Lúc đầu không có người chú ý, bởi vì bước chân của nàng cũng không tính là nhanh, cách ăn mặc cũng cực kỳ bình thường, thế nhưng khi nàng đi ra khỏi đám người bên hồ này, lướt qua những nam tử tráng niên thậm chí là người tu hành ngoài cùng, lại cực kỳ tự nhiên hấp dẫn ánh mắt của những người Sở bên bờ hồ.
Ánh mắt của bọn họ tạm thời rời khỏi chiến trường như Thần Ma giao chiến xa xa, rơi xuống trên người nàng.
- Cô nương, nhanh quay về!
Có rất nhiều phụ nữ vốn đã sợ hãi đến cực điểm trái lại là người đầu tiên hô lên, song điều này lại không thể ngăn cản bước chân của nàng.
Nàng thoát ly đám người bên hồ này, bước chân ổn định lại chậm rãi tiến về phía trước, bóng hình càng ngày càng cô đơn, càng ngày càng kéo dài dưới ánh mặt trời đỏ như máu, thế nhưng lại gợi ra một loại lực lượng làm cho trái tim người ta rung động.
Rất nhiều người bắt đầu dần dần hiểu ra nàng muốn làm cái gì, hô hấp và thân thể đều bắt đầu trở nên càng ngày càng nặng nề.
Cơ Hạnh Bạch là Tu hành giả duy nhất trong những người này biết thân phận thực sự của nàng, y nhìn nàng bước đi, nghĩ đến người nhà của mình trước tiên.
Y rất rõ ràng, nếu như mình theo nàng, đi về phía chiến trường bên kia, vậy bản thân chỉ sợ sẽ không bao giờ gặp lại người thân mà mình luôn mong nhớ.
Song nhìn bóng lưng nàng, hai chân y cũng bắt đầu bất giác di chuyển.
Y trở thành người thứ hai rời khỏi rìa của đám đông bên hồ.
Trước đó, Triệu Hương Phi có vẻ không chút tiếng tăm gì ở trong những người Sở này, nhưng y lại khác, rất nhiều lúc y được xem là người cứu vớt những người Sở này.
Khi y đi ra khỏi đám người, bước chân càng ngày càng nhanh đi về phía nữ tử trước mặt, nghĩa vô phản cố xông về phía chiến trường, bắt đầu có càng ngày càng nhiều người đi ra khỏi đám đông, tiến về phía chiến trường. (nghĩa vô phản cố: làm việc nghĩa không chùn bước)
Trên cơ thể những người này dường như mang theo dây thừng vô hình, dắt càng nhiều người đi ra khỏi đám đông, rời khỏi bờ hồ tương đối an toàn này.
- Chết thì chết đi.
Không biết là người nào đã phát ra một tiếng thở dài như vậy trước khi đi ra khỏi đám người.
Thanh âm như vậy lại giống như một hòn đá, hoàn toàn phá vỡ yên lặng.
- Chết thì chết đi!
Càng nhiều thanh âm như vậy vang lên, cuối cùng biến thành hò hét!
- Liều mạng!
- Báo thù!
- Trả thù cho những huynh đệ thân nhân đã chết!
Tiếng hò hét phẫn nộ bộc phát như núi lửa phun trào, không chỉ có tất cả tráng niên, người tu hành, cho dù là những phụ nữ và trẻ em tay không tấc sắt còn đang khóc trong đám người, đều bắt đầu đi theo người phía trước, sau đó là chạy.
Hơn bảy vạn người Sở mặc đủ loại quần áo, tiều tụy đến cực điểm, thế nhưng vào lúc này theo bọn họ chạy trốn, nước trong mảnh hồ cạn này cũng bắt đầu chấn động theo bước chân của bọn họ, giọt nước rời khỏi mặt hồ, nhún nhảy.
- Báo thù?
- Báo thù gì?
Một đội kỵ binh dự bị của quân Tần chiếm giữ một ngọn đồi vẫn luôn lạnh lùng nhìn chăm chú vào những người Sở này, khi bọn họ bắt đầu thoát ly bờ hồ, bắt đầu chạy tới, một gã tướng lĩnh cầm đầu đội kỵ binh này chỉ khinh bỉ cười lạnh.
Đại chiến như vậy bộc phát, hơn bảy vạn người Sở ở đây hiển nhiên cũng nằm trong sự quan sát của quân Tần, hơn nữa đội kỵ quân dự bị này đã từng tham gia bao vây đội kỵ quân nước Sở tiếp viện lương thực ngày đó, gã cũng không hoài nghi những người dân nước Sở này sẽ khơi dậy huyết khí từ trong xương tủy của bọn họ khi nhìn thấy đội quân nước Sở kia liều mạng, từ đó tràn vào chiến đấu. Thế nhưng huyết khí như vậy có tác dụng sao?
Trong hơn bảy vạn người Sở này, thanh niên trung niên không quá một phần sáu, đại bộ phận trong đó chưa từng được huấn luyện giết địch, mặc dù có một số ít người tu hành tồn tại, nhưng trong mắt gã, chiến lực của những người này còn xa mới bằng mấy ngàn kỵ binh tinh nhuệ nước Sở chịu chết.
Hơn bảy vạn người như thủy triều đi về phía trước dù có tràn đầy khí thế, thế nhưng dũng khí của những người này có thể duy trì bao lâu?
Sau khi dũng khí tiêu tán, dù cho có nhiều người hơn nữa thì cũng chỉ là cừu chạy trốn trên thảo nguyên.
- Giết nàng ta.
Ánh mắt âm trầm lạnh lùng của vị tướng lĩnh này rơi vào trên người nữ tử đứng đầu.
Người đầu tiên đi ra đương nhiên phải là kẻ phải chịu cái giá tử vong trước tiên.
Theo thanh âm lãnh khốc của gã vang lên, tay trái lại vung xuống, hơn mười kiện Phù khí màu xanh biếc phía sau gã đồng loạt phát ra tiếng tê minh quỷ dị. Như rất nhiều con rắn độc du hành ở trong Phù văn, thiên địa nguyên khí từ chỗ sâu trong Phù khí tuôn ra biến hóa thành ngọn lửa màu xanh lục, sau đó bám vào nỏ tiễn kích phát Phù khí, bắn về phía trên không trung, rồi đồng loạt rơi xuống.
Một trận mưa lửa xanh biếc từ trên không trung rơi xuống, bao phủ bóng hình nữ tử đi ở phía trước kia.
Bùn đất lầy lội bị thiêu đốt đến lập tức khô nứt, sau đó bị nhiệt lực khủng bố đốt đỏ, hóa thành nham thạch nóng chảy, nhiệt khí và hỏa diễm toát ra từ trên mặt đất hình thành địa ngục chân chính, từng cái bọt khí sền sệt tuôn ra từ trong nham thạch nóng chảy, phát ra tiếng nổ vang.
Người Sở như thủy triều tuôn về phía trước chợt dừng lại, trong đầu rất nhiều người đều trống rỗng khi nhìn biển lửa chợt sinh ra phía trước.
Vị tướng lĩnh quân Tần phát lệnh kia hơi nheo mắt lại, trên mặt hiện lên một ý cười tự đắc.
Thế nhưng trong nháy mắt sau đó, khuôn mặt của gã chợt cứng đờ.
Trên mặt đất nóng chảy, có một bóng người vẫn thong dong chậm rãi đi về phía trước trong ánh lửa lượn lờ.
Khi hơi nóng nhanh chóng bốc lên, hầu như tất cả người Sở cũng lập tức nhìn thấy bóng dáng của nữ tử kia.
Tựa như không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì, nữ tử kia liền vượt qua nham thạch nóng chảy cùng ngọn lửa hừng hực, ngay cả quần áo cũng không có bất kỳ thay đổi nào.
Rất nhiều người Sở há to miệng, lại không thể hiểu rõ cảm xúc của mình, cũng không hề phát ra bất kỳ thanh âm nào.
Trong kỵ quân trên ngọn đồi mà nàng đang đối diện, đồng tử của tên tướng lĩnh quân Tần cầm đầu cùng tất cả quân sĩ mãnh liệt co rút lại, sâu trong thân thể không kìm được trào ra hàn ý lạnh thấu xương.
Cũng vào lúc này, nàng lại có thêm động tác mới ngoài việc vững vàng tiến về phía trước.
Nàng từ từ và kiên nhẫn cởi bỏ một cái bọc mang theo bên người, bên trong có một bộ áo quần, sau đó nàng mặc bộ quần áo này vào.
Bộ quần áo này có màu sắc phong phú, dưới trời ảm đạm bị sương máu che lấp vẫn lóng lánh ra hào quang chói mắt mà rực rỡ, làm cho tất cả những người lần đầu tiên nhìn thấy đều có chút mê muội.
Mấu chốt nhất chính là hoa văn trên chiếc áo này là một cái chân phượng bay múa, đây là một kiện Phượng y chân chính. (Phượng y: áo phượng)
Một nhúm eo nhỏ, Phượng y chói mắt.
Trong nháy mắt này, tựa như toàn bộ những thứ mỹ lệ hấp dẫn lòng người nhất trong thiên địa theo màu sắc của bộ y phục này cùng nhau hội tụ đến trên người nữ tử kia.
Đây là Hậu y của vương triều Đại Sở. (Hậu y: áo của hoàng hậu)
Chỉ có Yêu phi trong truyền thuyết của vương triều Đại Sở, cũng chính là Hoàng thái hậu hiện tại mới có thể sở hữu và được mặc loại trang phục như vậy, cũng mới có thể có được khí thế làm cho thiên địa biến sắc, có thể có được mỹ lệ và uy nghi như vậy.
- Nàng là Hoàng thái hậu!
- Thánh Hoàng thái hậu, nàng...
Trong nháy mắt tiếp theo, hơn bảy vạn người Sở này hoàn toàn điên rồi.
Trong lịch sử các đời, có rất nhiều sự tích những Thánh hoàng trong truyền thuyết ngự giá thân chinh, song lại chưa từng xuất hiện bất cứ một vị Thánh hoàng nào lấy thân mạo hiểm như thế, không ở trong đại quân bảo vệ mà lại một mình không sợ hãi đi ở đằng trước, trực tiếp đối mặt với kẻ thù.
Hơn bảy vạn người Sở này hoàn toàn điên rồi, ngưng trệ trong nháy mắt rồi bắt đầu càng điên cuồng chạy tới.
Rất nhiều quân Sở ở trong cối xay máu thịt xa xa cũng bắt đầu chú ý tới điều dị thường ở nơi này, đã bắt đầu nghe được tiếng hô điên cuồng mà thiêu đốt nhiệt huyết, sau đó lập tức nhìn thấy một đoàn sắc thái chói mắt kia, cuối cùng những quân Sở này cũng bắt đầu nổi điên, giống như núi lở bên trong chiến trường, tiếng hô lớn điên cuồng, tiếng nổ vang không ngừng như núi lở đất nứt từ sâu trong chiến trận truyền đi.
- Giết!
Chỗ đồng tử co rút đến cực hạn chính là một mảnh đỏ tươi như máu. Tướng lĩnh quân Tần trên đồi sau khi ngừng hô hấp một tích tắc chợt phát ra một tiếng gào thét như dã thú, thậm chí không đợi động tác của quân đội phía sau, một người một ngựa đã điên cuồng xông xuống, chiến mã màu đỏ tươi dưới người cùng với bên ngoài cơ thể gã bị thiên địa nguyên khí điên cuồng cuồn cuộn ra ngoài bao bọc, như bay lên, như ngọn lửa đỏ thẫm đang thiêu đốt.
Toàn quân đột kích.
Kỵ quân đứng yên phía sau gã cùng hoàn toàn nổi điên, điên cuồng vọt tới chỗ một mảnh sắc thái diễm lệ kia.
Bất kể tướng lĩnh quân Tần này hay là kỵ quân phía sau gã đều hiểu rõ người nữ tử Triệu Yêu Phi trong truyền thuyết này có tu vi bực nào, có rất nhiều quyền quý ở đô thành nước Sở mưu đồ lật đổ sự thống trị của nàng đều bị nàng tự tay trấn áp, song bọn họ cũng rất rõ ràng cho dù đội kỵ quân bọn họ không thể nào giết chết nữ tử này, chỉ cần quân đội phía sau có thể giết chết nữ tử này, vậy trận đại chiến này chắc chắn sẽ chấm dứt.
Theo một tiếng gào thét thê lương, tướng lĩnh cùng chiến mã xông vào đầu tiên chợt nhảy lên thật cao.
Chân nguyên và khí huyết trong cơ thể gã bắt đầu cháy rừng rực, thậm chí còn rút máu tươi của chiến mã dưới thân ra, hội tụ vào trong Phù văn của trường kiếm trong tay gã.
Trường kiếm màu đỏ như máu trong tay gã biến thành một mây máu dài tới mấy trượng, hung hăng đâm về phía ngực Triệu Hương Phi.
Song ngay trong nháy mắt này Triệu Hương Phi lại biến mất ngay ở trước mắt gã, sau đó gã thấy được tay nàng xuất hiện trên trán mình.
- Vô dụng, cho dù đây là một đội kỳ quân, cho dù ngươi có thể giết vào sườn, cũng không đủ thay đổi kết quả trận chiến này.
Trước khi trán gã vỡ vụn ra, gã tàn nhẫn phun ra một ngụm nước miếng rồi nói với người nữ tử này như vậy.