- Từ xa xưa, quân tử lấy nhân nghĩa trị thiên hạ, làm rạng danh sư phụ. Nguyên Vũ người Tần các ngươi cướp đoạt chính quyền, chuyện Trịnh Tụ hai chồng, chẳng lẽ còn để ý thanh danh sao?
Triệu Sách nhướng mày, thản nhiên nói.
- Ngươi nói cái gì!
Nghe y nói như vậy, lập tức trong quân Tần vang lên tiếng quát mắng giận dữ.
Môi Triệu Sách khẽ nhếch lên, trên mặt lộ ra vẻ châm chọc, rồi lại khinh thường nhìn những quân sĩ quân Tần.
- Ta nói với ngươi những thứ đó không hề liên quan đến người khác, chỉ liên quan đến Ba Sơn Kiếm Tràng, liên quan đến Vương Kinh Mộng và chiến kỳ ngày xưa của sư tôn ngươi.
Quỷ khí thật sâu, mặt Tu Hành giả trông có vẻ như quân sư không biểu lộ bất cứ cảm xúc nào, chỉ âm u lẳng lặng giống như lúc trước nói:
- Có một số việc, mặc kệ ngươi có tin hay không thì cũng là sự thật.
Triệu Sách nhìn gã, hỏi:
- Ngươi là ai?
Tu Hành giả này gật đầu làm lễ, nói:
- Ta là Sư Trường Lạc, nhưng nhiều người vẫn quen gọi ta là Quỷ sư.
Triệu Sách hơi ngẩn ra, nhưng sau đó lại nghiêm túc gật đầu đáp lễ:
- Thì ra là quỷ kiếm ngày xưa phản bội Ba Sơn Kiếm Tràng. Chưa từng nghĩ sau khi rời khỏi Ba Sơn Kiếm Tràng, ngươi lại thật sự tu luyện công pháp Âm Thần Quỷ Vật.
Hai người đối thoại vô cùng bình thản, nhưng cả trận chiến này, trong thành ngoài thành đều vang lên tiếng kinh hô và tiếng hít một hơi khí lạnh.
Ý nghĩa của Ba Sơn Kiếm Tràng đối với người Tần không cần nói cũng biết. Mặc dù rất nhiều ghi chép về Ba Sơn Kiếm Tràng đều bị thiêu đốt sau khi Nguyên Vũ đăng cơ, nhưng đối với quân đội, đặc biệt là đối với những Tu Hành giả mà nói, rất nhiều chuyện và rất nhiều người hoàn toàn không thể nào xóa bỏ.
Trong mấy chục năm huy hoàng nhất của Ba Sơn Kiếm Tràng, chỉ có một tên phản đồ, đó chính là Sư Trường Lạc.
Tương truyền, kiếm ý của Sư Trường Lạc thần quỷ khó lường, cho nên được xưng là quỷ kiếm, mà nghe nói sở dĩ gã trở thành phản đồ của Ba Sơn Kiếm Tràng là bởi vì gã muốn ám sát Vương Kinh Mộng. Theo truyền thuyết, thiên phú của gã tương tự như Vương Kinh Mộng, bởi vì quá mức ghen tị với tài năng của Vương Kinh Mộng, sợ tương lai bị Vương Kinh Mộng áp chế, cho nên mới ám sát Vương Kinh Mộng. Sau khi thất bại gã tự rơi xuống vách núi, không chết mà may mắn trốn thoát.
Nhân vật trong truyền thuyết xuất hiện thường mang theo khí tức của một thời đại, điều này dường như khiến không khí trở nên nặng nề hơn.
Nhưng vẻ mặt Sư Trường Lạc lại rất nhẹ nhàng, nói:
- Công pháp không phân cao thấp, có ích thì sử dụng.
Thái độ nhàn nhạt như vậy càng khiến sắc mặt của Triệu Sách trở nên nghiêm túc, trong lòng tự nhiên nổi lên cảm giác bị một mãnh thú hung ác nhìn chằm chằm, y nhìn Sư Trường Lạc, nghiêm túc nói:
- Nghe đồn ngươi ghen tị với Vương Kinh Mộng, ám sát không thành mới phản bội Ba Sơn Kiếm Tràng, nhưng ngươi cũng không phải là người lòng dạ hẹp hòi.
- Không phân sinh tử, vậy làm sao biết mạnh hay yếu?
Ngữ khí Sư Trường Lạc chợt trở nên lạnh lẽo:
- Nếu ta bại dưới tay hắn, đương nhiên không còn lời nào để nói. Nhưng nếu ta có thể giết hắn, vậy đã chứng minh hắn không mạnh bằng ta.
Triệu Sách nhíu mày, nói:
- Thì ra là kiếm trung si giả.
Sư Trường Lạc nhìn tông sư Triệu Kiếm Lô này một cái, trong lòng dâng lên vô số cảm xúc phức tạp. Nhưng chỉ trong nháy mắt, tâm tình của gã đã trở nên bình tĩnh tuyệt đối, như giếng cổ không hề có tia gợn sóng nào.
- Tại sao ngươi không giết Nguyên Vũ?
Triệu Sách không nhịn được lại hỏi một câu.
Rất nhiều quân sĩ quân Tần lại biến sắc.
- Ở Kiếm Trường Ba Sơn, tuy rằng ta đào thoát chưa chết nhưng lại bị thương rất nặng, tiến cảnh rất chậm. Nếu cùng là Bát Cảnh, có lẽ cũng muốn thử một lần.
Sắc mặt Sư Trường Lạc bình tĩnh, đáp lại.
Tất cả mọi người nghe được ý của gã.
Gã tự nhận mình đã không theo kịp Nguyên Vũ, nếu không nếu thế gian chỉ có gã và Nguyên Vũ đặt song song, vậy gã cũng phải chiến một trận sinh tử với Nguyên Vũ, xem ai mạnh ai yếu.
Triệu Sách trầm mặc mấy hơi thở, hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn hai con ngươi Sư Trường Lạc, trịnh trọng hỏi:
- Ngày xưa Vương Kinh Mộng thật sự đã định sẵn thời gian ước chiến với sư tôn ta?
Sư Trường Lạc lạnh nhạt nói:
- Một kiếm chém trăng Kính Hồ và đốt hết nước Lưu Trì, hẳn ngươi đều biết hai chuyện này.
Kính Hồ vốn nằm ở Vu Châu, Triệu Cảnh. Ngày xưa khi Tần Triệu chinh chiến, quân Tần công phá Vu Châu, Vương Kinh Mộng ban đêm ngắm Kính Hồ, thi triển một kiếm. Mặc dù sóng nước không hề chấn động nhưng vầng trăng sáng được phản chiếu trong Kính Hồ lại tách thành hai nửa, một lúc lâu sau cũng không hợp.
Tuyền Thành, Triệu Cảnh có một suối nước nóng tên là Lưu Trì, nước lờ mờ ấm áp, rộng khoảng mười khoảnh (~66,67 hecta). Một ngày nọ, tên tông sư Triệu Kiếm Lô kia ở trên Lưu Trì này thi triển một kiếm khiến nước trong Lưu Trì bốc hơi, thậm chí khiến suối nước nóng cũng trở nên khô cạn.
Hai chuyện này đã xảy ra từ rất lâu, nhưng lại đại biểu cho kiếm kỹ và tu vi đỉnh phong trong thế giới của Tu Hành giả, giống như một kiếm bình sơn của Nguyên Vũ trên Lộc Sơn Hội Minh, đã định trước sẽ lưu truyền trong thế giới của Tu Hành giả.
Hơn nữa tên tông sư Triệu Kiếm Lô kia đốt hết nước Lưu Trì, trong nhiều câu chuyện sau này kể lại rằng, lúc ấy y bất mãn với hoàng đế vương triều Đại Triệu, cho nên mới thi triển ra một kiếm kia để gây áp lực lên triều đình. Sau đó không lâu, y bị hoàng đế Đại Triệu lập mưu giết chết.
Những chuyện này đều đã là chuyện cũ, trong đó khúc chiết khó có thể nói rõ. Nhưng hôm nay, nhân vật như Sư Trường Lạc và Triệu Sách hội tụ, như vậy sẽ có khả năng làm sáng tỏ.
Hơn nữa đối với Triệu Sách mà nói, những chuyện này so với sinh tử của cá nhân còn quan trọng hơn.
- Vậy ý của ngươi là sư tôn ta một kiếm đốt hết nước Lưu Trì là để đáp lại một kiếm của Vương Kinh Mộng?
Y nhìn Sư Trường Lạc, chậm rãi hỏi.
Sư Trường Lạc cười lạnh:
- Thời gian cách nhau giữa hai chuyện cũng gần với thời điểm tin tức truyền đến Triệu Kiếm Lô các ngươi. Ngươi hẳn là hiểu rõ sư tôn ngươi hơn ta, lấy tính tình của hắn, chẳng lẽ sẽ thật sự nhàm chán đến mức cố ý đi chém một kiếm như vậy, uy hiếp hoàng đế Đại Triệu các ngươi?
Triệu Sách trầm mặc một hơi thở, sau đó khom người hành lễ, nói:
- Nguyện ý nghe ngươi nói rõ.
- Rất đơn giản.
Sư Trường Lạc nói:
- Lúc trước, đối với quân Tần mà nói, thành Triệu Kiếm Lô các ngươi chỉ là một Triệu thành bình thường, dễ dàng bị bọn họ tiêu diệt trên đường đi. Nhưng không ai có thể ngờ nơi đó lại có một kiếm lô, có một gã tông sư như vậy, còn có không ít Tu Hành giả cường đại như các ngươi. Sư tôn ngươi vừa ra tay đã tiêu diệt một chi quân Tần. Đối với Ba Sơn Kiếm Tràng lúc đó mà nói, cho dù phái ra rất nhiều Tu Hành giả và đại quân tiêu diệt thành của các ngươi, cho dù là giết sư tôn của ngươi, nhưng cường giả như các ngươi chạy trốn ra bên ngoài, nói chung vẫn là tai họa. Cho nên lúc ấy Vương Kinh Mộng lập tức muốn dùng trận chiến để đánh cược, nếu hắn thắng sư tôn ngươi thì Triệu Kiếm Lô các ngươi phải rời khỏi thành, quân Tần cũng lưu lại thành kia, nhưng người của Triệu Kiếm Lô các ngươi cũng không thể nhúng tay vào cuộc chiến Tần Triệu.
Sau khi dừng một chút, Sư Trường Lạc tiếp tục khẽ giễu cợt nói:
- Đó là phương pháp tốt nhất, nếu đổi lại là ta, đương nhiên ta cũng sẽ làm như vậy.
Triệu Sách hỏi:
- Vậy có liên quan gì đến hai chuyện kia?
- Vương Kinh Mộng không giống ta. Có lẽ hắn cảm thấy tỷ đấu không cần phân sinh tử là tốt nhất, cho nên hắn ra một kiếm trước, nếu sư tôn ngươi tự biết không địch lại, kiếm ước này cũng không cần tồn tại, nhưng sư tôn ngươi lại cố ý đi trả về hắn một kiếm.
Sư Trường Lạc hơi cúi đầu, nói.
Trong mắt Triệu Thiết Trụ hiện lên rất nhiều biểu cảm phức tạp, hắn bắt đầu lên tiếng, nhưng tốc độ nói trở nên rất chậm:
- Cho nên sư tôn ta cũng cảm thấy hắn và Vương Kinh Mộng là đối thủ thích hợp. Nếu không, lấy tính tình của hắn, nếu một kiếm của Vương Kinh Mộng không bằng hắn, hoặc nếu Vương Kinh Mộng hơn hắn rất nhiều, đương nhiên hắn cũng sẽ không đi thi triển một kiếm kia nữa.
Sư Trường Lạc thản nhiên nói:
- Cuối cùng ngươi cũng hiểu.
Lúc này trong thành ngoài thành, đông đảo quân sĩ và Tu Hành giả đều rơi vào rung động thật lớn.
Thì ra năm đó người mạnh nhất vương triều Đại Tần và tông sư của Triệu Kiếm Lô đã từng là địch thủ, thậm chí còn ước định chiến kỳ. Chỉ là chưa kịp phân thắng bại, tông sư Triệu Kiếm Lô đã chết trong âm mưu của vương triều Triệu.