Máu của Giao Long màu xanh hắt lên cành của đại thụ, nhưng chẳng biết tại sao, thứ vốn nên là máu huyết đỏ tươi lại biến thành một loại keo tinh thể nào đó, tạo cho người ta một loại cảm giác dị thường nguy hiểm.
"Lệ Tây Tinh, Đinh Ninh..."
Hàm răng của Hồ Kinh Kinh đập vào nhau cầm cập, thanh âm không ngừng run rẩy.
Ánh mắt của nàng rơi vào mặt đất cách đó không xa.
Nhìn theo ánh mắt của nàng, Đinh Ninh hơi nhíu mày, nhanh chóng hiểu ra vì sao nàng lại có phản ứng như vậy.
Trên bãi đá bằng phẳng phía trước không có thực vật, nhưng có những khe hở rất nhỏ khó nhìn thấy bằng mắt thường, cứ như thể toàn bộ mặt đất được ghép lại với nhau bằng những khối cự thạch, nhưng nơi mà Hồ Kinh Kinh nhìn vào, có một khối cự thạch vỡ nát lõm xuống dưới, nhìn qua còn rất mới, chắc là do mấy đầu cường đại dị thú ban nãy nhảy vào gây ra.
Khu vực lõm xuống dưới rõ ràng có hình vuông, trông giống như một cái quan tài, bên trong có thể mơ hồ nhìn thấy một số quần áo và xương vụn.
Nói cách khác, toàn bộ mặt đất đáy cốc, không phải dùng hòn đá, mà là dùng vô số cỗ quan tài đá hợp lại.
Thân Huyền cũng nhíu mày thật sâu.
Chẳng lẽ trong những thạch quan được đặt dưới mặt đất đều là những người Thiên Lương cuối cùng tự sát?
Nhưng điều khiến y càng thêm hoảng hốt chính là y không cảm giác được bất cứ khí tức kinh khủng nào.
Trong tầm mắt gốc cây màu tử ngọc kia, kể cả những thứ này trong thạch quan, y đều không cảm nhận bất luận khí tức đáng sợ nào, thậm chí không cảm nhận được bất kỳ nguyên khí dao động kịch liệt.
Cảnh này giống như Giao Long màu xanh có thể so với tu hành giả Thất Cảnh, tản đi tất cả lực lượng của chính nó, sau đó treo cổ tự vẫn trên gốc đại thụ kia.
"Ngươi có cảm giác gì?"
Thân Huyền quay đầu nhìn về phía Đinh Ninh, hỏi.
Đinh Ninh không trả lời lời y, chỉ nói khẽ: "Để ta nghĩ đã."
Trong dự liệu ban đầu của hắn, nếu như tên người Thiên Lương kia lợi dụng Lệ Tây Tinh ép hắn đến nơi này, dĩ nhiên là là muốn lợi dụng hắn phá vỡ cấm chế có liên quan đến lĩnh ngộ.
Nhưng dù là hắn, lúc này cũng không cảm nhận được cấm chế nào cả.
Hắn thậm chí không cảm nhận được bất cứ khí tức khí huyết nào.
"Cẩn thận!"
Ánh mắt của hắn lại rơi vào trên gốc cây tử ngọc kia, nhưng cũng trong tích tắc này, trong lòng của hắn chợt dấy lên một dấu hiệu cảnh báo, quát chói tai.
Thân Huyền bỗng nhiên biến sắc, gần như đồng thời một tiếng quát chói tai vang ra từ trong miệng của hắn, Chân Nguyên cùng Thiên Địa Nguyên Khí trong cơ thể y tuôn trào theo cánh tay còn lại vượt qua tốc độ cực hạn ngày thường.
Ngay vào lúc này, một nguồn sức mạnh đáng sợ đã phát ra từ gốc cây tử ngọc, đến ngay trước người bọn hắn.
- Vù!
Cỗ sức mạnh này cực kỳ bén nhọn, hoàn toàn giống như là một đạo kiếm ý phá không, nhưng toàn bộ nguyên khí đáy cốc đều kịch liệt chấn động, giống như toàn bộ thiên địa tràn đầy phong vũ đều xuất hiện theo cỗ sức mạnh này. Quan trọng nhất chính là cỗ sức mạnh này giống như mang theo toàn bộ phong vũ thiên địa, ầm ầm đâm tới trước người của bọn họ.
Một tiếng ầm vang lên trầm đục.
Thân Huyền vươn cánh tay về trước, vẫn duy trì tư thế cầm kiếm xuất kiếm, tiếng quát lớn vẫn chưa tắt, nhưng hoàn toàn không chịu nổi bị văng về phía sau, nện mạnh vào vách đá sau lưng, khiến bụi bặm bốc lên mù mịt, lập tức hộc máu trào đờm.
Hồ Kinh Kinh nắm chặt kiếm, nhưng toàn thân lại bởi vì quá kinh hãi mà cứng ngắc đến mức gần như không cách nào xuất kiếm. Nàng căn bản khó có thể tưởng tượng được sức mạnh phát xuất từ trên gốc đại thụ này, chỉ cần một đòn đã khiến cho tu hành giả mạnh mẽ như Thân Huyền chịu trọng thương.
"Đó là cái gì!"
Ngay sau đó, nàng lại kinh hãi hét lên.
Gốc đại thụ tử ngọc kia dường như bị phong vũ thiên địa mưa gió vùi giập nghiêng ngả, như thể một người khẽ vặn người để đối mặt với bọn họ.
Mà bên trong thân cây, thình lình có một thân ảnh đang đứng.
Đinh Ninh đứng yên ở tại chỗ, chẳng qua là càng nhíu mày nhiều hơn.
Đó là một cơ thể người thật, dáng vẻ của một trung niên nam tử cao lớn.
Người ấy đang đứng trên một trong những rễ cây của đại thụ lộ ra trên mặt đất, quần áo trên người đều gần như nguyên vẹn, đó là một chiếc trường bào lộng lẫy được làm bằng nhiều màu da lông khác nhau may lại với nhau.
Phần da thịt trần trụi lộ ở bên ngoài trông rất mềm mại, thậm chí bán trong suốt, có thể chứng kiến mạch máu như có máu tươi tại lưu động bên trong, nhưng trên người lại không có bất kỳ sinh khí, tròng mắt trong cũng là trắng bệch không có thần quang, hoàn toàn giống như một cỗ thi thể.
Điều đáng sợ nhất chính là trên thân của người này mọc rất nhiều sợi râu thịt mềm mại, nối liền với gốc đại thụ tử ngọc.
Những sợi râu thịt này giống như huyết mạch kéo dài trong cơ thể người ấy, nhưng là màu tử ngọc.
Lệ Tây Tinh hít sâu một hơi, gã quay đầu nhìn về phía Đinh Ninh.
Ngay lúc Hồ Kinh Kinh hoảng sợ kinh hô, đạo thân ảnh kia bỗng hơi nhúc nhích, hình như đã ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua.
Chẳng qua là trong ánh mắt này, vào lúc này có một cơn giận rơi vào đỉnh đầu bọn họ từ sơn đạo phía trên.
Trên sơn đạo, dường như đang có mưa bão.
Có vô tận sát ý sát phạt ở bên trong.
Nếu con đường lui của họ đã bị chặn, vậy chỉ sợ người này có ý thức của mình.
Thân Huyền đứng lõm sâu trên vách núi đá, y không có vội vã làm bất kỳ động tác nào, chỉ liếc nhìn Đinh Ninh từ phía sau.
Đinh Ninh cảm nhận được ánh mắt của Lệ Tây Tinh cùng Thân Huyền nhìn về phía mình, nhưng hắn vẫn không tỏ thái độ gì, chỉ lẳng lặng quan sát trung niên nam tử quỷ dị kia, nhẹ giọng hói: "Ngươi rốt cuộc là vật gì?"
Trả lời hắn chính là một đạo kiếm ý.
Trung niên nam tử kia khẽ nâng tay phải, ngón trỏ cùng ngón giữa nhập lại làm kiếm, xa xa làm cái kiếm thế.
Phong vũ trong thiên địa lại nổi lên, Giao Long màu xanh treo ở trên cây bay lên, giao bì cùng huyết nhục như xác ve trút bỏ hết, xương cốt cũng từng mảnh dài hẹp rớt xuống, trong mấy phút ngắn ngủi chỉ còn lại xương sống lưng trắng như tuyết.
Xương sống lưng biến thành kiếm của trung niên nam tử.
Phong vũ tràn ngập thiên địa bèn hội tụ trong xương sống lưng, biến thành một đạo vô song kiếm ý, như một đạo thiểm điện khổng lồ chém về phía bọn bốn người Đinh Ninh.
Thân Huyền lập từ nhảy khỏi vách núi.
Thân thể của y dường như bỗng nhiên có chút trống rỗng, một đạo kiếm khí tinh hồng bùng lên, giống như một đóa hoa đào rực rỡ ngàn cánh đánh vào kiếm quang, chỉ trong tích tắc ngay sau đó, y lại văng mạnh vào vách núi sau lưng.
- Ầm ầm.
Vô số đá vụn bắn tung tóe trên vách núi phía sau y, tạo thành một cái hố sâu hình tròn lấy y làm trung tâm.
"Đinh Ninh!"
Nhìn xương sống lưng Giao Long bay lượn trên không trung dường như sắp hạ xuống trong tay trung niên nam tử kia, y phát ra một tiếng quát chói tai, trong miệng cùng trong mũi đồng thời phun ra huyết vụ.
Ai cũng có thể cảm giác được sự phẫn nộ của y vào lúc này, cả Hồ Kinh Kinh cùng Lệ Tây Tinh cũng có thể chắc chắn nếu Đinh Ninh tiếp tục đứng nhìn, Thân Huyền tuyệt đối sẽ chạy trốn trước.
"Đi theo kiếm ý của ta."
Nhưng khuôn mặt của Đinh Ninh lúc này hoàn toàn bình tĩnh, thậm chí lông mày cau lại cũng buông lỏng ra, giống như đã đoán ra được chuyện gì đang làm phiền mình, sau đó hắn chỉ nhẹ giọng lên tiếng, rồi xuất kiếm.
3 âm thanh nhẹ vang lên.
Mạt Hoa Tàn Kiếm ở giữa chấn động 3 lần, 3 đạo kiếm quang thẳng tắp không hướng về Long cốt kia, mà hướng về không trung trên đỉnh đầu hắn.
Hồ Kinh Kinh cùng Lệ Tây Tinh cũng không tài nào hiểu nổi.
Đây là "Tam tài" kiếm tầm thường nhất, một trong kiếm thế bình thường nhất tại Trường Lăng, là trụ cột kiếm thế mà hầu hết đệ tử Kiếm Viện đều tu luyện sau khi nhập môn mà thôi.
Thân Huyền cũng không thể hiểu nổi, nhưng khi 3 đạo kiếm quang thẳng tắp của Đinh Ninh xẹt lên trên không trung, y cảm giác được Thiên Địa Nguyên Khí có chút thay đổi, trong mắt lộ rõ sự kinh ngạc.
Cánh tay còn lại của y lần nữa chém ra phía trước.
Nhất kiếm hóa tam, 3 đạo kiếm quang màu đỏ tươi theo theo quỹ tích mà 3 đạo kiếm quang của Đinh Ninh lưu lại, xuyên không lao đi.