Tướng bên cánh chưa bị diệt đối với Tu hành giả trong quân đội vương triều Đại Sở mà nói thì đây vẫn là một bức tường không thể phá vỡ.
Mười ba vương hầu vương triều Đại Tần sở dĩ có thể trở thành vương hầu, cũng không phải là bởi vì quân công hay bởi vì tu vi bản thân. Mặc dù ngoại trừ Mân Sơn Kiếm Tông và Linh Hư Kiếm Môn, ở Trường Lăng vẫn có một ít Tu hành giả có tu vi vượt qua một số người trong mười ba vương hầu này.
Trong mười ba vương hầu này cũng có người mạnh người yếu, người bên ngoài cũng có đánh giá hoàn toàn khác biệt.
Ngụy Vô Cữu ở trong mười ba vương hầu có thể coi là người có tu vi mạnh mẽ, nhưng lại không tới đỉnh cao, người bên ngoài đánh giá lão đáng sợ nhất ở chỗ quỷ kế đa đoan, mưu tính sâu sắc, ngoài ra còn có nội tình của lão rất sâu, có không ít Tông sư Thất Cảnh đi theo.
Những Tông sư Thất Cảnh này phần lớn đều là huynh đệ vào sinh ra tử với lão, có chút người cũng do lão chậm rãi bồi dưỡng ra trong nhiều năm qua, có thể xem như đệ tử, thậm chí con cháu của lão.
Tu hành giả cường đại đi theo lão đủ nhiều, đồng nghĩa với việc cơ hội để lão ra tay càng ít.
Cho nên trong rất nhiều trận đánh trong quá khứ đều khó có thể nhìn thấy lão xung phong đi đầu, chính mình ra tay.
Hiện tại lão vừa có hành động, biểu hiện ra ý chí mãnh liệt muốn giết chết Triệu Hương Phi, chuyện này lại giống như là một lời mời mạnh mẽ nhất.
Mười ba gã Tu hành giả Thất Cảnh cũng không thể coi vào đâu so với mấy chục vạn đại quân của song phương đang đối chiến lúc này, song hai đội quân đã chém giết hồi lâu, rất nhiều Tu hành giả trong đó thậm chí đã chết trận hoặc bị thương nặng, cho nên có chút ước chế lẫn nhau.
Lúc này phía quân Tần còn có mười ba gã Thất Cảnh rút lui đến đây, đủ để nói rõ sự cường thịnh của vương triều Đại Tần mấy năm nay.
Ngụy Vô Cữu trầm mặc tiến về phía trước, sâu trong đôi mắt lại xuất hiện một tia thần sắc hài lòng.
Mười ba Tu hành giả như vậy thậm chí đã có khả năng ám sát cường giả như Hoàng đế Nguyên Vũ.
Triệu Hương Phi mặc dù là dị chủng trong Thất Cảnh, nhưng nàng sao có thể chống lại những Tu hành giả này? (dị chủng: loại khác biệt)
Hướng Diễm hơi ngẩng đầu.
Kim Qua quân của hắn vẫn đánh về phía sườn quân Tần như trước, nhưng hắn lại bắt đầu rời khỏi đội quân này, đi về phía Triệu Hương Phi.
Theo một nghĩa nào đó mà nói, tình huống của hắn cũng có chút tương tự như Ngụy Vô Cữu.
Người đời đều biết Kim Qua quân do hắn thống lĩnh là quân đội mạnh nhất toàn bộ vương triều Đại Sở, nhưng đội quân này luôn đóng ở biên cảnh vương triều Đại Sở quanh năm, chiến đấu với một ít bộ lạc Man di chưa được khai hóa, cho nên người ta chỉ biết tu vi của hắn nhất định cũng rất mạnh, song rốt cuộc mạnh bao nhiêu thì chỉ riêng một kích chém rụng bốn đầu lâu của hắn trước đó cũng không thể thấy được toàn bộ.
......
Lời mời của Ngụy Vô Cữu nhận được rất nhiều phản hồi, trong lòng lão hiện tại có một chút hài lòng.
Suy nghĩ của Phương Khải Lân không liên quan đến sinh tử lúc này, mà những Tông sư còn lại đi ra lại là điều khiến y phải suy ngẫm.
Một gã Kiếm sư mặc quần áo bằng vải đen cảm thụ được mười hai đạo khí tức cường đại khác nhau ngoại trừ bản thân ra, sau đó có chút khiếp sợ nhìn về phía bên trái thân thể mình.
Trong nhận biết của gã, có một khoảng trời biến thành màu xanh biếc, giống như có vô số cây rong đang đong đưa.
Loại nguyên khí này cực kỳ độc đáo, thuộc về công pháp đặc biệt của vương triều Đại Ngụy trước kia, chỉ có Liên Hậu Liên Ba mới tu luyện công pháp này đến trình độ như vậy.
Liên Ba cũng ở đây?
Như vậy kẻ thống lĩnh năm vạn Bổ Bí quân xung phong ở bốn phía vùng Âm Sơn chỉ là tướng dưới tay y?
Kiếm sư này hít sâu một hơi, gã cảm nhận được khí tức của Chương Cuồng Đao, trong lòng đã xác định kẻ thống lĩnh đại quân ở Âm Sơn hẳn là thuộc hạ của Liên Ba, cũng là người có tu vi gần ngang với y - Lợi Đạo Chu.
Từ ý nghĩa nào đó mà nói, việc có ba tên Hầu gia ở đây cho khiến số lượng Tu hành giả cường đại mà quân Tần bố trí ở chỗ này thậm chí đã vượt qua vùng Âm Sơn, vậy vì sao Triệu Hương Phi lại ném thẻ đánh bạc của mình ở chỗ này, mà không phải ở vùng Âm Sơn?
Chẳng lẽ thật sự chỉ vì hơn bảy vạn người Sở này sao?
Thứ khiến người có địa vị cao chú ý chắc chắn sẽ là đại cục, người mặc quần áo bằng vải đen trong mười ba gã Tông sư nước Tần đến vây giết Triệu Hương Phi này, nhìn từ góc độ địa vị hay là tu vi đều thuộc về hạng bét, thế nhưng chỉ có gã nghĩ đến điểm này trước tiên.
......
Mười ba gã Tông sư nước Tần này đều phóng tới Triệu Hương Phi, ngay cả thống soái Kim Qua quân là Hướng Diễm cũng rời khỏi trận hình của đội quân này, nhanh chóng chạy tới chỗ nàng. Cho nên có thể nói dụng ý của đám Tông sư nước Tần này đã rõ ràng đến cực điểm.
- Đừng đi!
Thế nhưng khi một ít Tu hành giả trong hơn bảy vạn người Sở vốn muốn xông về phía mười ba gã Tông sư nước Tần kia trước tiên, Cơ Hạnh Bạch lại phát ra một tiếng hét lớn với bọn họ.
- Tại sao?
Vài Tu hành giả dừng bước, nhìn sắc mặt vô cùng tái nhợt của Cơ Hạng Bạch, hỏi.
- Ta hiểu rõ nàng hơn so với tất cả các ngươi, nàng không cần chúng ta tới giúp.
Cơ Hạnh Hạch nhìn những Tu hành giả này, nói.
Chỉ nói một câu đơn giản này, thế nhưng Cơ Hạnh Bạch lại giống như hao hết khí lực toàn thân, quần áo cả người đều ướt đẫm mồ hôi.
Thực ra y cũng tiếp xúc với Triệu Hương Phi trong thời gian rất ngắn, song từ lúc bắt đầu biết được thân phận của nàng đến bây giờ, y lại có thể cảm nhận được loại tự tin và kiêu ngạo của Triệu Hương Phi không hề có thay đổi.
Cho đến lúc này, y bắt đầu tin tưởng sở dĩ nàng lựa chọn mình trong hơn bảy vạn người, cũng không phải bởi vì mình có một chút uy tín trong những người này trước đó, mà nguyên nhân thực sự có lẽ ở phương diện khác.
Khi một gã chủ tướng lựa chọn phó tướng, cũng không phải là muốn lựa chọn kẻ có chiến lực và mưu lược chỉ đứng sau mình, mà phải lựa chọn người có thể hiểu rõ chính mình và hiểu rõ ý đồ tác chiến của mình nhất.
Nếu như nàng không nhìn lầm y, mà y cũng không hiểu sai, vậy Triệu Hương Phi hiện tại đã có phương pháp hóa giải sát cục như vậy, mà không cần bọn họ không sợ hãi hy sinh tính mạng lấp vào như vậy.
Trong hơn bảy vạn người Sở này, bao gồm cả y trong đó cũng không hề có Tu hành giả đủ sức nặng, vốn không cách nào tạo thành uy hiếp thực sự cho mười ba gã Tông sư nước Tần.
Cho nên nếu nhất định phải lấy mạng lấp vào, vậy cũng phải chờ thời cơ thích hợp!
......
- Chỉ có hai chúng ta?
Khoảng cách giữa Hướng Diễm và Triệu Hương Phi đã tương đối gần, hắn là người đầu tiên đến trước người nàng, quỳ một gối xuống đất rồi hành lễ. Đây là lễ tiết cao nhất của vương triều Đại Sở, đặc biệt chuyện hành lễ như vậy trên chiến trường đã đại biểu không chỉ là tôn kính tầm thường, mà còn trên phương diện tôn ti thân phận.
- Nếu có nhiều người đến thì những người Tần này sẽ sớm phát hiện hành tung của ta, huống chi người đáng để ta tín nhiệm tuyệt đối cũng không nhiều.
Triệu Hương Phi đã đứng lên khi Hướng Diễm đi đến, nàng gật đầu đáp lễ, giải thích một câu, sau đó lại nhẹ giọng nói:
- Hai chúng ta là đủ rồi.
Hướng Diễm hơi nhướng mày.
Hắn đương nhiên cảm thấy không đủ, không có bất kỳ một gã Tông sư Thất cảnh nào trên đời này có thể đối mặt với mười ba đối thủ cùng cảnh giới, ngoại trừ Vương Kinh Mộng năm đó.
Hắn tự biết được, nếu hiện tại nàng nói đã đủ, vậy hắn tin tưởng nàng chắc chắn có lý do của riêng mình.
Triệu Hương Phi đứng thẳng người, sau đó ngẩng đầu lên.
Trong mười ba đạo khí tức đại biểu cho Tông sư cường đại, có một đạo khí tức thô bạo cuồn cuộn như tuyết lở rơi xuống đầu tiên.
- Chiêu kiếm của Tuyết Sơn Lạc, là thuộc hạ Du Bạch Sơn của Ngụy Vô Cữu.
Triệu Hương Phi nhìn theo cỗ khí tức này đến trước tiên này, nhìn bóng người vẫn luôn bay giữa không trung kia, nàng trực tiếp nói ra thân phận người nọ, sau đó kiêu ngạo mà khinh thường nói,
- Kẻ đầu tiên đến thử kiếm vẫn là người của Ngụy lão quỷ, lần này hắn thật sự đã bất chấp mọi thứ. Nhưng có nhiều người như thế tới mà còn cẩn thận như thế, cuối cùng vẫn không thay đổi bản tính.
Nàng đọc rõ từng chữ, giọng nói truyền khắp bốn phía, tựa như hiện tại cũng không toàn lực điều động chân nguyên, song khi nàng còn chưa nói xong một câu này, một đạo kiếm ý từ trên không trung bắn xuống đã thành.
Một tiếng ầm nổ vang, trên bầu trời hiện ra vô số kiếm quang chói lóa trắng như tuyết, thật sự giống như một tòa núi tuyết đột nhiên xuất hiện rồi sụp đổ.
Một kiếm này thuần túy đi theo con đường cương mãnh nghiền ép, đi thẳng về thẳng, vốn chính là chiêu kiếm cổ điển nhất của người Tần.
Thế nhưng bất kỳ ai cũng sẽ không thể né tránh chiêu thức loại này, chỉ có thể dùng một chiêu kiếm để cứng rắn phát vỡ, Triệu Hương phi chỉ bóp nát một đồ vật nhỏ trong tay, một tiếng răng rắng nhỏ bé thanh thúy khẽ vang, giống như âm thanh khi bóp nát một chén trà mỏng manh.
Thanh âm này bị tiếng nói của nàng lúc này che lấp, song theo vài luồng hào quang màu xanh nhạt lưu chuyển chảy xuôi ra từ trong ngón tay nàng, một đoàn nguyên khí dao động còn bạo liệt hơn so với đạo kiếm ý này lập tức bắn ra từ trong tay nàng!
Một mảnh bóng xanh xuất hiện ở phía trước kiếm quang lóa mắt như tuyết lở, giống như là hư ảnh của một tòa sơn môn.
Thế nhưng bóng xanh này chợt lóe, tên Tông sư nước Tần phía sau kiếm quang kia lại phát ra một tiếng kêu thê lương, như chim ưng bay ngược lại, một đoàn sương máu nổ tung trước ngực gã.
Triệu Hương Phi cười cười, nụ cười mê người đến cực điểm.
- Đừng quên Sở Khí đứng đầu thiên hạ, mà ta lại là Hoàng thái hậu của vương triều Đại Sở. Người nào có thể có Sở Khí tốt hơn ta? (Sở Khí: Khí<vũ khí> của nước Sở)