Sắc thái trong con ngươi Ngụy Vô Cữu nhanh chóng ảm đạm xuống.
Lão nhìn Triệu Hương Phi, trước khi chết chỉ nhẹ giọng đáp lại:
- Vốn ta chỉ bội phục một nữ nhân, hiện tại ngươi là người thứ hai.
Triệu Hương Phi gật đầu, thu quyền, để cho cơ thể của lão trượt từ trên cánh tay của mình xuống đất.
Không thể nghi ngờ nàng đã mạo hiểm thành công, song nàng cũng cực kỳ rõ ràng, yếu tố mấu chốt quyết định thắng lợi còn phải xem vùng Âm Sơn.
Khi nàng xoay người quay đầu lại, nhìn về phía Âm Sơn, trong lãnh thổ nơi này đã có đại bộ phận quân Tần tập kết xong, quân Tần vây khốn Thiên Khải thành đã sắp bắt đầu một trận tiến công mới.
Bởi vì Ty Mã Thác coi tòa thành cô độc của quân Sở đang bị vây khốn này là mấu chốt quyết định chiến thắng, ra lệnh nhất định phải công hãm tòa thành trì này trước khi trời tối, sau đó nhanh chóng bố trí phòng ngự, lấy nơi này làm hao tổn chủ lực của quân Sở, cho nên lần tiến công này khác với bất kỳ một lần nào trước đó, đã không thể bận tâm thương vong cũng không thể lo lắng đến sự hao tổn của quân giới nữa.
Vô số mũi tên như mưa to rơi về phía tòa thành này, những mũi tên này đều được chế thành từ đá phốt pho, sau khi ma sát kịch liệt với không khí tràn đầy sẽ bốc cháy lên, biến thành từng cái cầu lửa.
Tiễn thủ quân Tần kéo dây cung, loại mũi tên đắt tiền này hiện tại ở trong tay bọn họ lại tựa như cành khô rẻ tiền bị bọn họ điên cuồng sử dụng, bởi vì theo đuổi tốc độ cực hạn, cho nên ngón tay nắm những mũi tên này đã bắt đầu chảy máu, cánh tay cũng đã bắt đầu phát run.
Đại đa số Phù khí đã tiêu hao hầu như không còn từ trong trận oanh kích đầu tiên, lúc này tòa cô thành này đã bị quân Tần vây khốn, đại đa số chỗ đều đã bị thiêu đốt, khắp nơi đều là cột khói ngút trời, trong không khí nồng nặc các loại mùi khét. (cô thành: tòa thành cô độc)
Một đội kỵ quân giáp nặng của quân Tần đã bắt đầu xông tới một đoạn tường thành vỡ nát kia, móng sắt nặng nề va đập mặt đất, làm cho mảnh đá vụn trên tường thành này cũng theo đó nảy lên.
Nhưng vào lúc này, một hồi tiếng xé gió thê lương đã đè ép tất cả thanh âm, trong nháy mắt kế tiếp, quân Tần phát ra tiếng hoan hô như đất rung núi chuyển.
Hóa ra trong quân Tần hiện tại đã có một nhóm cơ quan nỏ hạng nặng di chuyển đến nơi này, mấy trăm mũi tên nỏ hạng nặng to như cánh tay trẻ con mạnh mẽ cắm vào miệng tường thành vỡ, sau đó lại có thêm một lượt bắn, trong tích tắc đã phát ra tới ba lần, hơn một ngàn mũi tên nỏ hạng nặng cắm xung quanh tường thành kia thành một mảnh rừng rậm, lực lượng khủng bố xốc lên từng mảnh sóng bụi khuếch tán ra bên ngoài.
Song ngay trong tiếng hoan hô đất rung núi chuyển này, ngay lúc tên nỏ cứng rắn đâm vào tường cùng bùn trên mặt đất tạo thành từng luồng bụi bặm, ngay trước khi đội kỵ quân giáp nặng này xông tới, chỗ miệng tường vỡ kia lại xuất hiện một cái bóng người.
Trong nháy mắt khi bóng người này xuất hiện, trong sương bụi xuất hiện nhiệt lực khổng lồ, sau đó ngay cả bụi bặm đang tràn ngập dường như cũng bị thiêu đốt hết, biến thành vô số tàn lửa bay ra ngoài.
Bóng hình xuất hiện trong tàn lửa bay bổng là một nam tử dáng người cao ngất, mái tóc dài đen nhánh không hề được buộc lên, mặc cho bay múa trong tàn lửa, song khi tất cả quân sĩ nước Tần thấy rõ bóng dáng của gã, trong tay gã đã xuất hiện một đoàn ánh lửa càng chói mắt hơn.
Gã xuất ra kiếm thế, huy động đoàn ánh lửa này.
Một tiếng ầm vang vọng cả thiên địa.
Giống như có một cái lò lớn khổng lồ nện xuống, sau đó biến thành một đạo kiếm ý, cắt ngang xuống.
Phốc phốc phốc phốc...
Có một mảnh lửa đỏ rơi xuống phía trước đội kỵ quân giáp nặng đang điên cuồng xung phong này, mấy trăm kỵ quân giáp nặng liên tiếp đụng phải mảnh lửa đỏ này, toàn bộ thân thể đều giống như nổ tung, vô số mảnh giáp bằng kim loại văng tung tóe ra ngoài.
Thời gian cũng giống như ngưng đọng trong nháy mắt này.
Rất nhiều người gian nan nuốt một ngụm nước miếng, nhưng vẫn không thể nào hô hấp một cách thông thuận.
Mà chỗ một mảnh lửa đỏ kia rơi xuống đã xuất hiện một đường vết kiếm dài đến trăm trượng, không chỉ thật sâu mà còn rộng hơn một trượng.
Chân tay gãy và mảnh giáp vỡ của những kỵ quân giáp nặng kia rơi vào trong vết kiếm này, bốc cháy lên.
Hơn mười tên kỵ sĩ còn lại không thể nào tiếp tục đi tới, những chiến mã vốn đã bị bịt kín con mắt kia lại cảm nhận được nỗi sợ hãi lớn lao, mặc cho kỵ quân điều khiển phía trên làm cách nào cũng không thể nào khống chế được, chỉ biết điên cuồng đảo quanh tại chỗ.
Tâm thần bị chấn động nhất chính là những Tu hành giả trong quân Tần, một ít ký ức đã chôn giấu rất nhiều năm trong lòng bọn họ bắt đầu thức tỉnh, tựa như đã từng tận mắt nhìn thấy hình ảnh như vậy.
Nhiều năm trước, khi quân đội của vương triều Đại Tần thế như chẻ tre liên tục phá thành trì của vương triều nước Triệu, trong một tòa thành có một cái lò rèn.
Trong lò rèn kia có một vị Tông sư, sau đó hắn một mình cầm kiếm đến cửa thành, chém ra một kiếm khi đối mặt với quân Tần như thủy triều mà đến.
Trước thành xuất hiện một đường vết kiếm thật dài.
Sau đó tên Tông sư kia chỉ nói một câu, ai vượt qua đường vết kiếm này thì người đó chết.
Sau đó cả một đại quân kia không còn nữa.
Thiên hạ biết được trong thành kia có Triệu Kiếm Lô.
- Ai vượt qua đường vết kiếm này, người đó chết.
Trong ánh lửa, mái tóc dài màu đen của Triệu Sách cũng trở nên đỏ thẫm, như vô số ngọn lửa nhỏ bay múa. Gã phụng mệnh sư tôn đi theo Đường Muội, rời khỏi đất Triệu đã rất nhiều năm, cũng đã quên đi rất nhiều ký ức thuộc về nơi ấy, song gã lại là người đã trải qua trận chiến năm đó, gã cùng mấy Tu hành giả của Triệu Kiếm Lô kia đã đứng ở trong thành nhìn sư tôn mình xuất ra một kiếm như vậy.
Hôm nay nhìn một kiếm do chính mình thi triển ra, nhìn đường vết kiếm này, một kiếm của sư tôn trong trí nhớ của gã lại trở nên càng thêm rõ ràng, dần dần trùng hợp một chỗ với quang ảnh trước mặt mình.
Cho đến lúc này, gã mới thực sự cảm ngộ được rất nhiều ý trong một kiếm của sư tôn mình năm đó.
Gã nói ra câu nói này.
Nghe thanh âm của mình thiêu đốt trong ngọn lửa hừng hực, gã cảm thấy mình đã gần thêm mấy phần so với sư tôn mình năm đó, cảm giác mình lại cường đại hơn mấy phần.
Cảm giác này thật tuyệt vời.
Mấy tiếng quân lệnh thê lương vang lên, mấy đội quân ban đầu theo trọng kỵ xông tới nơi này chợt bắt đầu co rụt lại.
- Năm đó người Tần các ngươi không dám đối diện với kiếm của Triệu Kiếm Lô chúng ta, không ngờ qua rất nhiều năm sau mà vẫn không có một người dám đi ra.
Triệu Sách lạnh lùng nhìn quân Tần phía trước, nói:
- Nếu luận vô địch, năm đó là ai mới thực sự vô địch?
Khi những lời này của gã vang lên, bên trong tầng tầng đám mây đang trôi trên bầu trời đột nhiên vang lên một tiếng kêu cổ quái.
Thanh âm này giống như tiếng hạc kêu, nhưng lại mang theo một loại hương vị cực kỳ âm trầm đáng sợ.
Tất cả mọi người vào giờ khắc này đều không kìm được ngẩng đầu nhìn trời.
Một đám mây đen như mực không ngừng quay cuồng thành hình dáng, bay lên bầu trời.
Bên trong đám mây trôi dường như còn có một con hạc, thế nhưng lại không có máu thịt và lông vũ, tất cả đều là bộ xương, nhưng trên bộ xương đang có ngọn lửa màu đen bốc lên hừng hực, vượt qua phạm vi tưởng tượng của người đời.
- Có một số việc mà ngươi cũng không hiểu.
Một thanh âm như quỷ mị khe khẽ rơi xuống từ trên không trung.
Đám mây đen vừa thu lại, con cốt hạc màu đen kia cũng biến mất vô hình.
Lại có một gã Tu hành giả bao trùm quỷ khí thật sâu đứng phía sau đường vết kiếm kia không xa.
Tu hành giả này mặc áo bào màu đen có cổ áo cực cao, khi ngẩng đầu nhìn Triệu Sách và cất lời, quanh người y không ngừng lóng lánh ra từng đóa khí đen, lập tức ngưng tụ thành từng đóa hoa mai màu đen, sau đó lại nhanh chóng biến mất.
- Vương Kinh Mộng từng ước định một trận chiến với sư tôn của ngươi, thế nhưng Hoàng đế Đại Triệu các ngươi quá ngu xuẩn, chỉ bởi vì một chút lời đồn đãi đã lo sợ sư tôn ngươi đoạt vị trí của hắn. Cho nên đã sắp xếp một cái bẫy giết chết sư tôn ngươi.
Tu hành giả này yếu ớt nói,
- Mặc dù ta và Vương Kinh Mộng là tử địch, thế nhưng có sao nói vậy, lại không thể vì thế mà hủy đi tất cả danh tiếng của người Tần. (tử địch: kẻ thù một mất một còn)