Ở vương triều Đại Sở, Triệu Hương Phi vẫn được rất nhiều người gọi là Triệu Yêu Phi, chỉ vì nụ cười của nàng cực kỳ mị hoặc, cho nên nụ cười của nàng lúc này đủ để cho đóa hoa tươi đẹp nhất thiên hạ mất đi màu sắc, nhưng lại làm cho những Tông sư nước Tần này đều có chút không rét mà run.
Nàng là Hoàng thái hậu, nhưng trên thực tế là người nắm quyền lực của vương triều Đại Sở.
Sở Khí của vương triều Đại Sở đều do nàng sử dụng, mà vừa rồi chỉ dùng một kiện Phù khí đã làm một gã Tông sư nước Tần bị thương nặng, vậy rốt cuộc trên tay nàng còn có bao nhiêu bộ Sở khí đáng sợ như vậy?
Hư ảnh của sơn môn màu xanh đã biến mất trước người nàng, nhưng lại có rất nhiều nguyên khí giống như lá cây màu xanh còn đang bay bổng trong không trung, cắt đứt không khí, phát ra thanh âm như vỡ vụn.
Loại ý vị sắc bén mà cường đại này thậm chí còn thổi bay tới Ngụy Vô Tội cách trăm trượng, lão khẽ cúi đầu, nhìn mấy vết nứt xuất hiện trên y phục của mình, sau đó mở miệng nói:
- Đây là Phong Môn lệnh, một trong năm đại cô khí trong truyền thuyết của vương triều Đại Sở, hơn nữa có một số trong mấy kiện cô khí kia cũng không phải chuyên môn dùng để đối địch. Ngươi đừng nói rằng ngươi có rất nhiều kiện Sở Khí như vậy. (cô khí: vũ khí độc đáo, chỉ có một)
- Có thể cho người ngoài biết thì không thể tính là sát khí thực sự.
Triệu Hương Phi nhìn Ngụy Vô Cữu, trào phúng nói:
- Ngươi nói hay như vậy, sao không đi lên thử xem trên tay ta còn có cái gì?
Ngụy Vô Cữu cười lạnh,
- Nếu Phong Môn lệnh ở trong tay ngươi, vậy một loại Sở Khí là Tu Di trận hiển nhiên cũng ở đây.
Triệu Hương Phi thở dài, có chút tiếc nuối nói,
- Lão quỷ chính là lão quỷ, trái lại suy nghĩ cực kỳ rõ ràng, nhưng ngươi có thể đánh cược một lần, có lẽ Tu Di trận vốn không có ở đây, cũng có khi loại Phù khí này căn bản không có lực lượng như trong truyền thuyết.
"Vậy mà lại có chủ ý như thế."
Khi nghe được cuộc đối thoại giữa Triệu Hương phi và Ngụy Vô Cữu, trong lòng mấy gã Tông sư nước Tần xung quanh sinh ra hàn ý, thậm chí trên lưng không kìm được ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Dựa theo một số ghi chép ít ỏi trong điển tịch của người tu hành, Tu Di trận của vương triều Đại Sở là một loại Phù khí tự hủy, loại Phù khí này đặc thù ở chỗ uy lực công kích càng mạnh, uy lực khi nổ tung cũng sẽ càng lớn.
Từ ý nghĩa nào đó mà nói, người tu hành phương pháp luyện thể mạnh mẽ như Triệu Hương Phi cực kỳ phù hợp với loại Phù khí như vậy.
Càng nhiều Tông sư đồng loạt ra tay vây công sẽ khiến lực lượng khi nàng kích phát Phù khí này lại càng khổng lồ, thế nhưng thân thể nàng chắc hẳn có thể thừa nhận uy năng của Phù khí này, mà bọn họ lại không thể.
Có lẽ ngay từ đầu nàng đã chờ bọn họ hội tụ ở chung quanh, sau đó dùng kiện Sở Khí trong truyền thuyết này.
- Ta muốn biết nếu đánh nhau không cận thân, vậy pháp khí như Tu Di trận còn hữu dụng hay không?.
Ngụy Vô Cữu cực kỳ khiêu khích nhìn Triệu Hương Phi, lạnh lùng nói một câu này.
Khi lão nói ra những lời này, một đạo vầng sáng giống như xương trắng nương theo khí tức bản mệnh cường đại lộ ra ở trước người lão.
Một thanh kiếm màu trắng lơ lửng trước người lão.
Thanh kiếm này giống như dùng xương trắng chế thành, tản ra một loại khí tức rất cổ xưa.
- Dùng kiếm thắng Phù khí chính là ở chỗ tùy tâm ý mà biến. Phù khí dù có cường đại hơn nữa, làm sao có thể hành động theo tâm ý của mình khi ở ngoài cơ thể? Kiếm có thể được sử dụng thường xuyên, nhưng Khí có thể làm được như vậy sao?
Ngụy Vô Cữu nhìn Triệu Hương Phi, sau đó chậm rãi nói,
- Sở nhất định sẽ bị Tần diệt, đây chính là điều hiển nhiên.
Một cơn gió màu xanh lá cuốn qua trước người lão.
Thanh kiếm này của lão lập tức bay ra ngoài, khí trắng cuồn cuộn, trong không khí thoáng chốc có hơn trăm đạo kiếm ảnh màu trắng lưu động.
Những Tông sư nước Tần còn lại cũng tỉnh ngộ lại trong nháy mắt.
Từng tiếng xé gió vang lên, mười hai đường kiếm quang như giao long bay ra, bắn về phía quanh người Triệu Hương Phi và Hướng Diễm.
Con đường mà mỗi một gã Tông sư lựa chọn sau khi đạt đến Bản Mệnh cảnh đều sẽ khác nhau, rất nhiều người không còn lấy phi kiếm làm thủ đoạn đối địch chủ yếu, nguyên nhân chính là vì nếu không có một thanh kiếm phù hợp trong tay thì sẽ không thể nào mang theo càng nhiều chân nguyên và thiên địa nguyên khí cùng hoàn mỹ tuôn ra trong một tích tắc. Ngoài ra đối với Tu hành giả trên Thất Cảnh mà nói, khoảng cách không gian đã được rút ngắn rất nhiều, cho nên vài người thậm chí có thân ảnh còn nhanh hơn so với phi kiếm.
Thế nhưng phần lớn vật bản mệnh của tông sư nước Tần đều là kiếm, mặc dù sau khi bọn họ đến Thất Cảnh thì đã không lấy phi kiếm làm chủ, nhưng trong quá trình tu hành của bọn họ, có một đoạn thời gian rất dài chỉ dùng phi kiếm.
Bọn họ đương nhiên có thể phi kiếm.
Mấu chốt nhất chính là mặc dù dùng thủ đoạn phi kiếm đối địch, uy lực của phi kiếm do hơn mười tên Tông sư liên thủ thi triển ra vẫn cực kỳ đáng sợ như trước.
Những phi kiếm này thậm chí đã cắt đứt quy tắc vốn có của một mảnh thiên địa nguyên khí khu vực này, như chiếc ô bao trùm xuống, cắt khu vực chỗ Triệu Hương Phi và Hướng Diễm thành một mảnh thiên địa nhỏ độc lập.
Những kiếm này đều là kiếm của Tông sư, trong lúc phi hành xuyên qua lẫn nhau, chẳng những kiếm đạo của bản thân không hề ảnh hưởng đến kiếm khí của những phi kiếm còn lại, ngược lại còn làm kiếm ý của những thanh kiếm chung quanh trở nên càng thêm cường đại.
Hình ảnh như vậy thậm chí còn có một loại mỹ cảm khó hiểu khi rơi vào trong mắt Triệu Hương Phi cùng Hướng Diễm.
Rất ít người trên đời này có thể nhìn thấy nhiều Tông sư cường đại như vậy liên thủ thi kiếm.
Triệu Hương Phi nhìn hình ảnh như vậy, khóe môi lại hơi nhếch lên, khẽ nói với vẻ đầy khinh miệt:
- Ngay cả cận thân cũng không dám, vậy làm sao có thể giết ta?
- Đi theo ta.
Nàng nhẹ giọng nói một câu với Hướng Diễm.
Sau đó bóng hình nàng đã biến mất tại chỗ.
Nàng phóng bước chân ra phía trước, vọt tới chỗ Ngụy Vô Cữu và Phương Khải Lân đang đứng.
Trong tay nàng xuất hiện một kiện Phù khí rất độc đáo, nhìn qua giống như một khối gỗ mục khô héo, thế nhưng trên khối gỗ này phủ đầy vô số Phù văn nhỏ bé đến cực điểm, lại rậm rạp chằng chịt giống như vô số con kiến bò!
Trong tích tắc này những Phù văn kia sáng lên, tỏa ra ánh vàng chói mắt, như một đàn kiến điên cuồng bò trên cái Phù khí này, xếp chồng lên nhau, rồi sau đó bắt đầu mọc ra đôi cánh, bay lên không trung.
Phù văn màu vàng bay lên không trung, trong mỗi một mảnh Phù văn nhỏ bé đều phát ra một loại ý vị hủy diệt khiến cường giả Thất Cảnh đều có chút run rẩy.
- Thật sự là một nữ nhân điên.
Ngụy Vô Cữu nhìn trên người Triệu Hương Phi tựa như bốc cháy, lắc đầu.
Không có bất kỳ một kiện nào trong mấy kiện Phù khí còn lại trong truyền thuyết kia có được khí tức như vậy, cho nên cái Phù khí giống như gỗ mục này chính là kiện "Tu Di trận" kia.
Nàng muốn mạnh mẽ xông vào trong bọn họ, sau đó kích phát cái Phù khí này.
Phương pháp tu hành của nàng là luyện thân thể, cho nên dưới việc toàn lực xung kích thì thực sự ngay cả phi kiếm cũng rất khó ngăn cản.
Thế nhưng xung phong như vậy sau có thể ngăn được việc bọn họ tách nhau ra?
Ngay lúc lắc đầu, một cỗ khí tức tàn nhẫn khó có thể dùng ngôn ngữ hình dung hiện lên trên mặt lão, giống như có một tầng kim loại sáng bóng mạ lên toàn bộ gương mặt lão.
Lão không hề né tránh.
Chỉ dùng sức hít sâu một hơi, triệu hồi thanh kiếm bản mệnh của mình, chân nguyên trong cơ thể cũng bị lão bức ra bên ngoài, trong nháy mắt toàn bộ thân thể lão giống như không ngừng bành trướng ra bên ngoài.
Mặc dù lão và nàng đồng thời bị thương nặng, nhưng trong nháy mắt tiếp theo, kẻ có cấp bậc tối cao của vương triều Đại Sở này cũng không thể nào tránh được vận mệnh bị đánh chết.
Những Tông sư nước Tần khác nhạy cảm cảm nhận được dụng ý của lão, sau mấy tiếng gào thét, ngay cả đám Tu hành giả vẫn đi theo bên cạnh lão cũng phóng ra ngoài.
Tất cả đám Tông sư này đều không phải là kẻ cổ hủ, chỉ cần có thể đạt được mục đích cuối cùng, vậy bọn họ cũng không thèm để ý quá trình trong đó, huống chi đây là lựa chọn của Ngụy Vô Cữu.
Một đạo ánh vàng theo sát phía sau Triệu Hương Phi.
Trong nháy mắt này, rất nhiều người khiếp sợ tốc độ của Hướng Diễm, tốc độ phi hành của thống lĩnh Kim Qua quân này hiển nhiên không chậm hơn quá nhiều so với Triệu Hương Phi.
Nếu như có biến số, tên thống lĩnh Kim Qua quân này hiển nhiên chính là biến số lớn nhất trong mắt đám Tông sư nước Tần.
Chương Cuồng Đao đứng ở bên cạnh Liên Ba không xa, tu vi của gã vốn thấp nhất trong mười ba gã Tông sư nước Tần này, cũng là người khiến người ta không chú ý nhất.
Cũng đúng lúc này, thân ảnh của gã cũng ngừng lại.