sinh ra vô số tia sáng màu vàng sáng ngời, phảng phất như ngọc vàng.

Sau đó tất cả hồ nước chuyển sang màu vàng nhạt, giống như toàn bộ biến thành một mặt kính màu vàng nhạt.

Lệ Tây Tinh nhíu mày, phát ra một tiếng rống trầm thấp từ cổ họng, giống như tiếng gào thét của sói đầu đàn ở chỗ sâu nhất hoang nguyên.

Hắn đạp một cước về phía trước, dưới một bước này, hồ nước phía trước ầm ầm nổ tung, biến thành vô số sương trắng rất nhỏ như bột phấn, tỏa ra bốn phía chung quanh

Tuy hồ trước trước người hắn đã biến mất không còn tung tích, nhưng tia sáng màu vàng óng kia vẫn đang còn.

Trường kiếm màu trắng xám trong tay hắn phát ra lực lượng, nương theo lực lượng của tia sáng màu vàng óng kia, trong nháy mắt xâm nhập sâu vào Linh mạch phía trước, tới chỗ mà khả năng nhận biết của hắn cũng không thể với tới.

Cũng trong nháy mắt này, thân thể hắn và Hồ Kinh Kinh bị một cỗ khí tức khổng lồ mà cổ xưa phun trào thổi lên, giống như hai phiến lá rụng từ từ bay ngược ra phía sau.

Linh khí nồng nặc vốn hội tụ trong một dòng suối nước nóng này chợt tăng vọt, trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ bồn địa, cuối cùng giống như một cây cột lớn thẳng tắp, đâm thẳng lên phía trên bầu trời.

Lệ Tây Tinh và Hồ Kinh Kinh chưa xuống đất đã bị khí tức cường đại thốc lên, vẫn còn đang bay bổng trên không trung.

Khí huyết trong thân thể hai người sôi trào chấn động, nhưng lại không sinh ra bất kỳ cảm giác bị thương nào.

Linh khí tăng vọt thẩm thấu xuyên qua cơ thể hai người, tựa như nước sông không ngừng cọ rửa đá cuội dưới đáy, cũng mạnh mẽ bo tròn những góc cạnh cứng rắn ở ngoài bề mặt.

Hai người chỉ cảm thấy choáng váng mãnh liệt, trong đầu hoàn toàn không thể suy nghĩ gì, cũng không cách nào cảm nhận được thời gian trôi qua.

Chờ đến lúc thân thể nặng nề bắt đầu rơi xuống, hai người mới nhìn thấy người mình đã ở độ cao mấy chục trượng, mà tất cả dòng nước phía dưới, thậm chí dòng nước trong bồn địa lúc trước cũng đã biến mất.

Bên trên bầu trời tổ sơn bao phủ mây trắng như tuyết, gió mạnh đang nổi lên khắp bốn phía, tràn ngập bên tai đều là tiếng cỏ khô bị bẻ gãy.

Lệ Tây Tinh cố gắng khống chế chân nguyên trong cơ thể dưới dư vị choáng váng mãnh liệt, đồng thời phun ra ở bên dưới chân mình, tránh cho mình và Hồ Kinh Kinh giống như tảng đá rơi xuống đất, biến thành máu thịt vỡ vụn.

Nhưng cũng trong nháy mắt này, hắn lại cảm thấy khiếp sợ mãnh liệt một lần nữa, không kìm được phát ra một tiếng kinh hô trầm thấp.

Lúc này Hồ Kinh Kinh cũng ổn định thân hình, lại khiếp sợ không nói gì đồng thời dùng ánh mắt hỏi thăm nhìn về phía hắn.

- Ngươi cũng vậy?

Sau đó một hơi thở, nàng nhìn hắn rồi chật vật lên tiếng.

Lệ Tây Tinh gật đầu.

Ở dưới loại linh khí cuồng bạo vừa rồi rửa sạch, hắn lại đột phá cảnh giới tu hành giam cầm đã lâu, tu vi chân nguyên bước ra một bước thật lớn đến kinh người.

Hồ Kinh Kinh cũng vậy.

Nàng đè nén khiếp sợ trong lòng, cảm thụ được thân thể của mình hoàn toàn không giống lúc trước, ngẩng đầu nhìn lên trên.

Trên bầu trời trong vắt đã bắt đầu có cơn mưa trút xuống.

......

Mưa rơi xuống đất hoang.

Trong tay Thân Huyền không có kiếm, nhưng gã theo bản năng tay phải nắm chặt, tạo thế cầm kiếm.

Vô số giọt mưa màu trắng sữa từ không trung rơi xuống, lúc rơi trên mặt đất lại không phải biến thành dòng nước bắn tung tóe, mà chỉ phát ra một tiếng "xùy", rồi biến thành một làn sương mù màu trắng sữa nồng nặc.

Mảnh hoang nguyên này dường như điên cuồng.

Cỏ khô màu vàng bắt đầu lắc lư chập chùng.

Rễ cây khô héo hấp thu đoàn sương màu trắng sữa, chợt sinh ra một ít màu xanh biếc nồng đậm.

Tất cả động vật, côn trùng ẩn núp dưới lòng đất thức tỉnh, điên cuồng trào ra.

Dã thú xa xa chưa ở trong phạm vi mây mưa bao phủ, cũng phát điên giống như thủy triều từ bốn phương tám hướng ùa tới.

Sắc mặt Thân Huyền tái nhợt cực độ nhìn vô số côn trùng chui ra từ bùn đất dưới chân, cảm thụ được mặt đất chấn động do bầy thú xa xa chạy như điên tới, hô hấp của gã cũng không khỏi trở nên nặng nề.

Đây là một cảnh tượng mà trước đây gã chưa bao giờ thấy được.

Gã cũng không ngờ chỉ trong một mảnh bùn đất gần quanh người mình lại có nhiều côn trùng như vậy.

Nhưng điều khiến gã chấn động nhất chính là ngay cả cánh tay gãy của gã cũng có cảm giác ngứa ngáy như được sinh ra lần nữa, khiến cho gã cảm thấy dường như nếu có thể nối lại một cánh tay bị gãy kia, vậy nó có thể hoạt động như thường.

Trong giọt mưa do những linh khí kia ngưng tụ thành, không chỉ có được linh khí tinh thuần kinh người, còn có loại lực lượng chữa trị làm cho người ta khó có thể tưởng tượng.

Nơi giọt mưa dày đặc nhất vẫn là tổ sơn.

Những giọt mưa màu trắng sữa rơi trên đỉnh đồi, thuận theo khe rãnh chảy xuôi xuống.

Trong hoang nguyên vạn trùng thành biển lớn, vạn thú thành thủy triều, điên cuồng bay về phía một phiến bồn địa, hội tụ bên trên tổ sơn.

Bình Luận (0)
Comment