Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 467 - Q5 - Chương 71: Mão Vua

Q5 - Chương 71: Mão vua Q5 - Chương 71: Mão vua

"Cố Hoài là ai?"

Hồ Kinh Kinh cảm thấy cái tên này rất xa lạ, bèn tò mò hỏi.

"Tông chủ của Linh Hư Kiếm Môn sao?" Lệ Tây Tinh mới chỉ nghe nói về một người tên là Cố Hoài, nhưng y vẫn không dám khẳng định.

"Cái gì? Tông chủ của Linh Hư Kiếm Môn!" Hồ Kinh Kinh lập tức hét lên.

Phản ứng của nàng và Lệ Tây Tinh lúc này có vẻ rất nực cười, nhưng không ai cảm thấy buồn cười.

Đinh Ninh rất nghiêm túc gật đầu: "Chính là tông chủ của Linh Hư Kiếm Môn."

Lệ Tây Tinh liếc nhìn Thân Huyền đang đứng bất động ở bên cạnh, thấy vẻ mặt không chút biến hoá của Thân Huyền, chợt hiểu ra điều gì đó, bèn nói: “Có thể thử một lần."

"Các ngươi điên rồi sao?" Hồ Kinh Kinh nhìn Đinh Ninh cùng Lệ Tây Tinh, nhịn không được nói.

Thân Huyền liếc nhìn thiếu nữ mặt tròn, thầm nghĩ rốt cuộc cũng có người bình thường trong đám người điên này.

Đúng lúc này, Đinh Ninh nhìn nàng nói: “Cố Hoài giống Mặc Thủ Thành, đều là người thay Trịnh Tụ làm việc."

Hồ Kinh Kinh ngẩn người, nói: “Vậy thử một lần."

Khuôn mặt của Thân Huyền nhất thời cứng đờ.

Lão dừng thời gian một hơi thở, thúc giục Đinh Ninh: "Vậy sao còn lãng phí thời gian ở chỗ này?"

"Hiện tại không vội."

Đinh Ninh quay đầu nhìn lão, nói: “Cái tên người Thiên Lương muốn chúng ta khai đạo thay hắn, Cố Hoài đã ở phía sau chúng ta, nhưng bọn họ lại có thể đụng độ nhau trước."

Thân Huyền hơi ngẩng đầu liếc nhìn thảm sát trên bầu trời, có chút trào phúng: “Dù có gặp phải, những kẻ mạnh nhất cũng giống như đám dị thú, không đến lúc mấu chốt cũng sẽ không liều mạng với đối thủ mạnh nhất."

"Cho nên trước lúc chúng ta chân chính mở khoá bí mật cuối cùng của Tổ Địa, bọn họ cũng sẽ không vội xuất thủ." Đinh Ninh bình tĩnh nói: "Đây chính là cơ hội của chúng ta. Nhưng trước tiên ý kiến của chúng ta phải tuyệt đối thống nhất, như vậy chúng ta mới có cơ hội thành công."

Thân Huyền lạnh lùng nói: “Ta nghĩ ý kiến của chúng ta đã thống nhất."

Đinh Ninh nhếch môi cười, nói: “Vậy thì chúng ta có thể đi."

"Đi vào trong đó."

Hắn đưa tay chỉ về một điểm trên Tổ Sơn.

Chỗ kia cũng không phải là nơi cao nhất trên Tổ Sơn, theo hướng tay hắn chỉ, ngay cả Hồ Kinh Kinh cũng nhanh chóng nhìn ra điểm khác biệt.

Những yêu cầm mạnh nhất trên bầu trời, hình như đều cố ý tránh né một chỗ, trừ đám cầm điểu ngu xuẩn đần độn, gần như không có cầm điểu nào hạ xuống chỗ kia. Cho nên chỗ kia thiên nhiên tạo thành điểm khuyết, tựa như có một đạo quang trụ mỏng manh từ trên bầu trời rơi xuống nơi đó.

Thân Huyền bước đi.

Thiên địa nguyên khí từ trong thân thể lão chậm rãi phóng ra, dễ như trở bàn tay mang theo Lệ Tây Tinh cùng Hồ Kinh Kinh bên trong, tạo thành một tinh cầu trong suốt, không nhanh không chậm bay lên.

Chỗ mà Đinh Ninh chỉ cũng không đối diện sơn đạo, song chỉ khi xuyên qua thung lũng bằng phẳng này, đi lên mười mấy trượng nữa, trong tầm mắt của bọn họ cũng đã xuất hiện một thung lũng nghiêng đi thông chỗ kia.

Nói là thung lũng, thực chất là một khe nứt sơn đạo chỉ cho phép 2 người đi sát nhau vượt qua, trong đó có một tầng sương mù băng màu xanh nhạt lơ lửng quỷ dị, toát ra khí tức lạnh lẽo.

Lúc này vạn thú kêu vang, huyết nhục rơi như mưa, hình ảnh đã vượt quá cực hạn của tưởng tượng, hiện giờ sương mù băng quỷ dị này cũng không khiến mọi người cảm thấy đặc biệt.

Dọc theo thung lũng tiếp tục tiến về phía trước, cũng không có gì bất ngờ, nhưng Thân Huyền lại vô cùng cẩn trọng, cho nên dù thung lũng không phải vẫn phải tốn một đoạn thời gian rất dài, mới đi qua được.

Xuất hiện trong tầm mắt của đám Đinh Ninh là một thung lũng hình cái vòng, mặt đất hơi lõm xuống, giống như là một thung lũng bị vẫn thạch đập trúng.

Trong thung lũng cũng tràn ngập sương mù băng màu xanh nhạt, nhìn giống như một hồ nước chứa đầy nước.

Nhưng chẳng biết tại sao, ngay khi nhìn đến vào thung lũng này, thứ xuất hiện trong đầu mọi người lại là hai vòng tròn đồng tâm.

Bao gồm cả Đinh Ninh, đều có trực giác cổ quái, nơi đây hình như chính là trung tâm của cả Tổ Địa.

Thậm chí trong đầu của Đinh Ninh bỗng hiện lên một hình ảnh cổ quái.

Nơi này có một cổ lực lượng cường đại bộc phát, mới bắt đầu lực lượng trong nháy mắt chạy ra khỏi thung lũng hình vòng tròn, sau đó lực lượng khổng lồ lại thẩm thấu theo Tổ Sơn này, bành trướng ra bên ngoài.

Sóng xung kích cường đại cuốn đi hết thảy cát đá và bùn đất phân tán chỉ còn lại những tảng đá cứng nhất, ạo thành một lòng chảo và nhiều sơn thể ngang bằng với mặt đất.

Trong trận chiến cuối cùng tự hủy diệt của Thiên Lương, tất cả sơn thể còn lại đều biến mất.

Chỉ có Tổ Sơn sau cùng này, là trung tâm còn sót lại của Tổ Địa.

Trong cảm nhận của hắn, tòa thung lũng này có một loại lực lượng cường đại ẩn mà không phát, cho nên hắn càng thêm khẳng định, nơi này chắc là bí mật sau cùng của Tổ Địa.

Sương mù băng giá màu lam nhạt cũng không quá che khuất tầm nhìn, vài con phi điểu ngu xuẩn kinh hoàng xẹt qua phía trên, ngay cả luồng gió khi chúng hạ cánh cũng cuốn theo làn sương băng mờ ảo hất văng mọi thứ, khiến bọn hắn chứng kiến rất nhiều thạch thú cũ nát rải rác.

Tất cả thạch thú gần như đều không cao hơn chiều cao của một người bình thường, đại thể chỉ có cao hơn nửa người, điêu khắc đều là một ít trong cánh đồng hoang vu thú loại hình dạng.

Phần lớn thú loại chỉ là tượng hình, chỉ dùng núi đá ở trên núi, trải qua mưa gió ăn mòn suốt bao năm, khó phân biện rốt cuộc là loài thú gì, nhưng vết khắc trên thân chúng giống như vẽ bùa vậy, cũng dị thường rõ ràng.

Mắt của Đinh Ninh hơi nheo lại, quang mang ở sâu trong đáy mắt sáng lên như sao trong chốc lát, rồi từ từ trở lại bình thường, trước khi mọi người hỏi hắn, hắn đã mở miệng nói: “Những thứ này đều là Kiếm Kinh."

"Kiếm Kinh?"

Hồ Kinh Kinh nhìn vào những đường nét trên các con thú với sự hoài nghi, lấy vì phán đoán của mình xuất hiện vấn đề: "Ý của ngươi là trên mỗi đầu thạch thú đều là bất đồng Kiếm Kinh?"

"Có là kiếm, có là đao, cũng có là binh khí khác, nhưng đối với Kiếm Sư Trường Lăng chân chính, dùng những binh khí này cũng không khác gì dùng kiếm, phương pháp vận dụng những binh khí này, đều có thể là Kiếm Kinh." Đinh Ninh chăm chú nhìn đường nét trên từng thạch thú, cảm ngộ kiếm ý bất đồng trong mỗi con, chậm rãi nói: “Trên mỗi thạch thú đều ghi lại một bộ Kiếm Kinh cường đại bất đồng."

Trường Lăng cũng có rất nhiều Kiếm Sư sử dụng đao ý, hoặc thương ý, cho nên Hồ Kinh Kinh cũng không lạ khi nghe lời này của Đinh Ninh.

Nàng gần như lập tức hỏi theo bản năng: "Lẽ nào chính là vì Kiếm Kinh trong này?"

"Huyền pháp không phải ai cũng có thể lĩnh hội được, sử sách ghi chép lại tất cả giai đoạn trong thế giới của tu hành giả, rất nhiều công pháp cũng là mỗi thứ một vẻ, có ưu có khuyết. Càng không thể nào khiến người ta tiến thẳng lên 7-8 cảnh giới. Kiếm Kinh mạnh hơn nữa, chung quy cũng chỉ là thủ đoạn cách dùng sức mạnh và binh khí của bản thân mà thôi." Đinh Ninh lắc đầu, ra hiệu Thân Huyền có thể tiếp tục đi về phía trước.

"Những Kiếm Kinh này so với Kiếm Kinh của Mân Sơn Kiếm Tông thì thế nào?"

Thân Huyền không phản đối, bắt đầu chậm rãi đi về phía trước, nhưng lão không thờ ơ giống như trước, trong ánh mắt hiện lên quang diễm nóng bỏng, vừa bước đi, vừa hỏi Đinh Ninh.

"Không kém." Đinh Ninh trả lời đơn giản, dứt khoát.

Không kém ít nhất là ngang bằng, có rất nhiều Kiếm Kinh trong Mân Sơn Kiếm Tông, là khát cầu của tất cả tu hành giả trong thiên hạ, cho dù ngay cả người nọ vào năm đó cũng vô duyên tham quan hoc tập, chứ đừng nói Thân Huyền.

Cho nên nghe hai chữ này, Thân Huyền cũng nhịn không được chậm rãi hít sâu một hơi, cố giữ bình tĩnh.

Thung lũng này rất nhỏ, mới đi vào trong mấy trăm bước, đã tiếp cận trung tâm thung lũng.

Nhưng tất cả thạch thú rải rác hai bên đường đều biến mất, sương mù băng càng ngày càng mỏng, cuối cùng xuất hiện ở trung tâm thung lũng, đồng thời cũng xuất hiện ở trong mắt bọn họ, cũng khiến bọn họ hít một hơi lạnh.

Đó là một cung điện rất cao lớn.

Từng cự thạch một tạo thành cung điện.

Sở dĩ nói là từng cái mà không phải một đống cự thạch, là bởi vì toàn bộ những cự thạch này đều giống như những lưỡi dao sắc bén chọc thủng bầu trời.

Chỉ cần nhìn thoáng qua, ai cũng có thể chắc chắn rằng những cự thạch sắc bén thẳng tắp này bị một lực cực lớn đập vỡ.

Sức mạnh khổng lồ đó lao vào ngọn núi, trong nháy mắt làm tan chảy hoặc đập tan núi đá thành bột mịn. Sau đó sức mạnh kinh khủng này ngay lập tức bóp chặt nham thạch nóng chảy hoặc bụi đá văng lên như bọt nước thành độ cứng không thể tưởng tượng nổi, cứng lại trong nháy mắt.

Cho nên bây giờ trong tầm mắt của họ, giờ đỉnh của toà điện đá không bằng phẳng, cung điện được tạo thành từ những cự thạch lởm chởm, giống như một cái vương miện trên mặt đất.

Không biết trên những tảng đá này có khe hở nào hay không, hay đó là một cái sân lớn, nhưng xung quanh chỉ có một lối vào.

Thân Huyền đưa bọn họ đi quanh một vòng, chỉ có thấy được một lối vào hình vuông.

Phong cách cổ xưa, thô ráp, hông có bất kỳ vật trang trí nào, và không có bất kỳ cánh cửa nào.

Chỉ là có một thềm đá không ngừng đi xuống, mang theo một cảm giác uy áp và trang nghiêm không ngừng tuôn ra từ bên trong.

Bình Luận (0)
Comment