Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 466 - Q5 - Chương 70: Người Thiên Lương

Q5 - Chương 70: Người Thiên Lương Q5 - Chương 70: Người Thiên Lương

- Khi trận mưa này tạnh thì sẽ như thế nào?

Thân Huyền trái lại thả chậm bước chân, ngẩng đầu, nheo mắt nhìn màn mưa bụi trắng như sữa từ trên cao rơi xuống hỏi.

- Chưa đến lúc mưa tạnh sẽ bắt đầu.

Đinh Ninh vô cùng nghiêm túc nói:

- Vậy nên ngươi phải nhanh lên một chút.

- Nhanh thì được cái gì? Vấn đề lúc này là có muốn lên núi hay không?

- Chỉ cần ngươi không tỏ ra quá yếu thì tạm thời sẽ không sao.

Bất kể câu hỏi hay câu trả lời đều có vẻ hơi thâm ảo, nhưng hai người cũng không phải là người bình thường. Vậy nên nhìn đàn thú nôn nóng và hỗn loạn, Thân Huyền đã rõ ràng ý tứ của Đinh Ninh, biết điều bản thân lo lắng lúc trước sẽ không xảy ra.

Một bức tường ánh sáng thẳng tắp như thủy tinh xuất hiện trước người gã và Đinh Ninh. Đó là không khí và Nguyên khí hỗn loạn bị khí tức trên người gã cưỡng ép phá vỡ mà sinh ra phản ứng khúc xạ tự nhiên.

Sau đó một hơi thở, thân ảnh của gã và Đinh Ninh nhanh chóng biến thành những bóng đen lưu động trong bức tường ánh sáng này.

Bầu không khí nôn nóng và thô bạo không ngừng mở rộng trong bầy thú.

Một con thằn lằn khổng lồ cao tới vài trượng, lớp da màu xanh sẫm trên cơ thể toát lên vẻ óng ánh của đá quý, vừa mới đến biên giới của Tổ địa, đã bắt đầu nhanh chóng xuống dốc.

Đây là loài Lục Thác Giáp Tích cực kỳ hiếm thấy, lớp da trên cơ thể vô cùng mềm mại, có thể dễ dàng tiêu tán rất nhiều lực lượng thiên địa nguyên khí. Danh tướng Lý Niệm của Vương Triều Đại U có một bộ giáp mềm được chế tạo từ bộ da của con thú này, bộ giáp đó chính là Lục Độ Thác Giáp tiếng tăm lừng lẫy.

Tuy nhiên, loài Lục Thác Giáp Tích vốn đã tuyệt chủng từ lâu, không ai có thể nghĩ tới chuyện một con Lục Thác Giáp Tích vậy mà có thể xuất hiện ở đây.

Cơ thể con Lục Thác Giáp Tích này quá nặng nề, hơn nữa phần bụng gần như kéo lấy mặt đất, thật sự không thích hợp để chạy đường dài, mặc dù đã bị cơn mưa kích thích đến điên cuồng nhưng nó vẫn tụt lại phía sau rất xa so với đàn thú.

Vào lúc này, khi cảm thấy Linh Vũ sắp tiêu tán, Lục Giác Giáp Tích bỗng nhiên nổi giận, bắt đầu cuồng bạo gầm lên một cách giữ dội. Chiếc đuôi dài của nó như một cây roi lớn, lập tức quét đến thân của vài con cự thú, đồng thời, từ trong miệng phun ra một thứ chất lỏng đặc sệt màu vàng xanh, tanh hôi khó tả, bắn thẳng dốc đứng hơn mười trượng trước người.

Trong vòng mười trượng trước mặt nó, tất cả những loại thú bị dính thứ chất lỏng đặt sệt màu vàng đó đều phát ra tiếng kêu thảm thiết, cơ thể giống như chạm vào nham thạch nóng hổi, nhanh chóng hư thối thành tổ ong.

Cùng lúc đó, trên bầu trời cũng có một con kền kền màu vàng chìm trong cơn giận dữ điên cuồng.

Những chiếc lông vàng trên người nó bao trùm lấy thiên địa nguyên khí đặc biệt, trải rộng ra như từng mảnh từng mảnh kiếm vàng sắc bén. Trong lúc bay nhanh, những chiếc lông tựa như những mảnh kiếm này dễ dàng cắt tất cả những cầm điểu trên đường bay thành mảnh vỡ.

Nhưng đây chỉ là mới bắt đầu.

Mùi máu tanh khiến Thú triều trở nên hoàn toàn điên cuồng.

Những dị thú cường đại trút hết nôn nóng và phẫn nộ trong lòng lên những loại thú nhỏ yếu xung quanh, dường như trong mắt của chúng nó, chính vì những đồng loại yếu ớt này đang tranh đoạt với chúng nên mới khiến chúng không thể nào đạt được nhiều linh khí hơn, để cho Linh vũ này bắt đầu tiêu tán.

Trong lúc nhất thời, dù trên mặt đất hay trên bầu trời đều có vô số huyết hoa nở rộ như pháo hoa.

Đây tuyệt đối là cảnh tượng còn thê thảm hơn so với thiên quân vạn mã chém giết, cũng chỉ tồn tại trong Tu La Tràng ở nhiều câu chuyện xưa, một cuộc đồ sát khó có thể tưởng tượng

Sau khi tiến vào Tổ sơn, Thân Huyền không để ý đến nữa, xét ở một góc độ nào đó thì Đại Phù Thủy Lao còn máu tanh hơn chỗ này.

Lúc này, khí tức trên người gã lộ ra khiến cho tất cả dị thú dọc theo đường đi đều phải tránh xa. Mặc dù ngẫu nhiên gặp được chút cự thú có thể hơi uy hiếp được gã, nhưng chúng cũng chỉ từ rất xa liếc nhìn bọn họ.

Đây là sự thật mạnh được yếu thua cực kỳ trần trụi. Những dị thú mạnh mẽ bắt đầu giết những loại thú nhỏ yếu hơn trước khi Linh vũ biến mất. Tức là cơn mưa này có thể bổ sung thể lực và chữa lành những vết thương khi chúng giết những loại thú yếu ớt này.

Huyết hoa và thịt nát bay lả tả, mưa lông càng ngày càng đậm, như thác nước chảy xuôi trên thi cốt của một cự thú to bằng gian nhà trên đường núi.

Trong nháy mắt nhìn rõ thi cốt khổng lồ này, Thân Huyền hơi híp mắt, theo bản năng hỏi một cách lạnh lùng:

- Đây là thú gì?

- Thao Thế.

Đinh Ninh trả lời rất đơn giản:

- Trong truyền thuyết, nó có thể thôn phệ hết thảy hung thú.

Thân Huyền nhìn thoáng qua hắn:

- Thực tế thì sao?

Đinh Ninh cũng liếc nhìn hắn:

- Thực tế thì nó cũng gần như có thể thôn phệ hết thảy, trừ khi ngươi là một Tu hành giả còn lợi hại hơn Cổ Hoài một chút.

- Ở nơi này từng có một tông môn như vậy sao?

Thân Huyền quay đầu lại, vừa như tự nói vừa có ý dò hỏi lúc gã đi xuyên qua bộ thi cốt khổng lồ đang có máu tươi chảy xuôi này.

Đinh Ninh gần như không nghĩ tới, khẽ nói:

- Chưa từng có tông môn như vậy, nhưng đã từng có Thiên Lương.

Thân Huyền hơi nhíu mày:

- Chưa nghe nói qua bao giờ.

Đinh Ninh nói:

- Ngươi chỉ cần biết đây là một đế quốc tương tự như vương triều Đại U là được rồi.

Thân Huyền lại trầm mặc.

Trước mặt gã và Đinh Ninh đã xuất hiện con đường được phủ kín bởi vô số xác chết.

Máu loãng và huyết nhục bị nghiền nát chảy xuôi theo xác chết, làm cho các thi hài này vốn màu xám, trắng, vàng lại nhuộm thành đỏ, trông có vẻ cực kỳ tươi đẹp.

Lệ Tây Ninh và Hồ Kinh Kinh đã đứng lên từ lâu, Hồ Kinh Kinh nắm thanh kiếm như đang cầm một chiếc ô, đứng bên cạnh Lệ Tây Ninh.

Thanh kiếm trong tay nàng tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt như ánh nến, chặn lại những giọt máu từ trên cao rơi xuống.

Thân Huyền đưa Đinh Ninh đi nhanh về phía trước.

Gần như cùng một lúc, Lệ Tây Ninh cùng Hồ Kinh Kinh nhìn thấy Thân Huyền và Đinh Ninh, hai người kia cũng nhìn thấy bọn họ.

- Bằng hữu của kẻ điên cũng đều là kẻ điên.

Thân Huyền nhìn thấy ánh sáng màu vàng nhạt như ánh nến kia, lập tức nghĩ tới thân phận của Hồ Kinh Kinh. Nhớ đến những gì mà nữ đệ tử chân truyền của Bảo Quang quan này đã làm vào đêm Mặc Thủ Thành đại khai sát giới ở Trường Lăng, gã không nhịn được cười lạnh, nhẹ nhàng nói một câu.

- Ngươi thật sự đã đến.

Ánh mắt Lệ Tây Ninh luôn lạnh lùng giống như Thân Huyền, nhưng khi nhìn thấy Đinh Ninh xuất hiện trước mặt mình, ngay cả Hồ Kinh Kinh đứng bên cạnh cũng cảm thấy sắc mặt y trở nên ôn hòa hơn rất nhiều. Lệ Tây Ninh nhìn thoáng qua Thân Huyền, lông mày cau lại, sau đó nói với Đinh Ninh một câu vô cùng đơn giản.

- Thật sự là ngươi.

Đinh Ninh nhìn y, cũng chỉ nói một câu.

Hồ Kinh Kinh không hiểu tại sao có chút xúc động.

Nàng biết rõ đây chỉ là một cuộc trò chuyện đơn giản nhưng lại chứa đựng một tình bạn chân thật.

Lệ Tây Ninh nghĩ rằng đối phương muốn lợi dụng bản thân bức Đinh Ninh đến đây, mà Đinh Ninh lại cho rằng y đang gặp nguy hiểm.

Bởi vì bên trong vùng đất hoang vu này, Lệ Tây Ninh là bằng hữu của Đinh Ninh mà Đinh Ninh cũng là người bạn duy nhất của y.

Bây giờ có thêm nàng.

Trong mắt Hồ Kinh Kinh lóe lên một chút vui mừng và một chút tự hào.

Đúng lúc này, Đinh Ninh cũng gật đầu gửi lời chào với nàng.

Nàng lập tức có chút sợ hãi, kiếm quang hơi tán loạn, cũng may lúc này, khí tức cường đại của Thân Huyền đã bao phủ tất cả bọn họ, mưa máu từ trên trời rơi xuống cũng bị bức ra xung quanh, không chạm đến được cơ thể.

- Nơi này là tổ địa Thiên Lương, ngươi từng nghe nói tới cái tên này chứ?

Lệ Tây Ninh nghênh đón ánh mắt của Đinh Ninh, không nói lời vô nghĩa mà chỉ bình thản hỏi.

Thật may mắn lắm mới tìm được một người có thể đồng sinh cộng tử trong cuộc đời, mà bây giờ y đã có ít nhất hai người, còn gì mà không hài lòng nữa? Vì vậy, mặc dù bên ngoài là mưa máu và biển xác, nhưng trong nội tâm Lệ Tây Ninh thật sự rất bình tĩnh.

Đinh Ninh nói:

- Ta có biết một chút, nhưng không nhiều lắm.

Lệ Tây Ninh nhìn hắn, nói kỹ càng những chuyện liên quan đến tổ địa Thiên Lương mà trước đó y đã nói với Hồ Kinh Kinh, ngay cả chủng loại bọ cánh cứng mà Đinh Ninh chưa từng nhìn thấy trước đó cũng nói rõ ràng chi tiết.

- Thời xa xưa trước đây, Thao Thiết, Hỗn Độn trùng cũng bởi vì quá mức cường đại mà bị những Tu hành giả đầu tiên tàn sát hầu như không còn lại thứ gì. Thiên Lương xưa kia quyết tâm có được vật như vậy thì việc quốc gia này cường đại như vương triều Đại U năm đó là hoàn toàn chính xác.

Đinh Ninh nhìn về phía chỗ cao hơn của Tổ sơn:

- Mấu chốt ở chỗ, nếu như theo truyền thuyết mà nói, thì toàn bộ cường giả của Thiên Lương đều tự sát ở Tổ sơn này. Những cường giả kia trước khi chết đã tạo nên bố trí như vậy, phong ấn tòa Tổ sơn này, song cuối cùng là muốn phong ấn cái gì?

- Không phải là trận ôn dịch kia.

Trước khi Lệ Tây Ninh mở miệng nói chuyện, Đinh Ninh đã lắc đầu nói tiếp:

- Không có cách nào cứu chữa và không cách nào hủy diệt là hai chuyện khác nhau. Đặc biệt dưới tình huống cường giả Thiên Lương bất chấp an nguy của bản thân, nếu lo lắng ôn dịch có thể lan truyền ra ngoài, nhất định sẽ lựa chọn phương pháp hủy diệt hoàn toàn, phá hủy tất cả những nơi có thể nhiễm bệnh hoặc toàn bộ xương cốt. Có thể bố trí ra loại phong núi, có thời gian như vậy, chỉ có thể nói rõ, trận ôn dịch kia, cuối cùng đã theo những người nhiễm bệnh tử vong và theo thời gian trôi qua mà biến mất.

- Hiện tại ai cũng biết khả năng lĩnh ngộ của ngươi là đệ nhất thiên hạ.

Lệ Tây Ninh trầm mặc trong chốc lát, nói:

- Cho nên bọn hắn lợi dụng ta bức ngươi tới, nhất định là bởi vì trong tòa Tổ sơn này có vật cực kỳ trân quý, thậm chí có thể giúp bọn hắn đánh thắng cuộc chiến này.

- Quan trọng nhất là sao người này biết bên trong có đồ vật gì?

Đinh Ninh nhìn y nói.

Thân Huyền nãy giờ vẫn trầm mặc không nói, giống như người ngoài cuộc đứng xem, lúc này ánh mắt cũng không hỏi lóe lên dữ dội.

- Người nọ là người Thiên Lương.

Lệ Tây Ninh không chút do dự nói ra:

- Chỉ có người Thiên Lương lúc đó còn sót lại mới có thể biết rõ rốt cuộc là có cái gì bên trong tổ sơn.

Hồ Kinh Kinh nhìn Đinh Ninh, cơ thể không kìm được mà run lên nhè nhẹ.

Chỉ vài câu rải rác đã làm mọi chuyện trở nên rõ ràng, nàng nhìn hắn, bội phục sát đất.

Mà chỉ riêng nội dung của những lời này đã đủ khiến nàng khiếp sợ.

- Nếu như người nọ biết rõ trong này có thứ gì đó, nhưng lại không thể lấy được thứ đó đến tay mình… Vậy thì chúng ta có thể thử một lần.

Đinh Ninh nhìn Lệ Tây Ninh và nàng, nhẹ giọng nói mà không hề cấm kỵ:

- Không chỉ là người Thiên Lương này, mà ta còn muốn giết Cố Hoài.

Bình Luận (0)
Comment