Hồ Kinh Kinh đi theo phía sau Lệ Tây Tinh, trực tiếp xuyên qua hài cốt dị thú khổng lồ.
Hài cốt này tựa như xương rồng của một chiếc thuyền lớn, đi trong đó khiến người ta có cảm giác áp bách quái dị khó hiểu.
Hơn nữa ở vị trí hẳn là bụng của cự thú này, Hồ Kinh Kinh nhìn thấy một đống sắt mục.
Một ít hiện ra đủ mọi màu sắc kim loại, bị lực lượng nào đó xoắn thành hình dạng vặn vẹo, lại mục nát thành hình dạng bông tuyết lớn.
Tưởng tượng cự thú này năm đó làm cách nào thôn phệ mấy thứ này, khiến nàng càng cảm thấy kính sợ.
Nhưng Lệ Tây Tinh lại không nghĩ tới những thứ này.
Khi xuyên qua bộ hài cốt dị thú khổng lồ này, hắn suy tư một lát, sau đó nhặt được một ít cành khô và cây gỗ khô, đốt lên hai đống lửa, rồi hắn lại đắp một ít đất mặt lên.
Trong cơn mưa Linh khí kỳ lạ, trên không tổ sơn chim bay múa đầy trời lại dấy lên một cột khói một dày một mỏng.
- Ngươi đang làm gì vậy
Hồ Kinh Kinh nhìn hành động này của hắn, chờ khi hắn vừa bước tiếp mới hỏi.
- Một dày một mỏng, đây là khói báo động đại biểu cho an toàn bên trong biên quân. Nói chung để làm cho cột khói nồng đậm và dễ thấy hơn, trong vùng hoang dã hay sử dụng phân bò hoặc phân sói, cộng với một số phấn màu hồng đặc biệt.
Lệ Tây Tinh quay đầu nhìn nàng, nói:
- Nếu như gã tới, ít nhất biết lúc chúng ta đến nơi này vẫn an toàn. Ta sẽ phóng thích khói báo động qua mỗi một đoạn thời gian cố định.
Hồ Kinh Kinh chỉ sửng sốt một chút trong một hơi thở, sau đó đã hiểu được ý của hắn.
Kế tiếp chỉ cần xác định một đoạn an toàn, Lệ Tây Tinh nhất định sẽ tiếp tục đốt cột khói như vậy, nếu như đến nơi nào đó không còn cột khói bốc lên nữa, đã nói lên nàng và Lệ Tây Tinh gặp phải uy hiếp trí mạng, đã chết đi.
- Nếu như chúng ta chết đi, vậy gã cũng không cần phải liều mạng vì chúng ta nữa. Bản thân gã sẽ lựa chọn đúng tiếp tục hay từ bỏ.
Lệ Tây Tinh hờ hững nhìn phía trước, nói.
Tâm tình Hồ Kinh Kinh có chút trầm thấp,
- Ngươi có thể xác định gã chắc chắn sẽ hiểu được ý của ngươi ư?
Lệ Tây Tinh cũng không nhìn nàng,
- Gã là người thông minh hơn ta rất nhiều, đương nhiên sẽ hiểu được.
Hai câu đối thoại này của hai người chỉ như đáp nhau một cách qua loa, cho nên bọn hắn rất nhanh trầm mặc xuống, mà phía trước lại xuất hiện lượng lớn hài cốt, hơn nữa rất nhiều trong đó còn duy trì hình người, không giống như thi cố ở bên ngoài tổ sơn.
Từ bề ngoài mà nói, cảnh tượng xuất hiện trong tầm mắt của hai người một lần nữa chính là đường núi phía trước trải đầy hài cốt, tương đối hoàn chỉnh, vả lại dường như thời gian chết đi lại muộn hơn những người ngoài tổ sơn kia.
Bất kể là ai cũng sẽ không dễ chịu khi giẫm lên xương cốt thật dày, nhất là dẫm lên rất nhiều bộ xương hình người.
Hồ Kinh Kinh cố hết sức không giẫm lên đầu những hài cốt này, nhưng khi nghe những bộ xương này phát ra những tiếng vỡ vụn quái dị ở dưới chân, sắc mặt nàng vẫn càng ngày càng tái nhợt.
- Những người này đều là người Thiên Lương cuối cùng tự sát ở tổ sơn sao?
Nàng không nhịn được lên tiếng hỏi.
Nghe được câu hỏi của nàng, Lệ Tây Tinh vẫn híp mắt nhíu mày, trên mặt có vẻ không hài lòng, nhưng nghĩ đến nàng dù sao cũng chỉ mới vừa từ Trường Lăng đến chiến trường không lâu, dưới tình huống này lại có biểu hiện như vậy đã quá tốt, sắc mặt hắn lại có chút dịu xuống, nói:
- Chắc ngươi đã nhìn ra vết thương trí mạng của những người này ở nơi nào.
Hồ Kinh Kinh ngẩn người.
Những người đã chết này chỉ còn lại hài cốt, nếu Lệ Tây Tinh nói như vậy thì vết thương trí mạng kia nhất định nằm ở trên này, hơn nữa sẽ rất dễ dàng nhìn thấy.
Nàng hiển nhiên có chút xấu hổ, ánh mắt nhìn về phía xương cốt trước người, sâu trong đôi mắt lại chợt trở nên nghiêm nghị.
Gần như trên người phần lớn thi hài đều không có dấu vết đao kiếm cắt rõ ràng, nhưng trong đầu lông mày của bọn họ lại đều có một lỗ nhỏ.
Lỗ chỉ có kích thước như mũi kim, đây là kết quả phong hóa bong tróc xung quanh lỗ thủng nhiều năm.
Lệ Tây Tinh quay đầu nhìn nàng, vốn muốn nhắc nhở nàng tự mình xem, nhưng nghĩ lúc này rốt cuộc đã nhanh tới thời điểm phân rõ sống chết, mà không phải lúc mang theo tân binh huấn luyện, cho nên hắn vẫn kìm lại, trực tiếp nói:
- Ngươi xem phía sau hộp sọ.
Hồ Kinh Kinh hít sâu một hơi, nàng cố hết sức để cho tâm tình mình bình tĩnh lại, sau đó phát hiện ra điểm mấu chốt.
Xương cốt đầu người, nhất là xương cốt đầu Tu hành giả càng cứng rắn dày đặc, mà vật lúc ấy đánh thủng mi tâm những Tu hành giả này hẳn phải nhỏ hơn rất nhiều so với mũi kim. Cho nên vật sắc nhọn như vậy có thể xuyên thủng mi tâm, thì nhất định phải mang theo lực xung kích cường đại, hơn nữa dựa theo lẽ thường mà nói thì có lẽ cũng cực kỳ sắc bén.
Từ mi tâm đâm thủng vào, sẽ cực kỳ dễ dàng xuyên thủng ra sau đầu.
Song phía sau gáy tất cả hộp sọ trước mặt lại không có bất kỳ lỗ nhỏ nào.
Một tiếng "bộp" khẽ vang.
Lệ Tây Tinh trực tiếp cắt một hộp sọ hoàn chỉnh nhất ra.
Hồ Kinh Kinh biết hắn đang làm gì, nàng cố nén cảm giác khó chịu, cố hết sức cẩn thận nhìn rõ bên trong.
Phần ót bên trong hộp sọ không có bất kỳ dấu vết xung kích nào, hơn nữa cũng không có bất kỳ vật nào bên trong đó.
- Không thể nào là Tu hành giả.
Lệ Tây Tinh không muốn lãng phí thời gian nữa, hắn nhìn Hồ Kinh Kinh, chậm chạp nhưng nghiêm túc nói:
- Thời gian chết đi của những thi cốt này cũng không đồng nhất. Mặc dù cùng một Tu hành giả cường đại gây ra, song lại ở trong khoảng thời gian khác nhau thì tu vi của hắn chắc chắn sẽ biến hóa, cho nên hắn sẽ không thể nào ngưng thiên địa nguyên khí hoặc là khống chế vũ khí nào đó, rồi đâm thủng mi tâm mỗi người chính xác đến như vậy, đồng thời còn không lưu lại dấu vết khác.
- Không phải là Tu hành giả, vậy thì là thứ gì?
Hồ Kinh Kinh nhìn Lệ Tây Tinh.
Lệ Tây Tinh trầm mặc tầm một hơi thở, nói:
- Lúc này ngươi đi còn kịp.
- Thực sự can đảm lại rõ ràng có chút sợ hãi, nhưng vẫn sẽ tiếp tục. Trái tim ta bây giờ nói cho ta phải làm gì, vì vậy ta nghĩ rằng mình là một người thực sự có dũng khí.
Hồ Kinh Kinh dừng một chút, sau đó nở nụ cười, nàng bước chân ra, tiếp tục đi lên dọc theo con đường được trải bằng những hài cốt này.
Đường núi phía trên nàng và Lệ Tây Tinh dần dần khẽ hẹp lại, tiến vào một sơn cốc tương đối bằng phẳng, cho nên nhìn qua những hài cốt này giống như những thác nước màu xám trắng khổng lồ, lại giống như phía trên là một miệng ma nuốt máu thịt rồi phun ra hài cốt.
Lệ Tây Tinh đuổi theo bước chân của Hồ Kinh Kinh.
Không biết vì sao tâm tình của hắn hiện tại lại bình tĩnh hơn lúc mới tiến vào bồn địa này.
Trong lòng hắn thậm chí có chút cảm kích đối với thiếu nữ bướng bỉnh bên người mình, bởi vì hắn biết nàng nói đúng, một mình lên đường thì cho dù nghênh đón cái chết cuối cùng, rốt cuộc vẫn sẽ quá tịch mịch và bi thảm.
Ở chỗ cửa núi điểm cuối cùng con đường thi cốt, xuất hiện một điểm màu vàng tươi sáng.
Đó là cây trụ đứng rất giống một loại cột đồ đằng* nào đó, mặt ngoài tản ra tinh quang cực kỳ nhu hòa, nhìn qua tựa như một cây trụ hổ phách* dài hơn một trượng. (đồ đằng: Đồ đằng là một từ ngữ tiếng Trung, ghép vần là tú téng, ý là vật dẫn ghi chép thần linh hồn, Hổ phách là nhựa cây đã hóa đá, màu tương tự nhựa cây thông)
Ánh mắt Lệ Tây Tinh cùng Hồ Kinh Kinh tự nhiên bị cây tinh trụ này hấp dẫn, nhưng mà bọn họ không phát hiện chính là, khi bọn họ bất giác nhìn hoa văn huyền ảo trên cây tinh trụ này, bên trong cây tinh trụ này đã xảy ra biến hóa.
Một ít đồ vật nhỏ đến cực điểm, đã nhạy cảm cảm nhận được khí tức máu thịt mới mẻ.
Những khí tức máu thịt mới mẻ này khiến chúng bắt đầu tỉnh lại.
- Tiiiiii.....
Tinh trụ màu hổ phách dài một trượnng phát ra rung động khó hiểu, đồng thời phát ra thanh âm hô hấp.
Sau một tiếng hô hấp này là rất nhiều thanh âm rất nhỏ đồng thời vang lên, dung hợp vào một chỗ khiến cho người sợ hãi.