Khi cây Tinh trụ như hổ phách kia phát ra vô số thanh âm rất nhỏ, khi cảm giác được vô số vật nhỏ phát ra chấn động cùng lực lượng bắt đầu gia tốc trong đó, đồng tử Lệ Tây Tinh trở nên ảm đạm, hắn ngừng bước chân mình, dựa vào gần Hồ Kinh Kinh hơn một chút, sau đó nghiêm túc nói:
- Chúng ta sắp chết.
- Cám ơn ngươi.
Cảm ơn vì đã đồng hành, bởi vì không để hắn cô độc trên đường đi.
Mặc dù không cách nào cảm giác rõ ràng rốt cuộc trong cây Tinh trụ hổ phách kia là vật gì, nhưng hắn đã có thể khẳng định đó chính là nguyên nhân dẫn đến tử vong của những Tu hành giả trên đường núi.
Những thứ nhỏ bé kia đều là sinh vật, lại có tốc độ và sức mạnh đủ để xuyên thủng đầu lâu những Tu hành giả kia.
Quan trọng nhất chính là cực kỳ bé nhỏ.
Giống như từng đạo từng đạo phi kiếm, càng nhỏ bé sẽ càng khó cảm nhận được và ngăn cản.
Hồ Kinh Kinh cũng cảm nhận được vô số rung động nhỏ bé bên trong cây Tinh trụ kia, nàng hiểu được ý của hắn, đồng thời cũng hiểu rõ đối mặt với thứ như vậy, bất cứ phản kháng gì cũng đều là vô ích.
Vì thế nàng cũng nghiêm túc nhìn Lệ Tây Tinh, nói:
- Dù thật sự không muốn chết... Nhưng nếu đã không còn lựa chọn, vậy thì cùng chết với nhau.
Lệ Tây Tinh khẽ gật đầu, hắn biết đã không kịp làm bất cứ chuyện gì, cho nên chỉ vươn tay nắm lấy tay Hồ Kinh Kinh, sau đó chuẩn bị đón lấy cái chết.
Vật nhỏ trong Tinh trụ hổ phách vào lúc này bay ra.
Trong không khí chợt có rất nhiều đường cong màu xanh, bởi vì cực kỳ nhỏ và nhanh chóng, cho nên những vật nhỏ này bay qua lưu lại tàn ảnh hình thành đường cong màu xanh giống như xoắn lại cùng một chỗ, hình thành một đoàn sợi xanh huyền ảo trên không trung.
Nhưng cũng trong nháy mắt này, cảm xúc kinh ngạc lại tràn ngập trên mặt Lệ Tây Tinh.
Hồ Kinh Kinh nhìn những bóng hình nhỏ bé kia, ánh mắt cũng dần dần trợn to.
Đường cong màu xanh càng ngày càng to, bóng dáng cũng càng ngày càng lớn, thế cho nên hai người bắt đầu thấy rõ những thứ nhỏ bé này là một loại bọ cánh cứng cực kỳ quỷ dị và kỳ lạ.
Thân thể của những con bọ cánh cứng này giống như chia thành hai đoạn trước sau, đầu nửa đoạn trước chính là hình một mũi kim thẳng tắp, mà nửa sau là phần bụng mềm mại nối liền với cánh rất nhỏ.
Vốn nửa sau thân thể của nó cũng nhỏ như mũi kim, song lúc này lại càng ngày càng phồng lên, càng ngày càng mập.
Cho nên chúng nó sẽ càng ngày càng chậm, chậm đến mức thậm chí làm cho hai người cảm thấy, nếu như không phải có được tốc độ như ban đầu, bản thân những con bọ cánh cứng này hiện tại sẽ rơi từ trên không trung xuống.
Lệ Tây Tinh buông tay Hồ Kinh Kinh ra, sau đó huy động thanh đại kiếm màu trắng xanh dễ dàng đánh bay một ít bọ cánh cứng xông tới trước mặt hắn và nàng, nhìn những bọ cánh cứng gãy cánh thê thảm rơi xuống, đồng thời phần bụng chịu lực vỡ ra, biến thành huyết thanh màu xanh vàng, hắn chậm rãi ngẩng đầu nhìn những giọt mưa màu trắng sữa còn đang rơi xuống từ phía trên bầu trời, nói.
- Có lẽ bởi vì trận Linh vũ này.
Trên tay Hồ Kinh Kinh chợt nhẹ, nàng cảm thấy có chút mất mát khó hiểu, sau đó lại nhìn thấy những con bọ cánh cứng giống như hòn đá nhỏ dễ dàng bị đánh bay, lúc này nàng lại có chút vui mừng, đồng thời cũng hiểu được nguyên nhân trong đó.
Những con bọ cánh cứng này không phải sinh ra ngoài tự nhiên, xưa kia những Tu hành giả Thiên Lương dùng thủ đoạn nào đó thay đổi hình thể của chúng, làm cho chúng ở trong thời điểm bệnh trạng lại bởi vì thân thể cực kỳ nhỏ bé mà có được uy lực kinh người.
Song trận Linh vũ này lại giống như giải thoát phong ấn, cũng đã chữa trị bệnh tật của chúng nó, khiến cho thân thể chúng trở lại bình thường, đồng thời cũng làm cho chúng mất đi năng lực giết chết Tu hành giả cường đại.
Hồ Kinh Kinh hiểu ra mọi chuyện, nhìn xương trắng thật dày dưới chân ở bốn phía, không kìm được khẽ nói.
- Hóa ra không tin Thần linh, không tin vận mệnh thì có thể sống sót.
- Cũng chưa chắc là tin Thần linh hay là do kính sợ, chỉ sợ vì luyến tiếc.
Lệ Tây Tinh nghĩ đến Bất Lão tuyền khiến người ta không kìm được muốn sở hữu làm của riêng, nghĩ đến những hài cốt này chưa chắc đã là Tu hành giả tự sát ở chỗ này khi Thiên Lương hủy diệt, chỉ sợ do đã có quá nhiều cường giả chết ở nơi này, cho nên không có ai có thể sống sót đi ra ngoài, cũng vì thế nơi tổ địa này mới được tôn sùng là cấm kỵ, không người nào dám tiến vào nữa.
Đánh vỡ Bất Lão tuyền chính là chìa khóa để bọn họ có thể sống sót khi tiến vào tổ sơn tới lúc này.
Thế nhưng rốt cuộc trong tổ sơn này có cái gì?
Lệ Tây Tinh ngẩng đầu, hít sâu một hơi.
Hắn vung kiếm đánh bay tất cả bọ cánh cứng đang bắn về phía mi tâm mình và Hồ Kinh Kinh, sau đó tới trước Tinh trụ nơi những con bọ cánh cứng này bay ra, thử chém ra một kiếm.
Một tiếng "Đinh" chấn động, kiếm trong tay hắn rung động kịch liệt, song trên Tinh trụ nhìn qua cực kỳ giống màu hổ phách hoàn toàn không có bất kỳ vết thương nào, hơn nữa cũng không một chút chấn động.
Hồ Kinh Kinh vẻ mặt ngưng trọng nhìn cây Tinh trụ này, thật cẩn thận khẽ nói,
- Có lẽ không chém được.
- Cường giả nơi này trước khi chết hẳn cũng đã liều mạng ra sức ngăn cản những con bọ cánh cứng này, cho nên chung quanh đường núi này không có một ngọn cỏ nào mọc, ngay cả đá núi cũng bị phá thành hình dạng khác thường, cây Tinh trụ này đến bây giờ vẫn chưa hề tổn hại, có lẽ không phải là thứ chúng ta có thể lay...
Nhưng nàng còn chưa dứt lời thì đã ngây ngẩn cả người.
Lệ Tây Tinh buông trường kiếm trong tay xuống, sau đó chợt xoay chuyển tinh trụ một chút, cực kỳ dễ dàng rút Tinh trụ từ trong xương khô ra.
- Sao có thể như vậy?
Hồ Kinh Kinh ngơ ngác nhìn cây Tinh trụ cao gần bằng Lệ Tây Tinh, không kìm được la thất thanh.
Lệ Tây Tinh một tay nắm lấy cây Tinh trụ đầy lỗ nhỏ này, cảm thụ được sức nặng vừa vặn một thanh Huyền Thiết kiếm thông thường, sau khi dừng lại một chút, hắn nhìn nàng trả lời:
- Mọi thứ đều có thể biến đổi, hơn nữa có lẽ không ai có thể đi tới nơi đây, xoay chuyển cây Tinh trụ này.
Hồ Kinh Kinh dần dần phục hồi tinh thần lại, nàng hiểu được cây Tinh trụ này giống như con đường núi và dòng Bất Lão tuyền ngoài kia đều là thứ không hề đơn giản, song khi Bất Lão tuyền biến mất, rất nhiều thứ ở nơi này dường như cũng theo đó mà thay đổi.
- Sao ngươi có thể nghĩ đến việc xoay chuyển thứ này, ngươi cầm nó để làm cái gì?
Đây vốn là hai vấn đề khác nhau, bởi vì Hồ Kinh Kinh nhìn thấy Lệ Tây Tinh sau khi thử qua trọng lượng của cây Tinh trụ kia, lại không có động tác khác với nó, mà chỉ nắm trong tay tiếp tục đi về phía trước.
- Khi ta vung kiếm chém nó, phía dưới có sóng khí hình vòng tròn rất nhỏ, nên chứng tỏ dưới đáy hẳn là có thể xoay tròn.
- Nếu ngay cả vô số cường giả chết ở chỗ này cũng hoàn toàn không có cách nào phá hư nó, ít nhất đã nói rõ nó cực kỳ vững chắc. Chí ít nó đã mạnh hơn thanh kiếm của ta. Trên đời này có rất ít thứ vững chắc hơn so với Lão Nha kiếm của ta. Cho dù là những danh kiếm trong truyền thuyết, chỉ sợ cũng không thể nào chặt đứt nó.
Lệ Tây Tinh trả lời toàn bộ những câu hỏi của nàng, sau đó bắt đầu tìm kiếm một số quần áo mục nát hoặc mảnh vỡ giáp da chưa hoàn toàn phong hóa.
Sau khi vượt qua cây Tinh trụ này, số lượng thi cốt trong sơn cốc đã cực kỳ bằng phẳng này rất ít, nhưng trên mặt đất phía sau mỗi thi cốt đều có từng đường vết tích giống như bị cày qua, hoặc là dấu chân thật sâu.
Đây đều là dấu vết của những Tu hành giả muốn dùng nguyên khí thân thể hoặc là hai chân chà đạp mạnh mẽ dựa vào tốc độ xuyên qua lưu lại.
Chỉ nhìn nguyên khí thân thể đã cắt ra vết tích như cày đất là có thể biết được những Tu hành giả này cường đại như thế nào, cũng có thể tưởng tượng được thân thể những con bọ cánh cứng nguyên bản còn mỏng manh hơn so với mũi kim này kinh khủng ra sao.
Lực lượng những Tu hành giả này dùng để phản kháng những con côn trùng kia có lẽ cũng cực kỳ cường đại, cho nên con đường núi này và khe núi chung quanh đều không hề có một ngọn cỏ mọc, ngay cả đất đai cùng đá núi cũng phát sinh biến hóa dưới tác dụng của nguyên khí, biến thành thứ gì đó giống như mã não.
Lệ Tây Tinh đốt quần áo và giáp da chưa hoàn toàn mục nát này lên, sau đó trực tiếp phủ lên một ít xương khô.
Một hai cột khói một đậm một nhạt bốc lên trong tổ sơn.
Nơi này đã là lưng chừng tổ sơn.
Cho nên sẽ rõ ràng hơn cũng dễ nhìn hơn cho người bên ngoài so với cột khói dưới chân núi.
Chiến mã đưa Đinh Ninh và Thân Huyền đến vùng ven bồn địa.
Sườn núi chỗ rìa bồn địa tổ sơn này cực kỳ dốc đứng, nếu như bình thường thì dù người cưỡi ngựa bên trên không dừng lại, chiến mã được huấn luyện nghiêm khắc cũng sẽ tự mình phán đoán, dừng lại ở chỗ này.
Nhưng chỗ Linh vũ dày đặc nhất là ở tổ sơn, hiện tại mấy con chiến mã này cùng đám thú từ xa xông tới hoàn toàn không có chút lo lắng, trực tiếp phi như bay trong tiếng ngựa hí ngút trời vọt vào sườn núi.
Vài tiếng răng rắc răng rắc vang lên.
Xung lực khổng lồ khiến cho vó trước của mấy con chiến mã này bị bẻ gãy trong nháy mắt, thậm chí xương cốt màu trắng còn đâm thủng máu thịt chui ra, song không biết lực lượng từ đâu tới khiến chúng nó vẫn nhảy về phía trước, linh khí màu trắng không ngừng dâng lên như từng cây nấm mọc trên mặt đất trong nháy mắt chữa trị vết thương của những con chiến mã này.
Không biết có bao nhiêu dã thú gãy xương như những chiến mã này, nhưng chúng nó cũng chưa từng dừng lại, như thủy triều đổ xuống sườn dốc.
Thân thể Đinh Ninh ngửa ra sau, cố gắng duy trì cân bằng, nhưng lúc này hắn nhìn thấy hai cột khói một đậm một nhạt.
- Còn sống là tốt rồi.
Hắn thực sự vui mừng tự lẩm bẩm.
Trong mắt Thân Huyền lóe ra một chút lãnh quang, theo gã thấy lúc này Lệ Tây Tinh còn sống lại chưa chắc là chuyện tốt.
......
- Thời gian vừa đúng.
Đại vu nước Ô Thị vừa mới nói xong những lời này, đàn thú như thủy triều từ bên người trào lên, mà nam tử vẻ mặt không hề thay đổi lúc này cũng thấy được hai cột khói kia.
Sắc mặt y chợt trắng bệch, đồng tử kịch liệt co rút lại, một cỗ cảm xúc không thể tin được, như sương lạnh buốt tỏa ra khắp người y.