Đủ loại màu sắc như đen, đỏ, vàng đậm..., đủ loại sâu bọ hình thù kỳ quái như nước chảy xuyên qua bên chân Thân Huyền, thậm chí đụng vào giày, chui vào ống quần gã.
Cả đời này gã chưa từng thấy nhiều côn trùng đủ màu sắc, cũng chưa từng thấy số lượng nhiều như vậy.
Những con côn trùng này hoàn toàn không quan tâm đến gã, cho dù một ít côn trùng thông thường cực kỳ mẫn cảm với mùi máu thịt, nhưng sau khi đụng phải chân gã, cũng chỉ dùng tốc độ nhanh nhất vòng qua, bay tới nơi linh khí dồi dào nhất.
Những hung thú trên thảo nguyên cũng vậy.
Ngoại trừ bầy sói, linh cẩu và các dã thú khác thường thấy nhất, Thân Huyền thậm chí có thể nhìn thấy một ít cự thú đã diệt sạch trong truyền thuyết, có thể dùng yêu thú để hình dung từ những thứ lao nhanh trong bóng đen kia.
Con dế khổng lồ mọc ra cánh thịt, rắn cạp nong cả người bao trùm lân giáp như phiến đá, con rùa trên lưng thiêu đốt hỏa diễm Huyền hỏa, hay tê giác một sừng cả người như ngọc xanh...
Những cự thú cường đại này đời đời đều đối mặt với Tu hành giả săn giết, chỉ bởi vì rất nhiều phần trên thân thể hữu dụng đối với hạng người này, cho nên đời đời cũng có địch ý mãnh liệt trời sinh đối với Tu hành giả.
Thế nhưng hiện tại những cự thú này cũng chẳng thèm để ý đến sự tồn tại của gã và Đinh Ninh, chỉ ra sức chạy tới chỗ mưa rời dày đặc nhất trong tổ sơn.
- Đại vu, bọn họ đang làm gì vậy?
Ở rìa bồn địa tổ địa, Ô Diễm Tử cũng thấy được cảnh tượng tương tự.
Người nam tử bên cạnh gã nhìn các loại chim muông vượt mưa bay đến trên bầu trời, khuôn mặt không chút thay đổi nói:
- Bọn chúng phá hủy Bất Lão tuyền của tổ sơn.
Sắc mặt Ô Diễm Tử trong nháy mắt trở nên trắng như tuyết, không có bất kỳ một tia màu máu nào.
Nam tử bên cạnh gã chậm rãi lắc đầu,
- Không sao cả, càng hủy diệt tổ sơn thì sẽ càng bị nguyền rủa.
Sau khi dừng một chút, nam tử này nhìn thoáng qua tổ sơn, lại nhìn thoáng qua phương hướng Đinh Ninh cùng Thân Huyền đang đến phía sau tổ sơn, mang theo một vẻ tin tưởng mãnh liệt khi bày mưu tính kế, lạnh nhạt cười nói:
- Thời gian vừa đúng.
......
Thân Huyền và Đinh Ninh cũng bắt đầu dùng tốc độ cực nhanh đi về phía tổ sơn.
Đây không phải ý nguyện ban đầu của hai người bọn họ, mà bởi vì bọn họ cưỡi ngựa chiến đến đây, chúng nó đã vượt khỏi sự khống chế của bọn họ, điên cuồng chạy về phía tổ sơn.
Những con ngựa chiến này càng chạy càng nhanh, xuyên qua màn mưa, hơn nữa không cảm thấy mệt mỏi chút nào, chạy nhanh tới mức như chuẩn bị bay lên vậy.
Thân thể Đinh Ninh theo ngựa chạy nhanh xóc nảy mà dao động lên xuống, như xuyên qua trên mây.
Khi biển trùng và thú triều hình thành, nhất là khi vạn trùng hội tụ thành dòng sông không ngừng tràn qua ở bên cạnh hắn, hắn không kìm được nhíu mày thật sâu trước tiên, sau đó thần sắc trở nên ngưng trọng, rồi lại trở nên thoải mái, dần trở nên khiếp sợ và cảm khái... Chỉ trong vài hơi thở, trên khuôn mặt hắn đã biến hóa rất nhiều loại cảm xúc.
Nhưng bởi vì bản thân Thân Huyền cũng cực kỳ khiếp sợ tới mức xuất thần, cho nên hoàn toàn không phát hiện ra vẻ dị thường của Đinh Ninh.
Cơ duyên của Tu hành giả là chuyện rất kỳ diệu.
Ví dụ như Đinh Ninh mưu tính và chờ đợi rất nhiều năm ở Trường Lăng, vốn chỉ chờ đợi vì muốn vào Kiếm viện của Tạ Trường Thắng, thế nhưng cuối cùng lại gia nhập Bạch Dương động vốn không có tư cách tham gia Mân Sơn kiếm hội.
Mà hắn cũng chưa từng nghĩ tới, trong Bạch Dương động còn bảo tồn một Linh mạch.
Hôm nay trên mảnh hoang nguyên này cũng xuất hiện chuyện vô cùng kỳ diệu.
Chỉ sợ là một đạo Linh mạch mạnh nhất thế gian tổn hại như vậy, linh khí cường đại đến mức khiến người ta hoảng sợ trực tiếp phun ra từ chỗ cửa ra kia, vốn chỉ riêng khí tức xung chấn cũng đủ để khiến kinh mạch và ngũ tạng trong cơ thể Lệ Tây Tinh cùng Hồ Kinh Kinh bị chấn nát khó trị, hủy diệt tất cả sinh mệnh, nhưng cái Linh mạch này không ngờ lại thai nghén ra dược lực kinh người, có thể nhanh chóng tu bổ thân thể hai người. Lượng lớn linh khí kinh khủng cọ rửa và bổ sung, dẫn dắt vô số thiên địa nguyên khí mà hai người có thể cảm nhận hoặc không cảm nhận được nhập vào cơ thể, giống như làm vô số lần khảo nghiệm, cuối cùng tìm được đáp án chính xác, để cho thiên địa nguyên khí thích hợp kết hợp với chân nguyên của hai người, trực tiếp tiết kiệm được khâu phá cảnh mà mạnh mẽ nâng tu vi cảnh giới của hai người lên cao một tầng.
Loại chuyện này chưa từng xuất hiện ở trong thế giới của Tu hành giả trước kia, mà về sau cũng chưa chắc sẽ có.
Bởi vì thiên hạ không có Linh mạch thứ hai kỳ diệu mà cường đại đến khó tin như vậy, cũng không ai có thể trực tiếp vung kiếm hủy diệt khi đối mặt với một Linh mạch có thể khiến xương trắng mọc ra huyết nhục như thế.
Ngoại trừ Lệ Tây Tinh và Hồ Kinh Kinh ra, lúc này không ai biết còn có một chuyện vô cùng kỳ diệu, nhưng cũng là chuyện Tu hành giả trong thế giới trước đó không có, về sau cũng sẽ không gặp, đang xảy ra trên người Đinh Ninh.
Cũng không phải tu vi thực sự phá cảnh.
Nhưng khi cảm nhận được tất cả linh khí Linh mạch tổ sơn kia trong nháy mắt phóng lên trời, nhìn tất cả sinh linh như điên cuồng vọt tới, Đinh Ninh như hiểu ra một cửa ải mà trước đó hắn nghĩ như thế nào cũng không thông.
Trên Bát cảnh là Cửu cảnh.
Nhưng tất cả Tu hành giả từ xưa đến nay, vẫn chưa có ai thực sự đặt chân vào cảnh giới này.
Hoàng đế Nguyên Vũ chân chính thể hiện tu vi Bát cảnh của mình ở Lộc Sơn hội minh, chính là tầm mắt bao quát non sông, một kiếm bình sơn, vô địch thiên hạ.
Không ai có thể khẳng định Cửu cảnh có thực sự tồn tại hay không.
Hay Bát cảnh đã là đỉnh cao nhất của người tu hành trên thế gian này.
Nhưng hiện tại Đinh Ninh đã biết, Cửu cảnh thực sự tồn tại.
Tồn tại, sẽ mang ý nghĩa có thể đạt tới.
......
Hồ Kinh Kinh ngẩng đầu nhìn những con chim khổng lồ điên cuồng bay múa trên bầu trời, nhất là những quái vật trước kia ngay cả tưởng tượng cũng không nghĩ ra được, nàng nghĩ nếu cơn mưa này ngừng, khi linh khí ẩn chứa lực chữa trị cường đại hoàn toàn biến mất, chỉ riêng vô số côn trùng và cự thú từ bốn phương tám hướng vọt tới cũng đủ để cắn nuốt nàng và Lệ Tây Tinh đến ngay cả cặn xương cũng không còn.
Tuy nhiên không có thời gian cho nàng suy nghĩ.
Lệ Tây Tinh đã tiếp tục đi lên, tiến sâu vào tổ sơn.
Hồ Kinh Kinh không chút do dự, nhanh chóng cất bước, sóng vai cùng đi với hắn.
Nhìn từ đằng xa tòa tổ sơn này chỉ là một ngọn núi đá nhỏ bình thường không có gì lạ, nhưng khi tiến vào trong đó lại phát hiện có vô số khe rãnh tự nhiên, tạo thành từng con đường núi đi lên trên, hoặc có thể nói là đường trong hẻm núi.
Con đường núi thích hợp nhất để đi lên trong đó, chính là con đường đối diện Linh tuyền.
Trên đường núi hình thành tự nhiên, lưu lại rõ ràng rất nhiều ấn ký cường giả còn sót lại.
Có dấu chân thật sâu, có hố nhỏ do cự lực chà đạp hình thành, còn có các loại vết kiếm thật lớn... Ngoài ra còn có chút dấu vết của một số kiến trúc cực lớn mà bên ngoài không thấy được.
Nhưng khi đi lên dọc theo con đường núi này rồi tiến vào một cái sơn cốc, nhìn thấy vết tích của kiến trúc trước tiên, điều hấp dẫn sự chú ý của hai người lại là một cỗ hài cốt thật lớn!
Một cỗ hài cốt khổng lồ màu xám trắng này đè lên đỉnh của tàn tích những kiến trúc, dài chừng mấy chục trượng.
Khiến tâm thần của hai người rung động là giống như những công trình kiến trúc kia bị thi cốt khổng lồ này đè bẹp.
Nhưng khối xương cốt màu xám trắng như thế, nếu mang theo máu thịt thì sẽ khổng lồ cỡ nào?
So sánh với hài cốt khổng lồ như vậy, những con chim khổng lồ bay lượn trên bầu trời quả thực không có ý nghĩa, giống như gà rừng trong thành Trường Lăng.
- Đây là yêu thú gì?
"Thằn lằn? Dực xà? Con dơi? hay Giao long?" (*Dực xà: Con rắn có cánh)
Nhìn thi cốt khổng lồ thân dài mà dường như có xương cánh, Hồ Kinh Kinh không kìm được quay đầu nhìn về phía Lệ Tây Tinh. Nàng không thể liên tưởng bộ xương này với bất kỳ cự thú nào trong điển tịch ghi chép.
Lệ Tây Tinh lắc đầu.
Hắn cũng không tưởng tượng được thi cốt cự thú gì có hình dạng như thế.
Nếu không biết, vậy cứ tiếp tục tiến tới.
Hắn cất bước, tiếp tục đi lên.