- Chuyện này không công bằng!
Một Kiếm sư theo sát bốn gã Tông sư bay lượn đến phẫn nộ quát lớn một tiếng, điều khiển phi kiếm vẽ ra một đường trắng lóa trên không trung, chỉ thẳng vào ngực Hướng Diễm.
Một kiếm này hoàn toàn không có chút kỹ xảo, thậm chí không thể đại biểu tu vi của gã, chỉ có thể đại biểu tâm tình và thái độ của gã lúc này.
Một kích chém đầu bốn gã Tông sư Thất Cảnh, nhìn qua cực kỳ uy phong, thế nhưng cái giá phải trả là hy sinh mấy tiểu đội Tu hành giả, theo gã thấy, chính là Hướng Diễm lúc này cầm mác lập uy đều là đầu cơ trục lợi, cử chỉ của tiểu nhân.
Song ngay trong nháy mắt tiếng quát lớn phẫn nộ của gã vang lên, trong Kim Qua quân tuôn ra trước người gã lập tức vang lên một hồi tiếng kim loại chấn động dày đặc đến cực điểm.
Trong nháy mắt tiếp theo, hơn một ngàn đạo kim phong giống như cắt đứt hư không bạo xạ ra từ trong đội hình Kim Qua quân, thậm chí tạo thành một bức tường vàng óng nghiêng xuống ở trong nhận biết của gã. (kim phong: gió vàng)
Tiếng kim loại chấn động kinh khủng đến từ lưỡi mác trong tay Kim Qua quân.
Giống như phi kiếm, mũi nhọn từ trên lưỡi mác bắn ra, dưới tác dụng kép của chân nguyên và cơ quan bên trong, tốc độ bắn bay thậm chí còn vượt qua phi kiếm tầm thường.
Những mũi nhọn này thoát khỏi lưỡi mác, nhưng phần đuôi lại được nối liền xiềng xích màu bạc cực mỏng, trên xiềng xích màu bạc mang theo vẻ lạnh lẽo, rõ ràng chính là Hàn thiết Ngân Tuyết do quận Thiên Giang ở biên cảnh phía nam nước Sở sản xuất.
Phốc phốc phốc phốc. . .
Không có người nào dưới Thất Cảnh có khả năng ngăn cản được hơn một ngàn đường ánh vàng như phi kiếm chân chính đánh tới, vô số thanh âm máu thịt bị xuyên thủng vang lên, toàn bộ hơn mười Tu hành giả theo sát phía sau bốn gã Tông sư kia bị lưỡi mác xuyên thủng, ánh vàng xuyên thấu thân thể hiện lên sau lưng bọn họ, mang theo suối máu chảy xuôi.
Mũi nhọn lưỡi mác sau khi đâm thủng thân thể bọn họ lại nhanh chóng rút về dưới sự dẫn dắt của dây xích sắt lạnh lẽo, lần thứ hai mang ra một chùm huyết vụ ở phía trước người bọn họ.
- Trên chiến trường chỉ có thắng bại, không có công bằng.
Một gã quân sĩ Kim Qua quân tầm thường lướt qua bên người một tên Tu hành giả nước Tần cả người bị xuyên thủng ra hơn mười vết thương, trong nháy mắt tên Tu hành giả suy sụp ngã xuống phía trước, y lạnh lùng nói một câu này.
Nhưng trong nháy mắt bốn gã tông sư Thất Cảnh bị chém đầu, hơn mười Tu hành giả bị diệt sát trong nháy mắt.
Ầm một tiếng.
Toàn bộ quân Sở giống như từ trong mộng mới tỉnh, đồng loạt phát ra tiếng hoan hô và tiếng hò hét thật lớn trước nay chưa từng có.
Từ sau khi Triệu Hương Phi ra tay cùng với việc đội Kim Qua quân này đến, trong đội hình quân Sở đã nhiều lần vang lên tiếng hoan hô và tiếng hò hét như núi lở đất nứt, nhưng lần này lại vang vọng hơn so với bất kỳ một lần nào trước đây, toàn bộ không gian đều bị tiếng gầm này chấn động đến có mức có chút sáng tắt.
Khuôn mặt của rất nhiều tướng lĩnh quân Tần đều tràn ngập vẻ u ám, bọn họ đều nhìn ra được thực ra thể lực của đội Kim Qua quân kia cũng đã tới cực hạn, thậm chí chỉ có thể dựa vào một cỗ ý chí mạnh mẽ chống đỡ để tiến hành chiến đấu, nhưng mà đại chiến trên chiến trường chính là như thế, yếu tố quyết định thắng bại thường là khí thế và ý chí, mà không phải phụ thuộc vào chiến lực thực tế.
Quân Sở bây giờ đã hoàn toàn điên cuồng.
Yếu tố quyết định thắng bại thực sự đã hoàn toàn không nằm ở Triệu Hương Phi và Kim Qua quân, mà ở việc quân chủ lực Đại Sở đã hoàn toàn điên cuồng.
......
Ngụy Vô Cửu trầm mặc nhìn về phía Triệu Hương Phi và Kim Qua quân.
Tiếp theo quân Tần ở bên sườn chắc chắn sẽ bị phá.
Song lão lúc này lại chậm chạp không phát quân lệnh.
Khi bốn gã Tông sư kia chết đi, đầu lâu bị Hướng Diễm xuyên qua trên lưỡi mác, sau đó như tạp vật bình thường bị vẩy xuống đất, trong đôi mắt đầy vẻ lo lắng của lão xuất hiện một loại quang huy khác thường nào đó.
Thật giống như một đoạn gỗ trầm tĩnh trong bùn bắt đầu cháy rừng rực.
Lão suy nghĩ trong thời gian khoảng mấy hơi thở, bắt đầu cất bước tiến tới chỗ hơn bảy vạn người Sở kia, nói chính xác hơn là đi về phía Triệu Hương Phi.
Lúc này đội quân đi theo hiển nhiên rất rõ ràng thân phận của lão, khi lão bắt đầu cất bước, đội thân quân này cũng bắt đầu khiếp sợ. (thân quân: đội quân tâm phúc)
Một Tu hành giả ăn mặc giống như quân sư bước nhanh theo lão.
- Hầu gia, ngài ngàn vạn lần không nên xúc động. Bất kể bản thân Triệu Hương Phi, hay là hành động của Hướng Diễm cuối cùng đều là mồi nhử. Chắc hẳn bọn chúng biết được người dẫn quân là ngài, biết ngài chưa bao giờ gặp phải thất bại dưới tình huống này, cho nên mới cố ý làm như thế.
Tu hành giả này có thể dễ dàng đuổi theo bước chân lão, chứng tỏ tu vi bản thân không thua kém gì lão, mà hiện tại có thể nói ra lời như vậy, chứng tỏ hắn chính là một trong những tâm phúc thân cận nhất của Ngụy Vô Cửu.
Nhìn Ngụy Vô Cửu vẫn chưa lập tức trả lời, tên Tu hành giả này lại bổ sung một câu:
- Bọn chúng cố ý nhục nhã. Mục đích cuối cùng là muốn dẫn ngài tới đó. Ngài hiện tại là Vương hầu, lại là thống soái đại quân, trên thân mang theo tính mạng của vô số người, cho nên không thể coi ngài là Tu hành giả bình thường.
- Ngươi nói đúng.
Ngụy Vô Cửu đột nhiên nở nụ cười, nói:
- Thế nhưng ngươi nói thua trận, nếu còn chưa phân thắng bại, sao có thể tính là thua đây?
- Nếu nàng đã ở đó, ta đương nhiên phải thử giết chết nàng.
Dừng một chút, lão nhìn thoáng qua Tu hành giả đang hơi ngạc nhiên đứng bên người, nói tiếp:
- Lúc này khí thế của đối phương lên cao nhất, bên cánh chắc chắn bị phá, nhưng chúng ta vẫn sẽ có cơ hội giết chết nàng trước khi chỗ đó bị phá và quân Sở quân có thể tập hợp lại với nàng. Nếu ngay cả chuyện này mà vẫn không dám thử một lần, sau này sao có thể có vị trí Ngụy Hầu phủ ở Trường Lăng.
- Một tướng công thành vạn cốt khô.
Ngụy Vô Cửu nhìn chỗ bốn gã Tông sư ngã xuống, thong thả mà lạnh lùng nói,
- Thứ xây nên quân công của ta và Ngụy Hầu phủ không chỉ là đầu lâu địch nhân, còn có đầu của các huynh đệ.
- Rốt cục ngay cả Ngụy lão quỷ cũng ngồi không yên sao? Cũng đúng vậy, vốn liếng của lão cũng đã bị diệt hết bảy tám phần.
Trong chiến trường giống như Tu La tràng, một vị lão nhân thở dài, sau đó lại tiếp tục nở nụ cười ngạo nghễ.
- Hầu gia.
Mấy gã tướng lĩnh bên cạnh cũng lập tức hiểu được lão muốn làm cái gì, đồng loạt lên tiếng.
- Một bộ xương già nên chết ở đâu cũng giống nhau, nếu có thể chết ở chỗ này chính là tốt nhất, bảo đảm gia quyến của Phương Hầu phủ bình an.
Lão nhân này đứng thẳng thân thể, cũng bắt đầu đi lại, thân hình càng ngày càng nhanh, nhanh đến mức không nhìn thấy bóng dáng.
Sát ý của Tu hành giả cường đại đến trình độ nhất định đương nhiên sẽ khiến cho thiên địa nguyên khí lưu động biến hóa, thậm chí có thể thay đổi hình dạng tầng mây trên bầu trời, càng dễ dàng làm cho Tu hành giả cường đại có thể cảm nhận được.
Khi hai nhân vật trong mười ba Vương hầu Đại Tần còn chưa thực sự xuất hiện trong tầm mắt, Triệu Hương Phi đã cảm nhận được, nàng nhíu nhíu mày, cũng cười cười nhẹ giọng lẩm bẩm:
- Vậy phải xem các ngươi có thể giết được ta hay không.
Một tiếng ầm vang vọng.
Ngược lại Tu hành giả đi theo bên người Ngụy Vô Cửu không thể khống chế sát ý và tâm tình của mình, khí tức trống rỗng tự nhiên trên người khiến cho thiên địa nguyên khí ở xa xa xảy ra cộng minh, trong tiếng sấm vang vọng, thiên địa nguyên khí cực kỳ tự nhiên tụ lại nơi đây, trên bầu trời lại xuất hiện một đường tia chớp màu tím, ngưng tụ không tan.
Từng hồi tiếng vang thật lớn này lại giống như ngòi nổ, kéo theo liên tiếp nổ tung, trên bầu trời không ngừng có từng hồi ầm ầm vang lên, lại là từng ngọn núi lớn lướt qua, không ngừng bạo phát ra càng nhiều hào quang kinh người.
Mỗi Hầu phủ hiển nhiên sẽ có lực lượng cực kỳ đáng sợ, cho nên khi Vương hầu tự mình ra trận, cao thủ dưới trướng hiển nhiên cũng sẽ ra hết.
Trong khoảng thời gian ngắn đã có lượng lớn thiên địa nguyên khí di động như núi trên bầu trời, số lượng khoảng hơn mười ba đạo.