Huyết vân dài tới mấy trượng cùng với thi thể tướng quân không đầu rơi xuống sau lưng Triệu Hương Phi.
Trên nắm tay nàng không nhiễm chút vết máu nào, như bạch ngọc sạch sẽ nhất.
Nàng vẫn rất ổn định tiếp tục đi về phía trước, tiến về phía kỵ quân cuồng bạo chen chúc mà tới ở trước mặt.
Ba thanh phi kiếm theo tiếng gào thét thê lương bay tới, chia ra tấn công vào ba chỗ trên trán, ngực và lưng nàng. Theo ba thanh phi kiếm này đến, còn có bốn gã Tu hành giả lao tới, bọn họ từ trên ngựa nhảy xuống, toàn thân quấn quanh thiên địa nguyên khí như một ngọn lửa đang thiêu đốt, tốc độ lao về phía Triệu Hương Phi đã gần bằng ba thanh phi kiếm kia.
Ba thanh phi kiếm cùng bốn gã Tu hành giả tạo thành một trận thế cường đại, ngăn chặn tất cả đường tiến đường lui của Triệu Hương Phi.
Đối mặt với ba thanh phi kiếm và bốn gã Tu Hành giả vây công, bước chân vững vàng của Triệu Hương Phi nhìn như vẫn không hề thay đổi, nhưng lực lượng phun ra từ dưới chân nàng lại có thay đổi rất lớn, làm cho thân thể nàng bắt đầu điên cuồng gia tốc.
Không có bất kỳ động tác dư thừa nào, nàng cứ lao thẳng về phía trước.
Thân thể của nàng đánh vào phi kiếm, sau đó đụng vào bốn Tu hành giả ở trước mặt.
Ầm, một tiếng nổ tung.
Kiếm gãy, xương nát, thịt tan.
Toàn bộ ba thanh phi kiếm đều bị gãy thành hai đoạn, toàn bộ thân thể của bốn gã Tu hành giả cũng bị biến thành máu thịt vỡ vụn bay ra ngoài.
Thân thể của Triệu Hương Phi xuyên qua màn sương máu, lại dùng tần suất lúc trước bắt đầu hành tẩu.
Sắc mặt của nàng cũng không có chút thay đổi nào, như thể hết thảy đều không liên quan gì đến nàng.
Làn da của nàng dưới màu sắc diễm lệ của Phượng y làm nổi bật vẻ trắng nõn mềm mại đặc biệt như pha lê có thể bị vỡ bởi một viên đạn, không ai có thể liên tưởng thân thể nàng với kim cương cứng rắn nhất thế gian.
- Vậy mà thật sự là nàng.
Nhưng hình ảnh trong nháy mắt này lại làm cho rất nhiều Tu hành giả trên chiến trường vẫn còn hoài nghi lại không tiếp tục hoài nghi nữa.
Bởi vì tất cả Tu hành giả có chút kiến thức trong thiên hạ đều biết công pháp Triệu Hương Phi tu là ‘Thiên Trọng Kim Thân’. Môn công pháp này từng bị coi là một môn công pháp rất ngu xuẩn, rất vô dụng, chỉ có thể bị đánh, nhưng nó lại được nàng tu hành đến cực hạn.
Thân thể của nàng là vũ khí khủng khiếp nhất.
Nàng tu là nhục thể của nàng.
Nhìn ba thanh phi kiếm đâm vào người nàng lại ngược lại bị bẻ gãy, nhìn bốn gã Tu hành giả bị nàng đụng thành máu thịt vỡ nát một cách trực tiếp đơn giản thô bạo, những người Sở phía sau nàng như trong mộng mới tỉnh vậy.
- Thánh Hoàng thái hậu!
Trong nháy mắt vang lên tiếng hô to như long trời lở đất.
Tất cả người Sở vừa rồi bởi vì cực kỳ khiếp sợ mà dừng chân lại hò hét, lại bắt đầu điên cuồng chạy như điên một lần nữa, thân thể và ý thức của bọn họ thậm chí vây trong trạng thái điên cuồng mà quên đi mệt mỏi và thống khổ, hai chân bọn họ giẫm lên nham thạch nóng chảy vừa mới ngưng kết trên mặt đất, mặc cho đế giày bị cháy, lòng bàn chân toát ra khói xanh nhưng dường như bọn họ lại không hề phát hiện.
Trong đội quân nước Sở đã lâm vào khổ chiến cũng bộc phát ra tiếng hò hét rung trời.
Trong nháy mắt, hơn mười vạn quân Sở và hơn bảy vạn ‘Dân chạy nạn nước Sở’ dường như hoàn toàn hòa làm một thể.
Triệu Hương Phi nghiền qua kỵ quân cuồng dũng mà đến trước mặt.
Song quyền của nàng tùy ý đánh ra theo bước chân, nàng giống như một thanh cuốc đao cực lớn cày qua đội kỵ quân nước Tần này, dễ dàng cắt đứt bọn họ từ bên trong, cày ra một con sóng máu cuồn cuộn sang hai bên.
Phốc phốc phốc phốc…
Càng nhiều thanh âm máu thịt bị đâm thủng không ngừng dồn dập vang lên.
Người Sở đi theo phía sau nàng theo đó vọt qua, đồng thời cũng có rất nhiều người trong bọn họ ngã xuống, nhưng chi kỵ quân Tần tinh nhuệ này lại dần dần biến mất, bị bao phủ trong biển người dũng mãnh như thủy triều lao tới.
Triệu Hương Phi ngẩng đầu lên, biểu tình của nàng đến giờ phút này mới có biến hóa, mới bắt đầu xuất hiện một chút kiêu ngạo.
Sau đó, nàng ngẩng đầu, lên tiếng, hét lớn:
- Ngụy Vô Cữu! Ngụy lão quỷ, dám chiến một trận với ta không?!
Nàng tu luyện công pháp không giống tất cả những Tu hành giả còn lại trong thiên hạ, thân thể chính là vật bản mệnh của nàng, thân thể vô cùng cường đại. Lúc này nàng toàn lực hét lớn, âm thanh cũng vô cùng khổng lồ, như từng đoàn sấm sét rền vang trong thiên địa, thậm chí khiến người ta có cảm giác lấn át hết tất cả âm thanh trên chiến trường lúc này.
Ngoại trừ âm thanh hoành tráng ra còn có khí phách.
Lúc này, khí phách của nàng thật sự là bễ nghễ thiên hạ, ngay cả vô số quân Tần trước mặt, nàng cũng không hề để ở trong mắt.
- Nữ nhân này thật sự là một kẻ điên.
Ở phía cuối cùng của quân Tần, khoảng cách với nàng giờ phút này cũng không tính là quá xa, trên sườn núi từ từ xuất hiện một đoàn nhân mã. Đi trước chính là một con ngựa già nua gầy gò, mà trên ngựa, chính là Ngụy Vô Cữu bị nàng gọi là Ngụy lão quỷ lúc nãy.
Sau khi cười lạnh mắng một tiếng, Ngụy Vô Cữu cúi đầu, khẽ giễu cợt nói:
- Đây là đại quân giao chiến, chẳng lẽ ngươi cho rằng đây là ân oán của người giang hồ, là trò chơi của trẻ con sao?
…
Tiếng quát như sấm cuồn cuộn, truyền về phía xa xa vô tận.
Không ai trả lời.
Khóe miệng Triệu Hương Phi cũng nổi lên một nụ cười trào phúng không thể phát hiện, sau đó nàng lại quát một tiếng:
- Ngụy Vô Cữu, Ngụy lão quỷ! Có dám đánh với ta một trận!
- Ngụy Vô Cữu, Ngụy lão quỷ! Có dám đánh với ta một trận!
- Ngụy Vô Cữu, Ngụy lão quỷ! Có dám đánh với ta một trận!
Nàng liên tục quát ba tiếng như vậy, núi non xa xa đều vang vọng giọng của nàng đan xen lẫn nhau, giống như ngay cả trong núi xa xa cũng có vô số người vươn ngón tay hô to về phía chiến trường.
Trong tiếng hét vang, bước chân của nàng không hề dừng lại, thân ảnh của nàng ngược lại còn điên cuồng đi về phía trước, khoảng cách xa hơn một chút so với bảy vạn người Sở phía sau, ngay cả bóng dáng Cơ Hạnh Bạch cũng bị tụt lại phía sau rất xa.
.
Không ai một mình ứng chiến.
Đại quân bên sườn của quân Tần đối diện nàng lại xuất hiện chấn động khó hiểu.
Một chi đại quân rời khỏi bên sườn, giống như một xúc tu thật lớn, nghênh đón nữ tử cô đơn trong thiên địa này.
Sắc mặt Cơ Hạnh Bạch trở nên vô cùng tái nhợt.
Trên mặt đất trước người y, rất nhiều vật vụn nhỏ bắt đầu theo mặt đất chấn động mà nảy lên, thậm chí những giọt máu nhỏ trong bùn đất cũng bị chấn bay lên.
Ngoại trừ sức nặng đánh xuống mặt đất, gây ra chấn động như vậy còn đến từ nguyên khí kích động.
Đó là một lượng lớn chiến xa Phù văn.
Lực lượng nguyên khí ẩn nấp bên trong chiến xa đã hoàn toàn bị kích phát, dọc theo Phù văn mặc sức phun ra bên ngoài, vây quanh chiến xa tạo thành một hư ảnh Long Hổ dài hẹp.
Những chiến xa này giống như được bao bọc bên trong Long Hổ, không giống như chạy trên mặt đất mà là từng chiếc từng chiếc bay tới.
Chiến xa của quân Tần vốn đã vượt trội so với các triều đại khác, bản thân chính là đồ vật chuyên môn dùng để đối kháng và vây quét Tu hành giả cường đại. Lúc này đại chiến đã kịch liệt đến trình độ như vậy, nhưng ở bên sườn này vậy mà còn có thể bảo tồn một chi đại quân chiến xa hoàn hảo như vậy, quả thực làm cho người ta phát lạnh.
Nhưng điều khiến cả người Cơ Hạnh Bạch phát lạnh là phía sau những chiến xa này còn nối với dây xích thép, đằng sau dây xích thép là mấy bức tượng Thiên Nữ khổng lồ.
Đó rõ ràng chính là Sở Khí, là Phù khí cường đại nhất của quân Sở.
Dường như bề ngoài của Thiên Nữ và kiểu chế tạo có hơi khác so ‘Phi Thiên’ - Phù Khí mạnh nhất quân Sở, nhưng cũng có tám phần tương tự. Điều quan trọng nhất là lúc này cách xa như vậy, cho dù lấy tu vi của y cũng có thể khẳng định, những thiên địa nguyên khí ba động trên người những Thiên Nữ này và nguyên khí ba động của ‘Phi Thiên’ gần như hoàn toàn giống nhau.