Một khi trở thành Vương hầu, vậy thân thế của y cùng rất nhiều sự tích trước kia đã không còn là bí ẩn.
Từ một mức độ nào đó mà nói, mỗi người từ người tu hành bình thường đứng dậy, đến cuối cùng trở thành Vương hầu có được quyền thế lớn lao, vậy việc mà hắn trải qua đều là truyền kỳ.
Những truyền kỳ này được lưu truyền rộng rãi, được ghi lại trong sử sách hoặc điển tịch của giới tu hành, thậm chí đã được thay đổi thành nhiều phiên bản của chuyện cũ.
Xuất thân của Liên Ba cũng không phải là bí mật.
Y từng là người Ngụy, song vương triều Đại Ngụy ngày xưa trong lúc lơ đãng trúng kế của người Tần, quá dựa vào Vân Thủy Cung, trong lúc người Tần cố ý để Vân Thủy Cung phát triển độc đại trong vương triều Đại Ngụy, tông môn mà y xuất thân vốn đứng ở phía đối diện của Vân Thủy cung vô tình bị hy sinh. (độc đại: độc quyền, không có thứ khác có thể cùng phát triển)
Sư môn của y bị hủy hoại bởi ý chỉ của Ngụy đế, y thân mang huyết hải thâm cừu của sư môn chạy trốn đến Trường Lăng, trở thành tướng lĩnh quân Tần ở nơi này, cuối cùng dẫn quân giết vào vương cung đất Ngụy, mặc dù không thể tự mình đâm Ngụy đế, nhưng cuối cùng vẫn báo thù cho sư môn thành công. (Ngụy đế: Hoàng đế nước Ngụy)
Sự trưởng thành và cuộc báo thù của y không thể tách rời khỏi sự giúp đỡ của người Tần, đặc biệt là Hoàng đế Nguyên Vũ không so đo y là người Ngụy, tôn trọng như những người khác, lấy quân công phong cho y là một trong mười ba Vương hầu Đại Tần, đây là vinh quang bực nào.
Cho dù để cho bất cứ ai bình luận thì đều cho rằng đây là một ân tình lớn lao.
Lúc đầu mười ba gã Tông sư nước Tần liên thủ giết Triệu Hương Phi, nhưng bởi vì Liên Ba cùng Chương Cuồng Đao phản bội, lại có tám vị Tông sư bị vây trong kiếm trận của Tích Sơn Kiếm Bàn, mà hiện tại một gã Kiếm sư mạnh nhất dưới tay Ngụy Vô Cữu đã chết, những người còn lại thì trên người đều mang thương tích nặng.
Mặc dù ở bên ngoài còn có hai gã Tông sư, thế nhưng bên cạnh Triệu Hương Phi cũng còn có Hướng Diễm.
Hai gã Tông sư nước Tần bị vây ngoài kiếm trận vẫn chưa bị thương, cộng thêm bản thân Ngụy Vô Cữu, nếu chống lại Triệu Hương Phi và Hướng Diễm, chỉ sợ cho dù chắc chắn thắng thì cũng không cách nào hình thành thế tất sát, ít nhất sẽ không thể nào ngăn cản Triệu Hương Phi chạy trốn, huống chi nàng chưa chắc đã không còn thủ đoạn khác. (tất sát: lập tức giết chết, không cho đối phương cơ hội chống lại hay chạy thoát)
Thực ra mặc kệ Triệu Hương Phi có Sở Khí gì trong tay, nếu không có Liên Ba và Chương Cuồng Đao phản bội thì hôm nay chắc chắn sẽ phải chết.
Điều này đủ để thay đổi trận đại chiến này, thậm chí đủ để thay đổi một bước trong toàn bộ tiến trình lịch sử thiên hạ, lại chết trong tay Liên Ba, sao Ngụy Vô Cữu có thể không đau lòng? Lão thậm chí còn cảm thấy cực kỳ bi ai.
Lão cảm thấy Liên Ba nhất định sẽ dặn dò, lão cũng biết y nhất định sẽ đưa ra lời giải thích.
Liên Ba mang theo vẻ mặt tái nhợt ngã xuống đất, thần sắc của y rất phức tạp, có lẽ bởi vì hiện tại bị thương quá nặng, cho nên ánh mắt y đã rất ảm đạm.
- Thực ra rất đơn giản.
Y hít sâu một hơi, đối diện ánh mắt Ngụy Vô Tội nói:
- Khi ta tu hành ở Ngụy xưa kia cũng đã quen biết nàng. Nếu không có nàng, ta không thể trốn khỏi nơi đó, đã sớm chết đi.
- Bởi vì sống sót, cho nên ta mới có thể tiếp tục tu hành cùng chiến đấu.
Y thoáng trầm mặc một lát, sau đó nói tiếp:
- Ta trở thành Vương hầu ở vương triều Đại Tần, phần lớn cũng là bởi vì ta tu hành và chiến đấu, ta cũng đã diệt Ngụy, giành lấy rất nhiều quân công vì vương triều Đại Tần. Cho nên từ ân tình mà nói, ân tình của nàng với ta lớn hơn ân tình của vương triều Đại Tần đối với ta.
- Có thể tính như vậy ư?
Ngụy Vô Cữu phẫn nộ lớn tiếng nở nụ cười,
- Ân tình có thể phân biệt bằng loại trật tự trước sau đơn giản này sao?
- Không thể, thứ gọi là ân tình này, chỉ cần thiếu nợ, làm sao có thể phân rõ ràng.
Liên Ba cũng nở nụ cười, trong nụ cười của y hàm chứa vô số cảm xúc, y kiên trì chậm rãi đứng lên,
- Nếu nói đây là vô sỉ thì đó cũng là chuyện của ta, ta chết cũng không có bất cứ liên quan nào đến người khác.
Trong lòng Ngụy Vô Cữu và hai gã tông sư nước Tần vẫn chưa bị thương chợt lạnh lẽo, từ những lời này của Liên Ba đã khiến cho bọn họ chợt hiểu được chuyện gì sắp phát sinh.
- Cám ơn.
Nụ cười của Liên Ba càng thêm sáng lạn một chút, y cười với Triệu Hương Phi rồi nói:
- Báo được đại cừu đích thật là chuyện vui vẻ nhất trên đời này, ngày đó ta dẫn quân giết vào vương cung Đại Ngụy, đã cao hứng đến mức cảm thấy lúc đó chết đi cũng rất cam tâm. Về sau trở lại Trường Lăng được phong Vương hầu, trái lại ta cảm thấy có chút mờ mịt, không biết mình còn có thể làm điều gì, thiếu nợ ân tình ngược lại chỉ có nặng nề. (Đại cừu: cừu hận lớn nhất)
Những lời này của y cũng không vang dội, nhưng lại giống như tiếng sấm khi rơi vào trong tai Ngụy Vô Cữu cùng những Tông sư nước Tần này.
Ngụy Vô Cữu và hai gã Tông sư nước Tần vẫn chưa bị thương nặng kia trong lòng tự nhiên cảnh giác, chân nguyên trong cơ thể điên cuồng lưu chuyển.
Xùy xùy xùy...
Lời còn chưa dứt, thân thể Liên Ba giống như bị vô số kiếm sắc xuyên thủng, chân nguyên cùng thiên địa nguyên khí còn sót lại trong cơ thể y đã điên cuồng phun ra từ trong khiếu vị.
Sau đó cơ thể y bay lên, trong tích tắc lại từ trên không trung rơi xuống.
Thế nhưng có một đạo kiếm ý vui sướng thoải mái đã sinh ra từ trong tay hắn, chém ngược ra ngoài.
Trong không khí sinh ra hơi ẩm ướt đã hội tụ bên trong kiếm ý của y, đạo kiếm quang này tựa như một con cá chép màu đỏ thật lớn, nhảy tới chỗ Ngụy Vô Cữu.
Ngụy Vô Cữu không nói nên lời.
Một kiếm này ẩn chứa sức sống của Liên Ba, kiếm ý thậm chí còn mạnh hơn so với thời điểm đỉnh phong của y trong ngày thường.
Trong nháy mắt này, lão chỉ có thể thủ thêm lần nữa.
Kiếm bản mệnh đã trở lại trong tay lão tỏa ra vô số hạt sương màu xám tro, trong không khí giống như có rất nhiều vách tường trong suốt do hoa sương kết thành.
Một tiếng ầm chấn động.
Thân ảnh của lão vẫn đứng vững vàng như trước, nhưng hai tay đã không ngừng run rẩy.
Rất nhiều bông sương nhuộm lên người lão, trên người đã xuất hiện rất nhiều vết thương sâu tới xương, máu tươi tuôn ra từ trong những vết thương này, tựa như từng dòng nước suối ào ạt.
Hai đạo sát ý lúc này đã rơi về phía Triệu Hương Phi.
Hai gã Tông sư nước Tần kia đã không còn bận tâm đến Ngụy Vô Cữu nữa, cả hai chỉ muốn thừa dịp này giết chết nàng.
Nhưng đúng lúc này, Triệu Hương Phi lại hé môi cười ngẩng đầu nhìn Ngụy Vô Tội, thần sắc lại nghiêm túc khác thường,
- Hiện tại đổi lại ta thử giết chết ngươi.
Một tiếng phốc nặng nề.
Một cái thân ảnh mang theo kiếm ý lảo đảo lui về phía sau.
Hướng Diễm cầm mác dùng một kích đẩy lui tên Tông sư nước Tần này, nhưng trong lòng bàn tay hai tay lại tóe lên vài giọt máu.
Song vào lúc này, một đường kiếm quang như tuyết rơi bắn về phía thắt lưng Triệu Hương Phi.
Đạo kiếm ý này tinh khiết mà chuyên chú, tên Tông sư nước Tần thi triển ra một kiếm này đến từ Thu Sơn Kiếm Viện, tên là Tề Nhược Thánh. Bản thân gã cũng là một truyền kỳ ở Trường Lăng, thiên phú không quá kinh người, thậm chí ngay cả lực lĩnh ngộ cũng kém hơn sư huynh đệ nhập môn cùng lúc rất nhiều. Thu Sơn Kiếm Viện cũng chỉ là chốn tu hành hạng hai ở Trường Lăng, đồng thời gã lại chuyên tu một quyển Kiếm kinh không quá phức tạp của sư môn, nhưng cuối cùng lại trở thành Tu hành giả duy nhất đạt tới Thất Cảnh của Thu Sơn Kiếm Viện.
Bởi vì chuyên tâm, cho nên một kiếm này của gã ổn định mà đáng sợ.
Triệu Hương Phi như gió táp phóng tới Ngụy Vô Cữu, dường như vốn không rảnh bận tâm một kiếm này.
Hướng Diễm sau khi thi triển một kích đã hết lực, mắt thấy hắn đã không có cách nào ngăn cản một kiếm như vậy, nhưng cũng đúng lúc này, hắn lại làm ra một hành động khiến tên Tông sư nước Tần này hoàn toàn không nghĩ tới.
Hắn tiến người về phía trước, làm ra một động tác cực kỳ đơn giản, tựa như một tấm thuẫn chắn ngang trước một kiếm này.
Kiếm quang trắng như tuyết đâm vào người Hướng Diễm.
Kiếm quang xuyên qua, từng mảnh quần áo trên người Hướng Diễm vỡ nát, nhưng mũi kiếm đâm vào thịt lại không phát ra thanh âm máu thịt của cơ thể bị lợi khí cắt đứt, mà chỉ phát ra một tiếng trầm đục, giống như đâm trúng một cái tường thép! (lợi khí: vũ khí sắc bén)
Mũi kiếm đâm vào nửa tấc thịt, cuối cùng lại không thể tiến thêm! Kiếm khí cũng chỉ xâm nhập nửa thước.
Sắc mặt Hướng Diễm xám lại, phát ra một tiếng phù, một ngụm máu ứ của hắn hỗn tạp với chân nguyên cường đại và thiên địa nguyên khí, giống như vô số đường kiếm quang đỏ tươi vỡ vụn phun ra phía trước.
Tề Nhược Thánh phát ra một tiếng gào thét, tay trái vội vàng thi triển kiếm quyết, kiếm quang quét tới những huyết khí này, trong lúc vội vàng, khí huyết trong cơ thể vẫn bị chấn động đến bốc lên không thôi.
Đồng tử Ngụy Vô Cữu co rút đến cực hạn.
Lão nhìn Triệu Hương Phi điên cuồng lướt đến, thế nhưn lại không lựa chọn chạy trốn, mà chỉ gầm nhẹ một tiếng như dã thú gầm thét, dốc tất cả chân nguyên trong cơ thể mình ngưng tụ thành một bó, hội tụ trong kiếm bản mệnh của mình.
Kiếm bản mệnh kịch liệt co rút lại theo tâm ý của lão, trong nháy mắt biến thành một thanh tiểu kiếm to như ngón tay, gia tốc một cách cực kỳ kinh khủng, sau đó thẳng tắp đâm về phía trái tim Triệu Hương Phi.
Trong không khí lưu lại một đường ánh sáng, nhộn nhạo ra khí tức ngọc đá cùng vỡ.
Triệu Hương Phi nhìn một đạo kiếm quang rơi về phía trái tim mình, cũng không hề thay đổi thế đi, nhưng trong thân thể nhìn như nhỏ nhắn của nàng lại bộc phát ra một loại lực lượng khủng bố như núi lở sóng thần. Nàng cũng phát ra một tiếng gào thét khó có thể tưởng tượng được.
Một tiếng ầm vang vọng, quả đấm của nàng cũng nện về phía trái tim Ngụy Vô Cữu, phía trước nắm đấm bị lực lượng của nàng chèn ép, thậm chí còn xuất hiện một cơn lốc xoáy mà mắt thường có thể thấy được!
Trong nháy mắt này, vô số người trên chiến trường đều hoảng sợ kêu lên.
Ai cũng biết phương pháp nàng tu hành chính là luyện thể, thế nhưng một kiếm này của Ngụy Vô Cữu theo đuổi lực xuyên thấu cực hạn, sao có thể là thứ mà bất kỳ thân thể nào cũng có thể ngăn cản?
Kiếm quyền va vào nhau, chẳng lẽ thật sự là kết quả ngọc đá cùng vỡ?
Kiếm quang rơi vào trên người nàng, chiếu sáng khuôn mặt như ngọc thạch của nàng.
Thế nhưng thân thể của nàng chỉ chấn động, mà kiếm quang kia lại không thể đâm vào thân thể nàng.
Ầm ầm!
Nắm đấm của nàng đập vào thân thể Ngụy Vô Tội, nhưng không thể đánh bay lão mà chỉ trực tiếp đập xuyên qua cơ thể lão, xâu thân thể lão vào trong cánh tay nàng!
Hô hấp của mọi người trên chiến trường đều đình trệ trong chớp mắt này, ngay cả thời gian lưu chuyển vào thời khắc này cũng tựa như ngừng lại.
Hai chân Ngụy Vô Cữu rời khỏi mặt đất, lực lượng của lão đã hoàn toàn biến mất, nhưng lão vẫn chưa chết.
Lão cảm thấy khó có thể tin khi nhìn trái tim Triệu Hương Phi, chỉ thấy nơi đó có một mảnh gương đồng cổ xưa đang lấp lánh hào quang mờ nhạt.
- Ta đã nói với ngươi, ta là Hoàng thái hậu của vương triều Đại Sở, Sở Khí mạnh mẽ nhất trong thiên hạ hiển nhiên đều ở trên người ta.
Triệu Hương Phi nhẹ nhàng ho ra máu, thế nhưng cũng kiêu ngạo khẽ nói,
- Chỉ tiếc ngươi quá cổ hủ, lại giảo hoạt như hồ ly, mà không cách nào thay đổi thói quen này thì sẽ luôn rơi vào tính toán của thợ săn.