Đinh Ninh nghe tiếng gầm của Giao Long màu xanh, nhìn những huyết tuyến màu đen ngưng tụ không đổi trong không khí, chỉ khẽ ồ một tiếng: "Thì ra là Long Bức." Sau đó hắn tiếp tục đi xuống.
Thiếu nữ vĩnh viễn là động vật tò mò nhất trên đời này, Nam Cung Thải Thục cũng thế, Hồ Kinh Kinh cũng thế, thậm chí Tịnh Lưu Ly cũng giống như vậy.
Thấy dáng vẻ của Đinh Ninh giống như không có gì xảy ra, Hồ Kinh Kinh không kìm được hỏi: "Cái gì là Long Bức?"
“Là một loại dơi khát máu cực kỳ mạnh mẽ, bởi vì quá mạnh, cho nên từng được coi là có huyết mạch chân chính của Long Tộc."
Có lẽ đoán chỉ giải thích như vậy thì nàng chắc chắn không thể hiểu rõ, nên Đinh Ninh tiếp tục bổ sung: "Tất cả những thứ được gọi là Long cách đây rất lâu đều có sức mạnh thể chất và khả năng tự lành mạnh mẽ. Loại Bức này tuy chỉ dài 2 thước, nhưng dù không có thể vận dụng Thiên Địa Nguyên Khí, thì sức mạnh thân thể cũng rất khủng bố. Ít nhất sẽ không thua Phong Giao vừa rồi. Nếu ngày thường chân chính chém giết, thì những dị thú vừa rồi đều không phải đối thủ của nó. Hiện tại Đại Yên vương triều có một Thần Binh gọi là Hắc Sát, được luyện chế từ thiên thiết cùng với huyết giao của dị thú."
"Chính là ngự khí của Yến Đế?" Lệ Tây Tinh hít sâu một hơi, cảm thấy rợn cả gai ốc.
"Chính là món vũ khí bản mệnh vào lúc này của Yến Đế?"
Hồ Kinh Kinh càng ngày càng cảm thấy không chân thực, nàng nhịn không được nhìn Đinh Ninh: "Ngươi thật sự không sợ hãi chút nào sao?"
Đinh Ninh nhìn nàng, hỏi ngược lại: "Giờ ngươi sợ hãi sao?"
Hồ Kinh Kinh ngẩn người, nàng phát hiện thời khắc này hình như mình không quá sợ hãi.
Đinh Ninh nhịn cười không được bật cười.
"Thế nhưng..." Hồ Kinh Kinh vẫn cảm thấy không đúng, suy nghĩ một chút, nhìn Đinh Ninh nói: "Giờ quả thật ta không mấy sợ hãi, do ngươi quá tỉnh táo nên đã ảnh hưởng đến ta."
"Những dị thú này mạnh mẽ đến mấy tối đa cũng chỉ ngang hàng với tu hành giả Thất Cảnh, nếu Tổ Sơn này có thể phong núi nhiều năm như vậy, vậy mặc kệ bên trong là thứ gì, lực lượng bản thân chắc chắn vượt xa những dị thú này. Nếu như biết trước kết quả của đám dị thú xuống dưới sẽ như vậy, vậy việc gì phải sợ chứ?"
Nghe Đinh Ninh giải thích như vậy, Hồ Kinh Kinh trầm mặc một lát, nói: "Đám dị thú này cộng lại chắc chắn mạnh mẽ hơn tất cả chúng ta, chúng cũng không thể ứng phó, chúng ta có thể đối phó được sao?"
"Hết thảy Kiếm Kinh nặng nhất kiếm ý, nếu ngay cả bản thân cũng không thể hiểu mình muốn gì lúc xuất kiếm, thì thiên địa này đương nhiên cũng không thể lý giải ý nghĩa kiếm thế của ngươi, đương nhiên không thể có nguyên khí tinh thuần nhất cho ngươi huy động."
Đinh Ninh cực kỳ kiên nhẫn nói một câu chẳng liên quan gì, nói tiếp: "Cho nên có vài kiếm thế từ lúc bắt đầu đã có sơ hở, giống như cục diện người Thiên Lương thiết lập để Lệ Tây Tinh bức ta tới nơi này phá cục tuy nhìn như thiên thời địa lợi đầy đủ, nhưng từ lúc mới bắt đầu thì đã có sơ hở. Thiết cục của hắn khiến ta biết hắn là người Thiên Lương, biết rõ hắn bức ta tới nơi này là vì giúp hắn dọn sạch một ít chướng ngại dể tiến lên, mà ta đối với hắn, chỉ là khả năng lĩnh hội vượt xa thế hệ. Cho nên hắn nhất định biết vài thứ bên trong, mà chúng ta muốn đối mặt khẳng định cũng là thứ phải lĩnh ngộ mới có thể khám phá, sẽ không trực tiếp bị giết chết."
Lệ Tây Tinh chăm chú lắng nghe, gã hiểu ý của Đinh Ninh là ngay từ lúc bắt đầu, Đinh Ninh cũng đã cảm thấy thế cục có sơ hở, có cơ hội chuyển bại thành thắng, nhưng gã vẫn nhíu mày, nói: "Vậy côn trùng trên sơn đạo thì sao? Nếu không có trận linh vũ kia, e rằng bọn ta chết ngay tại đó, các ngươi cũng không dễ đối phó."
"Có rất nhiều khả năng."
Đinh Ninh nói: "Có lẽ nơi đó không phải là con đường duy nhất để vào Tổ Sơn, có lẽ nếu các ngươi thật sự chết tại đó, chúng ta có thể cảm giác được hung hiểm trong đó, hoặc có thể người đó biết cách đối phó với lũ côn trùng hỗn loạn đó, sẽ bảo đảm để ta có thể thông qua."
Lệ Tây Tinh nhẹ gật đầu, hắn đồng ý với quan điểm này của Đinh Ninh.
"Đám dị thú mạnh mẽ này dù bị linh vũ hấp dẫn qua đây, nhưng nếu như phía trên cũng có thể tiến vào, lúc trước chúng không dám xâm nhập nơi đây, nhưng giờ dám lao xuống, ít nhất nói rõ bên trong đã có thay đổi sau khi mất đi Bất Lão Tuyền, ít ra chúng nhận thấy có cơ hội thành công."
Đinh Ninh nói ra: "Hơn nữa đồ vật bên trong có sức hút cực lớn đối với chúng."
Nghe những lời này của Đinh Ninh, Thân Huyền lại nheo mắt.
Đám dị thú mạnh mẽ có thực lực ngang ngửa Thất Cảnh trong toàn bộ thế gian, còn hiếm hơn nhiều so với số lượng tu hành giả Thất Cảnh, luận về phương diện cảm nhận họa phúc, dao động Thiên Địa Nguyên Khí, thì đám dị thú mạnh mẽ hơn nhiều.
Rút cuộc là cái gì lại khiến cho đám dị thú liều chết mạo hiểm?
Giống như tại Trường Lăng, thứ đồ khiến tu hành giả Thất Cảnh cũng phải đánh cược mạng sống của mình, sẽ kinh khủng đến mức nào?
...
- Rầm!
Dực Xà màu trắng với phần đuôi hoàn toàn bị xé rách như bạch hồng quán nhật lao khỏi đỉnh điện, rồi rơi mạnh xuống đất như sao băng, phát ra tiếng nổ vang cực lớn.
Khói bụi bay loạn đến đâu, Ô Liễm Tử cùng thân ảnh của Đại Vu đều xuất hiện ở trước điện.
Trong các vương tộc tại mảnh hoang nguyên Tổ Địa này có rất nhiều truyền thuyết, rất nhiều người Thiên Lương trực tiếp trở thành thần linh trong truyền thuyết. Cho nên lúc Ô Liễm Tử tận mắt nhìn thấy tổ điện, tâm thần chịu chấn động đương nhiên còn mãnh liệt hơn cả đám người Lệ Tây Tinh.
Lúc này đứng ở lối vào duy nhất của điện thờ, nhìn bậc đá và ánh sáng huyền ảo bên trong, cơ thể gã không ngừng run lên.
Thần dung của Đại Vu phức tạp không thể tả, ẩn chứa vô số ngôn ngữ, hình dung khó tả, đặc biệt là ánh mắt cô đơn cùng tang thương khôn tả, như ánh tà dương trên đại mạc.
"Ngươi quá mức may mắn."
Ánh mắt của gã rơi vào thềm đá phía sau cửa điện, nhìn như muốn động bước, nhưng vào lúc này, gã lại đột nhiên dừng lại, lạnh lùng nói một câu.
"Đại Vu?"
Ô Liễm Tử ngẩn người, gã quay đầu đi nhìn xem nam tử, không thể hiểu ý nghĩa những lời này.
Đúng lúc này Đại Vu quay người lại.
Trong bụi mù sau lưng, trong hư không dường như không có vật gì, nhưng dần dần lộ ra một thân ảnh không toả ra bất cứ khí tức nào, nhưng lại tạo cho người ta một loại khí thế cực lớn và mạnh mẽ.
Ô Liễm Tử kinh hãi đến cực hạn, gương mặt nhanh chóng trắng bệch.
Gã có thể khẳng định đối phương thực sự không phải là tu hành giả của Ô Thị Quốc gã, thậm chí không phải của Đông Hồ, hơn nữa tại tất cả Ô Thị cùng Đông Hồ Tu Hành Giả trong, dường như không ai có thể sở hữu khí thế mạnh mẽ đến vậy.
Loại khí thế cường đại này, khiến cho gã trực tiếp nghĩ tới một thanh kiếm vô cùng lớn, lập tức nghĩ tới thân phận của nam tử này.
"Chiến Ma Kha, ta không rõ ý của ngươi." Người nam tử này đương nhiên là tông chủ Cố Hoài của Linh Hư Kiếm Môn, lúc này y giống như cười mà không phải cười nhìn Đại Vu, tựa hồ nhìn thấu chỗ sâu trong nội tâm của Đại Vu, chậm rãi nói.
"Ta muốn vào, nhưng lại không biết sẽ được cái gì và cái giá phải trả là bao nhiêu, các ngươi dễ dàng tiến vào nơi đây, đương nhiên là có được may mắn cực lớn."
Đại Vu lạnh nhạt nói ra câu này, không nhìn Cố Hoài nữa, chẳng qua là xoay người sang chỗ khác, bắt đầu cất bước.
"Đại Vu?"
Thấy Cố Hoài mỉm cười, Ô Liễm Tử cảm giác được cái gì, thân thể bắt đầu trở nên lạnh như băng.
"Vẫn không rõ sao?"
Cố Hoài lướt qua bên người của gã, hơi châm biếm nhìn gã một cái: "Nếu không muốn chết, thì mau đi theo."
Ô Liễm Tử nhanh ngậm miệng, thân thể trước kia run lên vì sợ hãi cùng hưng phấn, nhưng bây giờ lại run rẩy vì tức giận.
Gã hoàn toàn không cách thể ngờ Đại Vu được toàn bộ Ô Thị cực kỳ tôn kính, vậy mà lại âm thầm cấu kết với đám người Tần quốc này.
...
Những bậc đá xoắn ốc dần đi đến hồi kết.
Màu xanh của cỏ dài xung quanh dần biến mất, rồi màu đỏ đậm lại bắt đầu xuất hiện, giống như đang tiến vào một khu rừng lá phong vào cuối mùa thu.
Nhưng màu đỏ càng ngày càng đậm, đến cuối cùng nhưng lại biến thành màu tím kỳ dị.
Tầng đáy điện không hề thâm sâu như mọi người từng nghĩ, thậm chí phần trên không hề rộng rãi như vậy.
Khi màu tím kỳ dị trở thành hiện thực, thứ đầu tiên đập vào mắt họ với khí tức ngạo nghễ chính là một đại thụ rất cao.
Tầng đáy của điện giống như đáy cốc bình thường, hay nói đúng hơn là một cái giếng khổng lồ, có phạm vi mấy trăm trượng.
Trên mặt đất bằng phẳng không có cây cỏ nào khác, chỉ sinh trưởng một cây cao vài chục thước, ánh lên màu tím ngọc bích.
Giao Long màu xanh kia đang treo lơ lửng giữa những cành cây, thân thể bị rất nhiều nhánh cây xuyên thủng, đã chết ngắc.