- Nói như vậy, ngược lại nhiều người trong Triệu Kiếm Lô chúng ta vẫn luôn trách lầm hắn.
Triệu Sách nhẹ giọng thở dài một tiếng,
- Thế nhưng hắn cũng không có kết quả gì tốt, thậm chí còn không tốt so với sư tôn ta, sư tôn ta là người bất tín, không tranh quyền thế, còn hắn lại tin nhầm người.
Sư Trường Lạc nhìn gã nhưng từ chối cho ý kiến, chỉ im lặng không nói gì.
Tranh đấu với Vương Kinh Mộng đã thay đổi quỹ tích cuộc đời y, nếu thế gian này không có một người như Vương Kinh Mộng, có lẽ y chính là người đứng đầu đương thời, cũng là Kiếm si, thiên tài cường đại nhất của Ba Sơn Kiếm Tràng.
Nhưng mặc dù năm đó y ám sát Vương Kinh Mộng không thành, bị thương quá nặng dẫn đến việc tiến cảnh tu hành trở nên chậm chạp, đã sinh ra ảnh hưởng lớn lao đối với tu hành cả đời này của y, nhưng đó đều là lựa chọn của y, bản thân y cũng không có quá nhiều hận ý đối với địch nhân như Vương Kinh Mộng.
Triệu Sách suy nghĩ một chút, lại nghiêm túc hỏi một câu,
- Công bằng mà nói, ngươi cảm thấy năm đó nếu Vương Kinh Mộng cùng với sư tôn ta đánh nhau một trận thì ai sẽ là người thắng?
Sư Trường Lạc lắc đầu:
- Nếu theo đạo lý mà nói, ta cho rằng sư tôn ngươi sẽ thắng, Vương Kinh Mộng là không chiêu nào không thể phá, bất cứ chiêu số nào ở trong tay hắn đều có thể hạ bút thành văn, đều sẽ biến mục nát thành thần kỳ, kiếm chiêu của hắn thần diệu tự nhiên, mỗi một đạo nguyên khí lưu động dường như đều nằm ở vị trí vốn có. Nhưng dù kiếm chiêu tinh xảo đến đâu thì cũng luôn có dấu vết để lần theo, kiếm chiêu của sư tôn ngươi có đôi khi có loại trực giác gần như thân thể, là phản ứng tự nhiên của việc trao đổi giữa thân thể Kiếm sư và nguyên khí. Nhưng không ai có thể nói rõ ràng loại chuyện này, đồng thời quan điểm của ai cũng không thể đại biểu cho kết quả, cuộc đời một Kiếm sư sẽ trải qua vô số giai đoạn, Vương Kinh Mộng chinh chiến ba triều Hàn Triệu Ngụy khác biệt với hắn trong cuộc chiến cuối cùng ở Trường Lăng, ngươi ngẫm lại sư tôn ngươi khi đó bao nhiêu tuổi, Vương Kinh Mộng mới tu kiếm được bao lâu, nếu như mọi người có thể yên ổn thêm mười năm, vậy rốt cuộc ai sẽ thắng?
- Ngươi nói đúng, ngược lại do người của Triệu Kiếm Lô chúng ta cố chấp đối với chuyện này.
Triệu Sách khẽ gật đầu mà không nhiều lời nữa, gã nâng kiếm trong tay lên, để ngang trước ngực, nói với Sư Trường Lạc:
- Mời.
Khi gã nói từ "Mời" này, nó có nghĩa là chiến đấu đã thực sự bắt đầu.
Nhiệt lực khủng bố vẫn luôn bành trướng trong không khí đột nhiên biến mất, tất cả đều trở về thân thể và trường kiếm trong tay gã.
Trên trường kiếm vốn phun trào lửa bừng đỏ đến chói mắt trong tay hắn chợt biến mất, cả thanh trường kiếm giống như thanh sắt bình thường, thế nhưng cả người y lại giống như cắn nuốt tất cả hỏa diễm, da thịt đều tản mát ra vẻ sáng bóng như hồng ngọc.
Đáng sợ nhất là đôi mắt của gã.
Đôi mắt của gã hoàn toàn biến thành màu đỏ thẫm, trong suốt giống như bảo thạch, tràn nhập một loại khí tức cuồng nhiệt mà thô bạo.
Không có bất kỳ nhân tính bình thường nào, hoàn toàn là một loại ma tính triệt để.
Trong thế giới của người tu hành, nếu như một Tu hành giả hoàn toàn sa đọa vào thế giới do kiếm ý của mình tạo ra, thần trí không cách nào tự kiềm chế mà lâm vào trong đó, vậy chính là nhập ma.
Đây là chuyện rất đáng sợ đối với bản thân Tu hành giả.
Thế nhưng kiếm đầu tiên này của Triệu Sách chính là để cho mình nhập ma.
Kiếm của gã còn chưa thực sự đâm ra, trong thiên địa giữa gã và Sư Trường Lạc đã tràn ngập ma tính từ sát ý của gã.
Trên bầu trời mà Tu hành giả tầm thường thoạt nhìn tuyệt đối không có bất cứ gì, lúc này bắt đầu xuất hiện từng đóa bụi bặm màu xám tro thật lớn, như tuyết màu xám dồn dập rơi xuống.
Một đường gợn sóng màu đen giống như dòng nước nhộn nhạo tuôn ra từ chung quanh thân thể Sư Trường Lạc, sau đó gợn sóng này hóa thành sóng biển, không ngừng đánh vào hư không chung quanh.
Sư Trường Lạc bắt đầu rút kiếm, trong tay y trống rỗng không có một vật gì, nhưng khi tay phải vung từ ngực thẳng ra bên ngoài, trong tay phải của y lại xuất hiện một chuôi kiếm đen kịt, một đường khí diễm quỷ khí âm trầm đậm đặc nối liền với lồng ngực y.
Trong lúc nhất thời ngay cả tiếng công thành chung quanh cũng yên tĩnh lại.
Từ ý nghĩa nào đó mà nói, đây có thể xem như là một lần đọ sức giữa Triệu Kiếm Lô và Ba Sơn Kiếm Tràng, tất cả Tu hành giả trong thành đều biết hai người lúc này đã triển khai chém giết trong không gian.
Một loại khí tức bản mệnh quỷ dị không ngừng nở rộ theo thế rút kiếm của Sư Trường Lạc, lồng ngực y không ngừng có nguyên khí bản mệnh màu đen ngòm tuôn ra, sau đó không ngừng biến thành thân kiếm trong tay y.
Y giống như đang rút ra một khúc xương đen kịt từ trong thân thể mình.
Động tác của y cực kỳ chậm.
Tình cảnh lúc này lại rất quỷ dị.
Nhìn qua giống như một người chỉ đang chuyên tâm rút kiếm, mà người còn lại thì lẳng lặng làm cho mình nhập ma, thế nhưng từng mảng bụi xám lớn rơi xuống từ trong không khí lại càng ngày càng nhiều.
Khi thanh kiếm đen kịt trong tay Sư Trường Lạc rốt cục xuất hiện mũi kiếm, động tác rút kiếm của y đã hoàn thành, trong nháy mắt mũi kiếm rời khỏi thân thể y, kéo theo là mấy trăm sợi chỉ đen, sau đó có một bóng người bị những sợi chỉ đen này rút ra khỏi trong thân thể y.
Giống như Sư Trường Lạc dùng một kiếm này để rút ra linh hồn của mình.
Tất cả đám bụi màu xám tro đang từ trên không trung rơi xuống và bụi bặm màu xám đã rơi trên mặt đất đều bắt đầu lay động, xông về phía thân thể Triệu Sách.
Bụi bặm màu xám chất đống như vỏ, trong nháy mắt chất đầy thân thể Triệu Sách, biến gã thành một pho tượng đá màu xám tro.
Thế nhưng trong nháy mắt tiếp theo, hai mắt bức tượng đá này lập tức bốc cháy lên, bên trong lộ ra một đôi mắt đỏ như máu.
Bức tượng đá này dường như đã nhập ma.
Một tiếng nứt răng rắc vang vọng từ trên thân kiếm Triệu Sách đang cầm trên tay.
Bên trong vết nứt trên thân kiếm màu xám như vỏ đá sinh ra rất nhiều hạt bụi thiêu đốt, sau đó những hạt bụi này bay ra, cắt đứt nhận biết của người tu hành.
Tất cả mọi người có thể nhìn thấy rõ ràng Triệu Sách đang đứng ở nơi đó, vỏ đá nứt nẻ bốc cháy, thế nhưng mọi người đều không thể cảm nhận được sự tồn tại của gã.
Đầu tiên là nhập ma, sau đó là đoạn thức, giống như kiếm ý chí cao của Linh Hư Kiếm Môn. (đoạn thức: cắt đứt nhận thức)
Theo nhận biết của mình, Sư Trường Lạc đã không thể cảm nhận được sự tồn tại của Triệu Sách, thế nhưng tâm tình y lại không có chút dao động nào, bởi vì y biết rõ một kích của mình lúc trước hoàn toàn không thể nào hoàn toàn chiến thắng Triệu Sách, mà thủ đoạn hiện tại mà Triệu Sách thi triển ra cũng không phải là thủ đoạn mạnh nhất của gã.
Trường kiếm đen kịt trong tay y khẽ vang lên một tiếng phốc.
Có rất nhiều đoàn nguyên khí giống như hình người màu đen bắt đầu tuôn ra bên ngoài.
Trên mặt đất trước người Triệu Sách chợt xuất hiện một điểm sáng màu đen, sau đó ngưng tụ thành một nhánh măng đen kịt.
Một loại lực lượng cổ quái theo cây măng này sinh trưởng, không ngừng trùng kích vào không gian Triệu Sách đang đứng.
Từng mảnh ánh sáng lóng lánh như lưu ly bắn tung tóe bốn phía, giống như có rất nhiều chiếc gương đồng thời vỡ vụn.
Thân ảnh Triệu Sách hoàn toàn biến mất ở chỗ kia.
Khi xuất hiện trong mắt mọi người sau một tích tắc, gã đã đứng cách trước người Sư Trường Lạc không đến bảy trượng.
Ầm ầm!
Ma quang trong mắt gã đã biến mất, toàn bộ thân thể và trường kiếm lại mãnh liệt thiêu đốt tới mức trước nay chưa từng có, nổ tung ra ngoài, sau đó gã lại cực kỳ đơn giản và thô bạo bổ xuống một kiếm, hỏa diễm lại tăng lên, vây quanh ngoài cơ thể gã tạo thành một cái lò lửa hừng hực, sau đó cả cái lò lửa hừng hực này tựa như một giọt nước, chảy xuôi từ trên mũi kiếm của gã xuống dưới, không gian tiếp tục chấn động, bao phủ Sư Trường Lạc ở bên trong!
Trường kiếm đen kịt trong tay Sư Trường Lạc biến mất, y khẽ dựng thẳng một tay của mình lên, chỗ trường kiếm bản mệnh đen nhánh biến mất có một đường khói đen nhỏ xíu đang lượn lờ.
Cả người y chia làm hai màu đen trắng từ giữa thân thể, nửa thân thể bên trái đen đến mức không thấy rõ mặt mũi, nửa thân thể bên phải lại trắng đến chói mắt, bắn ra hàng vạn đường hào quang, một cỗ lực lượng đáng sợ ngưng tụ thành một tia, cắt đôi cái lò lớn kia ra!
Lông mày Triệu Sách nhíu thật sâu, Sư Trường Lạc không biết đã tìm thấy phương pháp tu hành âm thần quỷ vật từ nơi nào, dung hợp cùng Kiếm kinh của Ba Sơn Kiếm Tràng thành một thể, lực lượng quỷ dị lúc này làm cho gã hoàn toàn không có cách nào đo lường.
Trong khoảnh khắc Hồng Lô kiếm bị phá, gã chỉ cảm nhận được trước người xuất hiện một cái vòng xoáy vô hình.
Vòng xoáy vô hình này có hai loại lực lượng chí dương chí âm hoàn toàn khác biệt, thậm chí có một bộ phận lực lượng trong đó đến từ lực lượng một kiếm mà gã vừa mới thi triển ra.
Gã không có cách nào để phá một kích này của Sư Trưởng Lạc.
Gã thậm chí có thể khẳng định nếu gã đối mặt với Sư Trưởng Lạc ở bất kỳ một khoảnh khắc nào trước ngày hôm nay thì đều tuyệt đối không có khả năng thắng.
Nhưng hôm nay gã lại không nghĩ như vậy.
Bởi vì ngay khi gã vẽ ra một đường vết kiếm trước đó thì đã giống như thân rơi vào cảnh ngộ diệu kỳ, rốt cục hiểu được thần vận của một kiếm mà năm xưa sư tôn gã thi triển ra.
Hiện tại trong lòng gã đã không còn vương vấn bất kỳ tạp niệm nào, cũng chỉ làm ra hành động cực kỳ đơn giản, tiếp tục xuất kiếm về phía trước, tiếp tục vẽ ra đường vết kiếm kia.
Thanh kiếm đỏ rực đảo qua không khí phía trước gã.
Trong khoảng không xuất hiện một đường kiếm đỏ rực.