Y không giống với tất cả Tu hành giả trong vùng hoang nguyên này, thậm chí không giống với tất cả Vương tộc Ô Thị.
Hôm nay theo y thấy, chẳng những tất cả thiên thời địa lợi nhân hòa đều ở trong tay mình, hơn nữa toàn bộ giống như ý trời, ngay cả thời cơ cũng trùng hợp đến lạ thường.
Trong dự liệu của y thì Lệ Tây Tinh sẽ chết vào lúc này, mà Đinh Ninh sẽ thay thế hắn đi tiếp, có lẽ có thể thay y cởi bỏ tất cả phong cấm của tổ sơn, cuối cùng để cho y có được mình thứ tha thiết ước mơ.
Song y lại không thể ngờ tới, Lệ Tây Tinh làm cách nào lại có thể đến được nơi đó, hơn nữa còn có thể bình an đốt hai cột khói kia.
Dù sao y cũng không phải người tầm thường, cho nên mặc kệ trong người tràn ngập cảm xúc rung động, chỉ sau đó mấy hơi thở, y đã hít sâu một hơi, trầm giọng nói với Ô Diễm Tử:
- Theo ta đi vào.
Giọng điệu y có sự khác biệt rất lớn so với lúc bình thường nói chuyện với Ô Diễm Tử, nhưng Ô Diễm Tử lúc này sớm đã bị loại tình cảnh kinh thế không thể tưởng tượng được này chấn nhiếp, cho nên gần như không thể phát hiện, chỉ ngây người,
- Đại vu, phải đi vào ư?
Tên Đại vu Ô Thị này không trả lời câu hỏi của gã, chỉ trầm mặc bắt đầu đi xuống dốc, đồng thời lại ngẩng đầu nhìn lên.
Nhìn Linh vũ không ngừng rơi xuống trên bầu trời, những con chim còn nhanh hơn cả tẩu thú đã đồng loạt tràn vào trong tổ sơn, y bắt đầu nghĩ đến nguồn gốc mang đến biến đổi có lẽ ở trận Linh vũ này.
Nếu đã có thay đổi, vậy nói rõ kế hoạch hoàn mỹ của y đã xuất hiện rất nhiều nhân tố không thể khống chế.
......
Chiến mã còn đang không ngừng điên cuồng chạy nước rút dọc theo sườn núi cực dốc, song sức của chiến mã dù sao vẫn kém hơn lực lượng của Tu hành giả, cho nên dưới sự khống chế của Đinh Ninh, chiến mã hắn cưỡi dần dần đối diện đường núi nơi cột khói bốc lên.
Sau đó Đinh Ninh xuất ra một kiếm.
Mạt Hoa tàn kiếm của hắn bay cao lên, dùng một đạo kiếm ý trên Mặc Viên tàn quyển của Chu gia, trên bầu trời này lập tức vang lên một tiếng chuông minh thật lớn.
Sao đó Đinh Ninh lại thi triển liên tiếp hai kiếm như cũ.
Trên bầu trời tựa như có ba tiếng chuông vang lên cùng một lúc.
Ba tiếng chuông này đều giống như sấm rền, truyền ra cực kỳ xa xôi, vả lại đều cực kỳ dồn dập, vang một lần rồi dừng mà không có bất kỳ dư âm nào nữa.
- Quan tâm thì loạn, ngươi quá quan tâm sống chết của hắn, sẽ càng dễ dàng rơi vào tính toán của đối phương.
Thân Huyền nhìn Đinh Ninh thi triển liên tục ba kiếm này, mặt không chút thay đổi nhìn hắn rồi lạnh lùng nói.
- Đối với ta mà nói đây gọi là dũng khí.
Đinh Ninh nhớ tới rất nhiều chuyện, nhẹ nhàng đáp lại.
Khi tiếng chuông đầu tiên vang lên trên không trung, Lệ Tây Tinh đột nhiên quay đầu lại.
- Hắn thật sự tới ư?
Hồ Kinh Kinh chưa từng gặp Đinh Ninh, chỉ từng nghe một ít lời đồn liên quan đến thiếu niên tiệm rượu này, song khi nàng nhìn thấy động tác của Lệ Tây Tinh, lại nghe được thanh âm mang theo kiếm ý này, trong người nàng chợt tràn ngập cảm giác phấn chấn khó hiểu.
Lại nghe hai tiếng chuông tiếp theo dồn dập vang lên, nàng không kìm được nhìn Lệ Tây Tinh dừng bước hỏi,
- Hắn có ý gì vậy?
- Minh kim* ba lần, chính là thu binh. (minh kim là từ tiếng Trung, có nghĩa là một loại tín hiệu hành động chiến đấu trong chiến tranh Trung Quốc cổ đại, có nghĩa là ngừng tấn công hoặc rút lui.
Lệ Tây Tinh nhìn nàng một cái, nói:
- Hắn muốn chúng ta dừng lại chờ hắn tới.
- Lúc ta đọc sách ở Trường Lăng, thấy được trên sách viết tri kỷ chân chính sẽ có thể tâm đầu ý hợp, thậm chí không cần lên tiếng đã có thể hiểu được tâm ý thực sự của đối phương, lúc đó ta cho rằng đó là lời nói bậy bạ. Nhưng hôm nay thấy ngươi và hắn mới khiến ta biết đó là sự thật. Chỉ có điều đây nhất định phải là tri kỷ chân chính đầu tiên, hai bên không tin lầm người.
Hồ Kinh Kinh thấy Lệ Tây Tinh trực tiếp ngồi xuống chờ Đinh Ninh, nàng cũng ngồi xuống.
......
Đinh Ninh và Thân Huyền đi theo đàn thú.
Sắc mặt hai người đều rất bình tĩnh, nhưng Thân Huyền lại có vẻ càng lạnh lùng.
Song điều đó không có nghĩa là họ thực sự bình tĩnh.
- Mặc dù cảnh giới của ngươi không đủ, nhưng không biết vì sao nhận thức và lý giải của ngươi lại gần như không tồn tại chướng ngại, hẳn ngươi cũng hiểu được, mặc dù ta cường đại, nhưng nếu không phải Cố Hoài bị thương nghiêm trọng thì ta cũng không phải là đối thủ của hắn, thậm chí ta không phải là đối thủ của Đường Hân.
Khi Thân Huyền nói chuyện thần dung vẫn lạnh lùng như trước, thậm chí khi nói bản thân cường đại và không phải đối thủ của người khác, khuôn mặt gã vẫn không có bất kỳ thay đổi nào như trước,
- Đây là chênh lệch thực lực chân chính, không liên quan đến việc ngày bình thường có ẩn giấu thực lực hay không. Nếu như Cố Hoài cũng mượn trận Linh vũ này chữa trị tất cả thương thế, vậy hoàn toàn không thể nào có cơ hội giết hắn.
- Ngươi đương nhiên không phải đối thủ của Đường Hân, bởi vì ngay cả Cố Hoài cũng không phải là đối thủ của hắn.
Đinh Ninh nhìn tổ sơn phía trước, bình tĩnh nói ra một câu này.
Sau khi hơi dừng lại một chút, hắn nói tiếp:
- Vấn đề nằm ở thời gian, trận Linh vũ này sẽ chấm dứt rất nhanh, cho nên Tu hành giả như ngươi và hắn, ngoại trừ lúc này đã tiếp cận ngọn núi kia, nếu không nhu cầu của các ngươi đối với loại linh khí này quá lớn, vậy hắn sẽ không kịp chữa trị hoàn toàn. Dù cho tính toán tồi tệ nhất là hắn lúc này cũng đã ở trong khối bồn địa này giống như chúng ta. Vậy ngươi có biết bồn địa này, ngọn núi này rốt cuộc là chỗ nào không?
Thân Huyền lạnh lùng trầm mặc không nói.
Gã chỉ khiếp sợ nơi này, nhưng thực sự không biết rốt cuộc chỗ này có lai lịch gì, có quá khứ như thế nào.
- Ta cũng không biết."
Đinh Ninh lắc lắc đầu, nói:
- Linh khí kinh thế như vậy nhưng người ngoài không biết, lại không thấy trong ghi chép, chứng tỏ trong thiên hạ hiện nay không có mấy người thật sự biết rốt cuộc bên trong này có cái gì, ngay cả Cố Hoài cũng không thể nào rõ ràng.
Đinh Ninh lại dừng một lát, sau đó mới nói tiếp,
- Nếu hắn không thể nào hiểu rõ, hơn nữa chỗ này cũng tuyệt đối sẽ không đơn giản, vậy vẫn có rất nhiều cơ hội giết chết hắn như trước.
- Quá mạo hiểm.
Thân Huyền khẽ lắc đầu, quay đầu lạnh lùng nhìn hắn thật sâu, nói:
- Từ đầu ngươi nói ngay cả Cố Hoài cũng không phải đối thủ của Đường Hân, mặc dù chế giễu hắn mượn lực lượng Hoàng hậu mới giết chết Đường Hân, nhưng mấu chốt nhất chính là kiếm của hắn có thể để cho Hoàng hậu nhìn thấy được... Vậy thì ngay cả khi chúng ta có cơ hội giết hắn, khi hắn chết đi cũng sẽ khiến cho bà ta nhìn thấy.
Thân Huyền nói "nhìn thấy" đương nhiên không phải là ánh mắt thực sự nhìn thấy, thế nhưng Đinh Ninh cũng hiểu rõ ý của gã.
Hắn lại lắc đầu lần thứ hai, bình tĩnh nói:
- Vậy thì tìm cơ hội không cho Trịnh Tụ nhìn thấy lúc giết chết hắn.
Thân Huyền không thể kìm được nhíu lông mày lại.
Cố Hoài là một trong những Kiếm sư mạnh nhất Ba Sơn Kiếm Tràng ngày xưa, còn gọi là tông chủ Mân Sơn Kiếm tông, tu luyện thành công rất nhiều Kiếm kinh cường đại.
Ngay của người như gã, thông thường lúc so sánh với y cũng chỉ là khác biệt sức mạnh giữa chuột và mèo.
Lúc này Đinh Ninh nói tăng thêm một điều kiện, quả thực giống như chuột muốn treo một cái chuông ở trên cổ mèo trước tiên, sau đó lại giết chết nó.
Điều này có vẻ quá buồn cười.
- Vẫn là một tên điên.
Cho nên hắn không kìm được nói ra một câu này.
Đinh Ninh nhìn gã một cái, ra hiệu gã mang theo mình đi nhanh hơn một chút, đồng thời sau khi suy nghĩ một chút lại khẽ lẩm bẩm:
- Người ép Lệ Tây Tinh vào chỗ này, chỉ sợ cũng là một kẻ điên.
......
......
Chim bay trên bầu trời dày đặc như mây, chúng vây quanh tổ sơn tạo thành một dòng xoáy thật lớn, một ít tẩu thú chạy nhanh nhất cũng đã bắt đầu xông lên đường núi tổ sơn.
Nhưng cũng đúng lúc này, trong vòng xoáy và thú triều khổng lồ này bắt đầu có chút hỗn loạn khó hiểu.
Những đám mây màu trắng sữa dày đặc trên bầu trời trở nên mỏng manh.
Những giọt mưa rơi từ bầu trời cũng trở nên nhỏ bé như kim.