Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 594 - Q7 - Chương 17: Một Trong Những Người Phản Bội

Q7 - Chương 17: Một trong những người phản bội Q7 - Chương 17: Một trong những người phản bội

Dịch giả: Mấy ngày nay mình đau mắt, k post chương được, hôm nay post 3 chương nhé mọi người.

Tông sư sở dĩ xưng Tông sư là bởi vì phải trải qua vô số chiến đấu, mới có thể cảm nhận sâu sắc được một ít thiên địa nguyên khí lưu động rất nhỏ, mới có thể từ Lục Cảnh phá cảnh, trở thành tồn tại Chuyển Sơn cảnh - Thất Cảnh.

Chương Cuồng Đao thuộc về một trong những Tông sư không được chú ý nhất, song hiện tại gã có một vài điểm khác thường rất nhỏ, nhưng cũng lập tức bị những Tông sư chung quanh nhạy cảm cảm nhận được.

Ngụy Vô Cữu quay đầu, hơi nheo mắt lại.

Lão nhìn thấy một cái hộp đồng xuất hiện trong tay Chương Cuồng Đao.

Dưới đáy hộp đồng này là một khối Tinh thạch màu trắng bạc, bên trong hộp đồng có hơn mười thanh tiểu kiếm màu trắng bạc cực nhỏ giống như gang đang trôi nổi.

Chỉ trong nháy mắt này, chân nguyên trong cơ thể Chương Cuồng Đao đã điên cuồng tuôn ra, ào ạt tràn vào trong hộp đồng này.

Hơn mười thanh tiểu kiếm màu bạc này đều tỏa ra khí tức bàng bạc trầm trọng như núi.

Trong nhận biết của những người tu hành này, từng thanh tiểu kiếm màu bạc giống như từng tòa núi sắt san sát nhau bay lên.

Trong không khí, hoặc chính xác hơn mà nói là trong thiên địa nguyên khí lưu động tràn ngập một loại khí tức khối thiếc.

Các Tông sư bị vây trong những thiên địa nguyên khí này, trong thân thể, nhất là trong ngực và bụng dường như đều tràn ngập vô số khối thiếc.

Hơn mười thanh tiểu kiếm màu bạc như núi nhỏ rơi xuống, khóa chặt đường lui bốn phía của những Tông sư này.

Tất cả những người bị những kiếm thế này bao phủ, bao gồm cả Ngụy Vô Cữu trong đó đều rơi vào trong phẫn nộ cực độ.

Bọn họ rốt cục hiểu được chỗ dựa thực sự của Triệu Hương Phi là gì.

Điều làm cho bọn họ phẫn nộ cực độ không phải là thủ đoạn mà Triệu Hương Phi dùng để phá giải sát cục này là có được Sở Khí cường đại hơn, mà đến từ sự phản bội của người bên mình.

Đồ vật trong tay Chương Cuồng Đao là "Tích Sơn Kiếm Bàn".

Người tu hành trong thiên hạ cũng không hề xa lạ gì với loại Phù khí này, bởi vì ngay trước khi Lộc Sơn hội minh diễn ra, loại Phù khí này đã xuất hiện trong trận sát cục nhằm vào Triệu Tứ cùng Bạch Sơn Thủy trên Vị Hà, dùng để ngăn cản đường đi của Bạch Sơn Thủy.

Bạch Sơn Thủy mặc dù bị ngăn cản trong chớp mắt, nhưng vẫn có thể phá vỡ kiện Tích Sơn Kiếm Bàn này, hiện tại nếu kiện Phù khí này muốn phong tỏa rất nhiều đối thủ giống như Bạch Sơn Thủy trong nháy mắt, đương nhiên là không thể nào.

Song ngoại trừ Tích Sơn Kiếm Bàn này ra, còn có một đạo kiếm ý bàng bạc trấn xuống.

Đạo kiếm ý này đến từ Liên Ba đang nhanh chóng lướt về phía sau.

Đại kiếm màu xanh biếc của y lúc này vẫn làm phi kiếm bay trên không trung như trước, thế nhưng trong tay y đã lặng yên không một tiếng động xuất hiện một thanh trường kiếm màu xanh.

Trường kiếm màu xanh cuốn lấy mây trời, trong mây có sương mù và mưa to không ngừng được sinh ra.

Y là người cách Chương Cuồng Đao gần nhất, vốn có rất nhiều cơ hội ngăn cản gã, thế nhưng một kiếm này của y lại không hề rơi về phía Chương Cuồng Đao, mà bắn về phía những Tông sư nước Tần kia.

Lực lượng ẩn chứa trong thanh trường kiếm màu xanh này thậm chí đã vượt qua thanh kiếm bản mệnh mà y ôn dưỡng nhiều năm.

Ráng mây và hơi nước trên kiếm không ngừng hắt ra theo kiếm thế của y, trong nhận biết của những Tông sư này lại giống như toàn bộ mây mưa ở Vu Sơn xa xa bị rút tới, như từng con Giao long xông vào không gian chật chội này.

Mấy tiếng quát lớn kịch liệt vang lên.

Tất cả Tông sư nước Tần bị nhốt trong kiếm thế Tích Sơn Kiếm Bàn đều làm ra phản ứng, thế nhưng lại không nhằm vào Chương Cuồng Đao và Liên Ba, mà đều sử dụng thế thủ thế mạnh nhất của mình.

Bởi vì bọn họ đều là Tu hành giả không tầm thường, đều là hạng người Tông sư, cho nên bọn họ hiểu rất rõ, một kiếm này của Liên Ba sẽ khiến mình không có đủ thời gian xông ra ngoài.

Triệu Hương Phi đã tới.

Một tiếng ầm vang vọng.

Triệu Hương Phi đã xuất hiện ở trong khu vực kiếm thế của Tích Sơn Kiếm Bàn phong tỏa.

Nàng không nhằm vào bất kỳ một người nào, mà chỉ như một khối thiên thạch giáng xuống, hung hăng nện vào trên mặt đất khu vực này.

Tốc độ của nàng đã vượt qua bất cứ kẻ nào trong khu vực này, một kiện sở khí trong tay nàng đã bị kích phát hoàn toàn ngay lúc nàng đến.

Vô số Quang phù như rất nhiều con kiến màu vàng điên cuồng tuôn ra đã hoàn toàn liên kết thành một màn sáng màu vàng, kiếm khí của Tích Sơn Kiếm Bàn, kiếm khí một kiếm của Liên Ba, cùng với lực lượng phòng ngự tỏa ra từ trên người những Tông sư nước Tần còn lại trong khu vực phong tỏa này đã trùng kích, cắt vào màn ánh sáng màu vàng kia, trong nháy mắt làm cho màn ánh sáng này bị nghiền nát, nở rộ ra uy năng càng khủng bố.

Một vòng mặt trời vàng óng hiển hiện trong khu vực do hơn mười thanh tiểu kiếm màu bạc phong tỏa.

Kiếm ý do một kiếm của Liên Ba tạo ra như vô số con Giao long xuyên qua không gian mây mưa trong chốc lát bị vô số ánh vàng xoắn nát, bốc hơi vô hình.

Một tiếng phốc khẽ vang.

Đầu tiên trong miệng y phun ra một đoàn sương máu, không thể nào cầm chắc được trường kiếm trong tay, bay ngược về phía sau.

Sau đó hơn mười thanh tiểu kiếm màu bạc cắm trên mặt đất.

Giống như núi đổ, những tiểu kiếm màu bạc này dùng các loại tư thế bay ngược ra phía sau.

Trên hai tay Chương Cuồng Đao nắm chặt Tích Sơn Kiếm Bàn trong nháy mắt vang lên vô số tiếng xương nứt, ánh vàng khuếch tán đánh vào trên người gã, sau đó trên người gã đều vang lên vô số tiếng xương nứt, cả người tắm rửa trong sương máu đỏ tươi từ máu thịt chảy ra.

Trong ánh vàng phát ra tiếng oanh kích bạo liệt.

Tựa như có từng chiếc thuyền khổng lồ va chạm vào vách núi kiên cố, mỗi một lần va chạm đều mang đến cảm giác đất rung núi chuyển.

Hướng Diễm đã đi tới bên cạnh vòng mặt trời màu vàng do vụ nổ sinh ra ở thời khắc tiểu kiếm màu bạc kia sụp đổ.

Sắc mặt hắn ngưng trọng đến cực điểm, lưỡi mác trong tay lập tức được huy động hơn mười lần, cắt ra một đoàn ánh vàng đang bắn về phía hắn, miễn cưỡng ổn định thân hình dưới chấn động khổng lồ, giữa hai ngón tay hắn đều là máu tươi đầm đìa.

Ánh vàng bắn ra chung quanh chỉ tồn tại trong chớp mắt ngắn ngủi, sao đó dần dần biến mất, nhìn qua tựa như co rút lại vào trung tâm.

Toàn bộ không gian lại làm cho người ta có một loại cảm giác như than đỏ cháy hết, ngay cả thiên địa nguyên khí dường như cũng bị thiêu thành tro tàn, bị cố định ở trên không trung, sau đó dần dần lột vào trong theo từng lớp từng lớp.

Thân hình của một gã Tông sư nước Tần lộ ra trước tiên.

Đây là Bàng Ngư Cổ - thuộc hạ của Phương Hầu phủ, xuất thân của gã cũng cực kỳ hiển hách, từng tu hành ở Linh Hư Kiếm Môn.

Ánh vàng lướt qua, bóng dáng của gã lộ ra trên không trung, quần áo trên người cũng không hề có chút xốc xếch, trong tay phải có một đạo kiếm ý bản mệnh như ngọn đuốc thiêu đốt chưa tắt.

Khi nhìn thấy bóng dáng như vậy, đồng tử Hướng Diễm co rụt lại, sắc mặt ngưng trọng đến cực điểm.

Song ngay trong nháy mắt sau đó, trên người Tông sư nước Tần này lại phát ra mấy tiếng nổ tung, hai tay và cánh tay của gã đồng thời xuất hiện mấy cái lỗ máu, khí huyết từ trong đó phun ra, toàn bộ thân thể của gã cũng như núi đổ xuống, hung hăng ngã xuống đất phía sau.

Ánh vàng co rút lại trước người Triệu Hương Phi.

Bóng dáng nàng hiển hiện.

Nàng đứng thẳng, nhưng hai tay vốn như trắng trẻo như bạch ngọc đã phủ đầy rất nhiều vết nứt, có từng giọt máu tươi đỏ thắm chảy ra.

Trong khu vực này chỉ còn hai người có thể đứng.

Ngoại trừ Triệu Hương Phi ra, người còn lại chính là Ngụy Vô Cữu.

Hướng Diễm hít sâu một hơi, mặc dù đối với hắn mà nói thì kết quả này rất có lợi, nhưng tình cảnh này vẫn làm cho hắn cảm thấy cực kỳ chấn động lòng người, thậm chí khiến cho cơ thể hắn không ngừng nổi lên ý lạnh.

Hắn cũng chưa bao giờ nghĩ tới món Phù khí này có thể nở rộ uy lực như vậy.

Y phục của Ngụy Vô Cữu cũng đã bị nhuộm đỏ.

Thế nhưng phần lớn lại không phải là máu tươi của lão, mà là máu tươi của Tu hành giả vẫn đi theo bên cạnh lão.

Tu vi của tên Tu hành giả này chắc chắn ở tầm trung trở lên trong những Tông sư nước Tần, song lúc này y lại bị thương nặng nhất, đã sắp tới thời điểm trút hơi thở cuối cùng.

Có người phản bội, có người lại lấy cái chết giữ vững.

- Đây không phải là vấn đề sinh tử của một người.

Ngụy Vô Tội một tay vịn thuộc hạ sắp chết, ánh mắt của lão lại không hề rơi về phía Triệu Hương Phi, mà lại nhìn về phía Liên Ba và Chương Cuồng Đao.

- Là do chúng ta đã quá xem nhẹ một vấn đề. loại vật Tích Sơn Kiếm Bàn này dùng để đổi lấy một tên Ly Lăng Quân, sao có thể xuất hiện ở trong tay các ngươi. Thế nhưng thân là người Ngụy, lại trở thành Vương hầu của Đại Tần ta, ta không rõ ngươi còn điều gì không hài lòng? Ta không hiểu vì sao ngươi có thể bỏ qua ân tình của vương triều Đại Tần ta đối với ngươi.

Bình Luận (0)
Comment