Thân Huyền tràn ngập cảnh giác đi về phía cánh cửa, sau đó y lập tức vô thức híp hai mắt lại thành một đường.
Trong bầu không khí trước mặt, trông có vẻ như không ngừng phun ra bụi bặm đá sỏi, nhưng thật ra không khí rất tinh khiết, không có thứ gì.
Điều này có nghĩa là thiên địa nguyên khí trong cung điện tại nơi sâu nhất trong Thiên Lương Tổ Địa quá đặc biệt, tuyến đường nguyên khí vô hình lưu động lại mang đến cho người ta cảm giác hữu hình.
Rõ ràng trước mắt không có cái gì, chỉ có không khí trong lành, nhưng ánh sáng lại kỳ dị gấp khúc ở bên trong, khiến người ta không thể nhìn thấu vào bên trong bằng mắt thường và tri giác, như thể bên trong không có gì, hoặc như là bên trong có một thế giới rộng lớn hoàn toàn mới.
Nhưng trong lúc y có chút chần chờ, do dự không dám tiến lên, nhưng điều khiến cho thân thể của y không khỏi chấn động chính là Đinh Ninh vẫn tiến về phía trước, bước qua cổng đá trước mặt, bước lên thềm đá thứ nhất.
Thân Huyền hơi ngẩng đầu, nhìn bóng lưng của Đinh Ninh, trầm mặc đi vào theo.
Thân thể vừa mới lướt qua cửa đá, tuy chỉ khoảng cách một bước, trước mắt bỗng bừng sáng quang mang chói mắt, quang mang này có màu xanh đậm, cứ như có người đăt vô số bảo thạch màu xanh đậm ngay trước mắt.
Chẳng qua là bảo thạch không có sinh khí, cũng sẽ không dao động.
Lệ Tây Tinh cùng Hồ Kinh Kinh theo sát Thân Huyền bước lên bậc thềm đá thứ nhất, sau đó hô hấp của cả hai đều hoàn toàn dừng lại.
Những gì hiện ra trước mặt họ là vô số cỏ dài xanh mướt đang đung đưa.
Thềm đá trước mặt bọn họ không trực tiếp đi xuống mà từ từ vòng xuống dọc theo những bức tường đá xung quanh.
Bên trong cung điện này về cơ bản là một cái hố sâu khổng lồ hình xoắn ốc, xuống sâu theo chiều thẳng đứng của sơn thể.
Bản thân những thềm đá này được đào trong đường hầm xoắn ốc trên thạch bích.
Trên thạch bích và dưới động sâu đều mọc đầy cây cỏ dài màu xanh lục sẫm.
Những cây cỏ dài này cao hơn thân người, nhưng đặc biệt mềm mại, óng ánh, trong suốt như bảo thạch. Không giống như cỏ dại sinh trưởng trong ruộng cạn, mà giống như là cỏ thủy sinh mọc trong nước biển sạch.
Bởi khúc xạ ánh sáng kỳ diệu, bên trên và bên cạnh bọn họ, thậm chí ở dưới đáy động sâu, dường như cỏ dài mềm mại màu xanh đậm này mọc khắp nơi.
Họ dường như đã đến một long cung không có nước.
Cho nên dù đi trên bậc thang như vậy, bọn họ thậm chí không biết liệu cung điện có đỉnh hay không.
Bởi vì quá thần bí, thường dễ khiến lòng người sản sinh sợ hãi.
Đặc biệt những người bên ngoài bị dị trùng xuyên thủng mi tâm đều là cường giả ý đồ xâm nhập nơi đây, sau đó theo truyền thuyết, cuối cùng giết chết tất cả người Thiên Lương bị nhiễm ôn dịch, vậy rốt cuộc xác của những cường giả Thiên Lương may mắn sống sót, lại tự sát tập thể trong này ở đâu?
Ở ngay nơi này sao?
Nhưng điều khiến họ khó hiểu là dường như Đinh Ninh rất nắm chắc, vẫn bình tĩnh đi tại phía trước nhất.
Hắn đi dọc theo những bậc thang bằng đá xoắn ốc, bộ pháp càng lúc càng nhanh, thậm chí còn đi nhanh hơn so với ngày thường đi ở phố Trường Lăng.
Sau khi đi xuống hàng chục vòng xoắn ốc, hắn đột nhiên dừng lại, ngửa đầu nhìn về phía đỉnh tòa cung điện.
Thân Huyền lập tức ngửa đầu, mắt nháy mạnh mấy cái, hình như cũng đã hiểu tại sao Đinh Ninh lại ngẩng đầu vào lúc này.
Lệ Tây Tinh cùng Hồ Kinh Kinh thì không rõ.
Lúc Hồ Kinh Kinh đối mặt Lệ Tây Tinh, thường xuyên có chút cảm giác hổ thẹn khó hiểu, nhưng lúc đối mặt Đinh Ninh lại không có.
Bởi vì nàng biết ngay cả thiên tài tu hành Tịnh Lưu Ly được toàn bộ Đại Tần vương triều công nhận cũng đi theo học tập thiếu niên làm việc ở quán rượu này, nàng đương nhiên là kém xa Tịnh Lưu Ly, nên dù lộ sự thua kém và ngu dốt của mình trước mặt thiếu niên này cũng không có vấn đề gì.
Cho nên nàng rất tự nhiên nhẹ giọng hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra?"
"Linh vũ do ngươi cùng Lệ Tây Tinh tạo ra đã tạnh." Đinh Ninh đáp.
Hồ Kinh Kinh kinh hãi, nàng mới phát hiện tuy những ngọn cỏ dài như rong rêu kia vẫn còn đong đưa, nhưng cảm giác ánh sáng chớp động phía trên đã biến mất.
Cho đến lúc này, nàng mới tỉnh ngộ, cảm giác lắc lư gợn sóng nhìn phía trên đỉnh lúc trước chính là mưa rơi trên đỉnh, chính là linh vũ rơi trên đỉnh điện này.
Đinh Ninh đã trả lời vấn đề của nàng, nhưng vẫn không cúi đầu, vẫn ngẩng đầu nhìn lên trên đỉnh.
Hồ Kinh Kinh tự nhiên nảy sinh nghi vấn mới, nhưng cũng ngay một khắc sau, giống như vầng mặt trời thiêu đốt chìm vào trong nước, một màu vàng chói mắt đột nhiên xuất hiện ở ở phía trên màu nước trong suốt.
Sau đó màu vàng chói mắt nhanh chóng mở rộng, rồi kế đó một tiếng hí vang chói tai khiến màng nhĩ nàng kịch liệt đau nhức kèm theo cuồng phong, một đoàn thân ảnh màu vàng khổng lồ như thiên thạch bay vụt xuống, xẹt qua từ bên cạnh của bọn họ, đâm xuống phía dưới.
Đây chính là con kền kền vàng đã ngang nhiên tàn sát các loài chim khác trên bầu trời, không biết dị thú nào đã gây thương tích trên cổ của nó, tạo ra miệng vết thương dfi hơn một thước, đang chảy xuôi huyết dịch màu vàng.
Đầu cường đại dị thú với sự dao động sinh lực mạnh mẽ chảy xuôi trong huyết dịch của nó chỉ là sự khởi đầu.
- Xì... xì... xì...
Nóc đỉnh điện giống như bóng da xì hơi, liên tiếp phát ra mấy tiếng xì xì xì liên tục.
Một con Dị Giao màu xanh, một con Dực Xà màu trắng, còn có một bóng đen nhanh đến mức nhìn không rõ, bay sát xuống theo đầu kền kền màu vàng.
Lúc Dị Giao màu xanh dài hơn năm trượng bay qua bên cạnh bọn họ, bỗng dừng lại một chút, rõ ràng có sát ý lạnh thấu xương tràn ngập tới đây, nhưng cũng chỉ dừng lại một chút, dường như Dị Giao màu xanh sợ bị rớt lại ở phía sau, không để ý đến họ nữa.
"Chúng ta có nên đi nhanh hơn không?"
Lệ Tây Tinh hít một hơi thật sâu, nhìn đám cỏ xanh sẫm đung đưa điên cuồng, hỏi Đinh Ninh.
"Không cần."
Đinh Ninh lắc đầu, sau đó hắn lại sau đó nhìn đám cỏ dài cuồng bạo lay động xung quanh, nói: "Không nên đụng vào đám cỏ này, có kịch độc."
"Sao lúc trước không nhắc tới?" Thân Huyền nhìn gò má của hắn, lạnh lùng nói.
Đinh Ninh cất bước, tiếp tục theo thềm đá đi về phía trước, đồng thời nói: "Bởi vì lúc đầu không có kịch độc, ngươi có lẽ từng nghe đến Hàm Tu Thảo... đám cỏ dài này cũng tương tự, dưới điều kiện nào đó kích thích, bên trong chúng đã xảy ra thay đổi."
Thân Huyền có vẻ không hề bất ngờ, cứ như câu hỏi lúc trước chỉ đơn thuần để thăm dò: "Tại sao ngươi có cảm nhận mạnh như vậy?"
Đinh Ninh cũng không chút do dự, vô cùng dứt khoát nói: "Bởi Tục Thiên Thần Quyết."
Thân Huyền trầm mặc một lúc, nói: "Nếu như ta mang Tục Thiên Thần Quyết cho Trịnh Tụ, đồng thời nói cho người biết những chuyện này có liên quan đến ngươi, ngươi cũng có thể như Tục Thiên Thần Quyết ra để giải thích hay không?"
Đinh Ninh không quay đầu nhìn y, chỉ mỉm cười: "Đó là chuyện tương lai, hơn nữa có lẽ ngươi đã đưa ra lựa chọn."
Dừng một chút, Đinh Ninh quay đầu liếc nhìn Thân Huyền lại rơi vào trầm mặc, nghiêm túc nói: "Trong mắt của ta, ta càng lộ ra thần bí và cường đại giống như mảnh Tổ Địa này, càng khó lường, có lẽ ngươi càng có lòng tin đưa ra lựa chọn như vậy."
"Bởi vì là quan hệ của chúng ta vẫn luôn là hợp tác, mà không phải quan hệ chủ nhân và nô bộc."
"Nếu như mọi thứ có thể suôn sẻ, ta nhất định có thể cho ngươi thứ ngươi muốn."
Thân Huyền nghe hết những lời này của Đinh Ninh, khóe miệng chỉ lộ ra một chút lạnh lùng tự giễu, sau đó y nói: "Chẳng lẽ ngươi biết rõ ta thực sự muốn thứ gì?"
"Vậy không bằng ta nói, ngươi nghe thử xem có đúng hay không?"
Đinh Ninh nở nụ cười.
Thân Huyền không tự giác dừng chân lại, y cũng muốn nghe rốt cuộc Đinh Ninh sẽ nói đến thứ gì.
Nhưng đúng lúc này, rong rêu bọn hắn ở không trung bên ngoài vỡ vụn, giống như là mặt nước tĩnh lặng hoàn toàn bị quậy tưng.
Với tiếng hót cực kỳ khủng khiếp đến mức tê cả da đầu vang lên, đầu kền kền màu vàng bay vào đầu tiên vọt ra, liều mạng chạy ra bên ngoài.
Trên người của nó có thêm năm sáu lỗ thủng xuyên qua cơ thể, lông vũ màu vàng rơi xuống hơn phân nửa, còn thảm hại hơn những con gà bị giết thịt ở Trường Lăng.
Sau kền kền vàng chính là bóng đen nhanh như chớp kia, cùng với Dực Xà màu trắng.
Bóng đen nhanh nhất vẫn không thấy rõ rốt cuộc là vật gì, chẳng qua là lúc bay ngang qua, trong không khí toàn là huyết tuyến màu đen.
Nửa sau Dực Xà màu trắng đã biến mất, mấy bộ phận nội tạng đứt đoạn cũng theo huyết dịch chảy ra bên ngoài, mặc dù có thể bay ra ngoài, nhưng thương thế nặng như vậy, e rằng sau khi mất đi linh vũ, cũng không thể nào tiếp tục sinh tồn.
Không trung hỗn loạn lại rung chuyển kịch liệt, dưới vực sâu dường như còn nghe thấy tiếng gầm thét của Giao Long màu xanh, nhưng lại nhanh chóng biến mất, không thấy con kia giao long bay lên.