Một tiếng xùy khẽ vang.
Ngực Sư Trường Lạc xuất hiện một vết cháy, trong con ngươi của y dâng lên một mảnh sương mù màu xám, toàn bộ thân thể không ngừng bay về phía sau, nhưng hai chân vẫn luôn áp sát trên mặt đất lướt đi.
Triệu Sách duy trì tư thế vung kiếm, vòng xoáy trước người gã bị một đường kiếm vết này cắt ra, sau đó thiêu đốt.
Vô số tro bụi to bằng bàn tay điên cuồng phun ra ngoài từ trong không gian trước người gã vài thước, tựa như có một đống lá ngô đồng khô bị đặt ở đầu gió, thổi tung ra bên ngoài.
Chỗ lòng bàn chân Sư Trường Lạc tiếp xúc mặt đất vẫn luôn có một tầng khí đen lượn lờ, một loại lực lượng đáng sợ không ngừng rơi xuống trên mặt đất dưới lòng bàn chân y, làm cho trên mặt đất xuất hiện vô số vết nứt giống như mạng nhện.
Sư Trường Lạc có chút khiếp sợ.
Y có chút khó có thể hiểu một kiếm mà đối phương tiện tay vẽ ra này dĩ nhiên lại cường đại như vậy.
Triệu Sách cũng có chút khiếp sợ, gã rất khó lý giải kiếm ý rõ ràng đã đánh vào thân thể đối phương, thế nhưng đối phương lại dùng một loại phương thức quỷ dị cứng rắn hóa giải lực lượng xâm nhập vào trong cơ thể.
......
Sư Trường Lạc đang bay ra sau, mà Triệu Sách lại vung kiếm bất động.
Hình ảnh này rơi vào trong mắt đám người trong thành và ngoài thành, liền mang ý nghĩa chính là Sư Trường Lạc có vẻ không địch lại.
Song Triệu Sách lúc này, bao gồm cả một ít Tu hành giả cường đại nhất trên chiến trường lại chú ý tới một chi tiết nhỏ.
Trên mặt đất nở rộ vô số khe nứt giống như mạng nhện, có một ít nguyên khí màu xám đậm đang dâng lên.
Những nguyên khí màu xám đậm này giống như xương khô đâm ra từ dưới mặt đất, tỏa ra hương vị mục nát, thế nhưng lại kịch liệt rút tới rất nhiều nguyên khí mới mẻ từ trong thiên địa này.
Mới vẻ chỉ mới được tạo ra, chẳng qua chỉ là tương đối.
Bản thân loại nguyên khí này tỏa ra một loại hương vị âm hàn nồng đậm, đến từ khí huyết cùng thân thể rất nhiều người tu hành trên chiến trường.
Đây là Âm khí, nguyên khí cần thiết cho Tu hành giả tu luyện con đường quỷ vật, cũng là thứ đến từ tử vong, đến từ khí tức của một ít sinh linh khi còn sống đã từng rất cường đại, từng tích súc lượng lớn thiên địa nguyên khí ở trong cơ thể sau khi chết chuyển hóa phóng thích ra.
Đây chính là nguyên nhân người tu hành con đường âm khí quỷ vật thường cần tu hành ở một ít mộ địa rất cổ xưa.
Thế nhưng lại có rất ít Tu hành giả có thể trực tiếp dẫn tụ lượng lớn Âm khí bên ngoài cơ thể để đối địch.
Nhất là trên chiến trường thi thể trải rộng khắp nơi, thủ đoạn như vậy chỉ có thể dùng kinh khủng để hình dung.
Người tu hành bao gồm cả Triệu Sách có thể cảm nhận được những chi tiết này, đều biết một kích tiếp theo của Sư Trường Lạc nhất định sẽ càng cường đại hơn.
Từ ý nghĩa nào đó mà nói, một kiếm mà Triệu Sách vừa mới thi triển ra đã có được Thần vận của tên Tông sư Triệu Kiếm Lô trong truyền thuyết kia, thậm chí không có quá nhiều khác biệt so với uy lực một kiếm của sư tôn gã năm đó.
Đây đương nhiên đã là một kiếm mạnh nhất mà Triệu Sách có khả năng thi triển ra.
Nếu ngay cả một kiếm như vậy cũng không thể chiến thắng Sư Trường Lạc, vậy còn có khả năng thắng sao?
Trong mắt tất cả Tu hành giả có thể chú ý tới những chi tiết này, Triệu Sách chắc chắn sẽ bại.
Nhưng bản thân Triệu Sách lại không cho rằng như vậy.
Gã ra kiếm.
Một đạo vết kiếm vừa rồi là nhẹ nhàng chém lên không trung, mà gã xuất kiếm lần này lại rất dứt khoát giơ kiếm lên, chém xuống Sư Trường Lạc ở phía trước.
Không khí phía trước người gã bỗng nhiên trở nên cực kỳ nóng bỏng.
Ngay cả người ở bên ngoài mấy trăm trượng đều cảm giác được sóng nhiệt đập vào mặt.
Loại nhiệt lực này đối với những Tu hành giả chung quanh mà nói thì cũng không xa lạ, trong các loại ghi chép trong thế giới người tu hành, Tu hành giả Triệu Kiếm Lô làm bạn với hỏa diễm trong thời gian dài, trong tu hành hàng ngày, thân thể bọn họ ẩn chứa hỏa ý vô tận, thiên địa nguyên khí tích tụ trong thân thể bọn họ đã nóng rực dị thường.
Nhưng điều làm cho người ta khiếp sợ chính là nhiệt ý lúc này lại vượt qua bất kỳ một kiếm nào của Triệu Sách trước đó, thậm chí làm cho người ta tự nhiên sinh ra cảm xúc không thể tưởng tượng nổi.
Cũng trong nháy mắt này, rất nhiều tiếng kinh hô tự nhiên vang lên.
Trường kiếm đỏ rực trong tay Triệu Sách bốc cháy lên.
Loại nhiệt lực trước nay chưa từng có này đến từ trường kiếm đang thiêu đốt trong tay gã.
Trước đó thanh kiếm này của gã vẫn luôn có ngọn lửa chảy xuôi, thậm chí nguyên khí còn nóng rực như nham thạch nóng chảy, thế nhưng lúc này, tất cả những người tu hành không nhịn được kêu lên đều thấy rõ ràng, thanh kiếm này của gã bắt đầu thực sự bốc cháy lên từ trong ra ngoài!
Thanh kiếm này tỏa ra khí tức bản mệnh nồng đậm, hiển nhiên là kiếm bản mệnh mà Triệu Sách đã ôn dưỡng nhiều năm.
Chân nguyên và thiên địa nguyên khí trong cơ thể Tu hành giả Triệu Kiếm Lô nóng rực đến mức có thể hòa tan sắt thép, cho nên phôi kiếm mà bọn họ dùng thời gian rất nhiều năm rèn luyện ra chính là thứ tốt nhất đương thời, không biết có thể thừa nhận nhiệt độ cao bao nhiêu. Hơn nữa kiếm bản mệnh trải qua rất nhiều năm tu hành luyện thành, chính là Thần binh mà bất kỳ thợ thủ công nào trên thế gian đều không thể chế tạo ra.
Song lúc này, Triệu Sách dùng một loại phương thức cuồng bạo làm thanh kiếm này của gã trực tiếp bốc cháy lên.
Thực sự như củi khô nứt ra, vỡ vụn, thiêu đốt.
Chuyện này đã không còn liên quan đến kiếm ý.
Chỉ là một cú chém thuần túy, nhưng khi nhiệt độ điên cuồng tăng lên sẽ mang đến lực lượng cuồng bạo tăng lên.
Không còn chỗ trống có thể quay về.
Trong nháy mắt này thanh kiếm bản mệnh này của gã chợt phát ra một tiếng ầm, biến thành một đoàn hỏa diễm cuồng bạo, sau đó gã lập tức giơ đoàn hỏa diễm cuồng bạo này chém tới Sư Trường Lạc.
Tuy nhiên đó chỉ là khởi đầu.
Chân nguyên và thiên địa nguyên khí trong cơ thể gã bắt đầu thiêu đốt, chuyển hóa thành nhiệt ý khủng bố.
Phốc phốc phốc...
Khắp nơi trong không khí phát ra tiếng bùng cháy.
Một tia âm khí trào ra trên mặt đất cũng bị thiêu đốt lên.
Toàn bộ không gian dường như bị hỏa ý giam cầm, thế nhưng bốn phía vẫn còn có thiên địa nguyên khí bị điên cuồng rút tới.
Trước đó một hơi thở, sắc mặt Sư Trường Lạc cực kỳ bình tĩnh, y tin tưởng mình đã có thể đạt được thắng lợi trong trận chiến này.
Nhưng trong nháy mắt này, sắc mặt y xám xịt, trong mắt cũng tràn ngập hào quang không thể tin được.
Đây là kiếm của một gã Tu hành giả dùng cả đời rèn luyện, chân nguyên cùng sinh mệnh hoàn toàn thiêu đốt, có quyết tâm và quyết đoán mà không ai trên thế gian có thể vượt qua.
Mà y hoàn toàn không thể nào đối đầu lực lượng một kiếm như vậy.
Y cũng biết nguyên nhân căn bản nhất là do mình không thể địch nổi.
Y cho rằng thắng bại trong kiếm đạo là luận bằng sinh tử.
Nhưng kiếm đạo của đối phương lại hoàn toàn không để ý đến sinh tử.
Mặc kệ y thắng hay không thắng được một kiếm này, đối phương đều sẽ chết, mà y chắc chắn cũng không thể sống được.
Thắng bại như vậy còn có ý nghĩa gì?
- Kiếm vong mệnh!
Trong đầu y lập tức hiện lên ba chữ này.
Đây là đánh giá của Vương Kinh Mộng năm đó đối với Tu hành giả của Triệu Kiếm Lô.
Hiện tại trong đầu y rõ ràng xuất hiện ba chữ này, một loại ý khổ khó tả chợt tràn ngập khoang miệng, tràn ngập khắp cơ thể y.
Cho dù rất nhiều năm qua đi, hiện tại nếu y đối mặt với Vương Kinh Mộng năm đó thì vẫn không có khả năng thắng.
Bởi vì Vương Kinh Mộng khi đó đã biết chỗ đáng sợ thực sự của Tu hành giả Triệu Kiếm Lô, hơn nữa biết rõ thủ đoạn cường đại nhất của tông môn này chính là loại kiếm vong mệnh không để ý sinh tử này, thế nhưng hắn vẫn có dũng khí ước chiến quyết đấu cùng tên Tông sư kia.
Mà chính mình hiện tại lại không có dũng khí đối mặt với một kiếm này của Triệu Sách.
Một tiếng gào đau đớn vô nghĩa phát ra từ trong miệng y.
Tất cả chân nguyên và thiên địa nguyên khí lập tức tuôn ra từ trong cơ thể y, vô số đóa hoa màu đen nở rộ trong không trung, lực lượng do những đóa hoa này phát ra không hề bắn về phía trước, mà chỉ bao bọc cơ thể y, xé rách không gian phía sau.
Trong tầm nhìn của tất cả mọi người, da thịt toàn thân Sư Trường Lạc đều khô héo thiêu đốt. Tất cả những gì y có thể làm chính là hóa thành một đạo khói xanh, điên cuồng chạy về phía sau.
Một kiếm này đã bức hết tất cả lực lượng của Sư Trưởng Lạc.
Kiếm bản mệnh thiêu đốt trong tay Triệu Sách chợt biến mất, chân nguyên trong cơ thể gã cũng bị bức ra, biến thành mấy trăm đường lửa đỏ ở trong không khí phía trước.
Khí huyết trong cơ thể gã đều bị chính mình đốt khô hơn phân nửa, ngay cả quá trình hô hấp lúc này cũng đều mang theo mấy ngọn lửa.