Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 600 - Q7 - Chương 23: Thoải Mái

Q7 - Chương 23: Thoải mái Q7 - Chương 23: Thoải mái

Kinh mạch trong cơ thể gã đã bị đốt cháy hơn phân nửa, một thân tu vi hầu như không còn, đã không khác gì so với phế nhân, song kiếm cảnh lại càng có giác ngộ trong chân ý một kiếm vừa rồi gã thi triển ra, cảm giác lại gần mấy phần với kiếm cảnh của sư tôn năm đó. (Kiếm cảnh: cảnh giới về kiếm)

Tầm mắt của gã hơi mơ hồ, trong hơi nóng bốc hơi, ánh mặt trời lại vừa vặn chiếu tới phía sau lưng khiến bóng dáng bản thân rơi ở trước người gã. Trong lúc hoảng hốt này, gã dường như được trở lại thời điểm học kiếm ở Triệu Kiếm Lô năm đó, quãng thời gian gã đi theo phía sau sư tôn kính yêu của mình.

Sư tôn lúc ấy tựa như núi cao nhìn không thấy đỉnh, mây mù lượn lờ, không biết giữa bản thân và ngài có khoảng cách bao xa, thậm chí hoàn toàn không cách nào thấy rõ sư tôn của mình cao lớn ở chỗ nào, thế nhưng hiện tại, bóng dáng của gã dường như lại dần dần dung hợp cùng một chỗ với bóng dáng của sư tôn trong trí nhớ.

Tựa như gã được gặp sư tôn mình một lần nữa, loại cảm giác này thực sự quá tốt đẹp, thế cho nên để cho gã hoàn toàn không thèm để ý đến tình huống của cơ thể của mình.

- Có đáng không? Không phải vẫn còn chúng ta sao?

Nhưng đúng lúc này, một thanh âm thân thiết truyền vào trong tai, một đôi tay kiên định hữu lực nâng đỡ thân thể lung lay sắp đổ của gã.

Đôi tay này thuộc về Đường Chiết Phong.

Đường Chiết Phong đứng bên cạnh gã, cau mày thật sâu, sâu trong con ngươi tràn ngập vẻ lo lắng nói không nên lời.

Triệu Sách thông thường sắc mặt cực kỳ lạnh lùng lại nở nụ cười khi nhìn biểu cảm của hắn, gã mặc cho sức nặng thân thể mình đè về phía tay Đường Chiết Phong, sau đó mang theo một ít kiêu ngạo nhẹ giọng đáp lại:

- Đây là thanh danh của Triệu Kiếm Lô, đương nhiên cực kỳ đáng giá. Huống chi cho dù ta không thể dùng kiếm nữa, nhưng cuối cùng ta cũng đã thi triển thành công hai kiếm giống như sư tôn mình, Triệu Kiếm Lô ta còn có Triệu Nhất, còn có Triệu Tứ, chỉ cần ta nói cho bọn họ biết được thứ mà ta cảm nhận được, vậy liền đáng giá.

Đường Chiết Phong ngây người, sau đó lắc đầu, trịnh trọng cảm thán:

- Triệu Kiếm Lô các ngươi thật đáng sợ.

Triệu Sách không đáp lại những lời này của hắn, mà chỉ dùng sức ngẩng đầu lên.

Thân ảnh Sư Trường Lạc xuất hiện trong tầm nhìn mơ hồ của gã.

Sư Trường Lạc đang cực kỳ gian nan đứng thẳng người, thân thể y có chút còi cọc, da thịt trên người đều bị cháy khét, nứt ra thành từng mảnh như đất nung cháy, nhưng bên trong vết nứt lại có máu thịt tươi mới đang sinh trưởng, quỷ dị tựa như rắn lột xác, càng quỷ dị chính là bên trong da thịt của y là màu đen.

Đây dường như là một loại thủ đoạn chữa thương quỷ dị, song ai cũng có thể cảm nhận được loại quá trình chữa thương này của y cực kỳ gian nan, loại khí thế cường đại và khí tức cực kỳ âm hàn trên người y đã biến mất vô tung.

- Ta nghĩ Vương Kinh Mộng vẫn không bằng sư tôn ta.

Triệu Sách nhìn Sư Trường Lạc, không luận thắng bại của trận chiến này mà chỉ nói:

- Sư tôn ta không chỉ có tu vi cá nhân mạnh, hơn nữa ngài còn đào tạo ra một đám đệ tử như chúng ta.

Sư Trường Lạc trầm mặc một lát, y khẽ cúi đầu làm lễ, tỏ vẻ đồng ý.

......

Nam Gia Ngư nhìn về phía Thiên Khải thành.

Trên bầu trời nơi ấy lại xuất hiện một đám mây thật lớn, tựa như có một tòa thành trì trên trời đè lên Thiên Khải thành.

Điều này chứng tỏ có Tông sư mới xuất hiện, sau đó tham gia chiến đấu.

Nam Gia Ngư là Tu hành giả của Trác Sơn Kiếm Viện, tông môn này cũng là một trong những chốn tu hành có tư cách tham gia Mân Sơn Kiếm hội, thế nhưng nhiều năm qua chưa từng đạt được biểu hiện xuất sắc. Trước khi được Binh Mã ty điều động từ Trường Lăng đến tiền tuyến này, gã cũng chỉ tu hành ở Trác Sơn Kiếm Viện tầm ba năm.

Vì vậy gã chỉ là một Tu hành giả rất trẻ, cũng là một người lính rất trẻ trung.

Trong cuộc chiến tranh vương triều lớn số một số hai này đến nay, nhiều khi gã được phân công làm trạm gác ngầm.

Vị trí của gã lúc này là ở một ngọn đồi vô danh, cách chiến trường Thiên Khải thành còn khoảng nửa ngày đi đường, chỉ miễn cưỡng có thể thấy rõ gió mây phía trên Thiên Khải thành thay đổi, cùng với rất nhiều đội ngũ hành quân như những con rắn dài đang lan tràn trong hoang dã.

Có một đoàn xe kéo đang chậm rãi lướt qua trên con đường chính phía dưới ngọn đồi vô danh này.

Đoàn xe kéo này nhìn như cực kỳ phổ thông, nhưng dựa vào kinh nghiệm mà gã tích góp được trong khoảng thời gian này, gã lại có thể phán đoán ra trong một chiếc xe bên trong đoàn này, nhất định có Ty Mã Thác - thống soái của quân Tần ở vùng Âm Sơn này.

Đoàn xe kéo này phải đến Thiên Khải thành trước khi trời tối.

Vương hầu có thể dẫn dắt quân Tần giành thắng lợi đang ở bên trong đoàn xe này ư?

Nhìn đám mây xa xa kia, nhìn những đội quân giống như con rắn dài lan tràn không nhìn thấy đầu đuôi, Nam Gia Ngư cảm thấy mình hết sức nhỏ bé, bất lực.

Nhưng cũng đúng lúc này, gã cảm nhận được một loại khí tức khác thường.

Không hiểu sao lại có ba bóng người không biết từ nơi nào đi đến, nhưng vào lúc này lại không có chút kiêng dè rơi vào tầm mắt gã, bọn họ xuất hiện trên sườn núi phía trước gã, đang đi về phía đoàn xe kéo trên con đường phía dưới!

Loại xâm nhập đột ngột này chỉ mang ý nghĩa là lúc trước gã hoàn toàn không cảm nhận được sự tồn tại của những người này, điều này khiến gã lập tức có loại cảm giác sởn tóc gáy.

Nếu như theo bình thường, dù cho đối phương là Tu hành giả có tu vi cao hơn gã, điều gã cần phải làm lúc này hiển nhiên là phát ra cảnh cáo trước tiên.

Thế nhưng loại cảm giác sởn tóc gáy này cực kỳ mãnh liệt, cũng làm cho thân thể gã trở nên rét lạnh vô cùng, cực kỳ cứng ngắc, ngay cả một ngón tay cũng không thể cử động được.

Gã thậm chí còn cảm thấy khí huyết và chân nguyên của bản thân mình sẽ đồng loạt đóng băng trong nháy mắt, sau đó không một tiếng động chết đi.

Đó là một lão giả, một nữ tử và một người thanh nên trẻ tuổi.

Lão giả là một lão tăng, tay nắm một cây trượng, già đến mức tựa như mỗi một thớ thịt đều đã biến thành rễ cây khô héo.

Nữ tử kia xinh đẹp vô song, mặc dù chỉ nhìn ở góc nghiêng cũng đã có loại mỹ cảm làm cho người ta rung động.

Người thanh niên trẻ tuổi kia lại bịt khăn đen, dường như cực kỳ yên tĩnh.

Khi gã đứng bất động ngay tại chỗ, người thanh niên kia dường như còn nghiêng đầu nhìn gã một cái, khẽ gật đầu.

Bởi vì động tác này quá nhẹ nhàng cho nên gã không có cách nào xác định.

Thế nhưng một động tác này lại làm cho ý lạnh trong thân thể gã hóa thành mồ hôi lạnh, theo đó chảy xuôi ra.

Cho đến khi bóng hình ba người này biến mất trong rừng núi phía dưới gã, lại xuất hiện ở vị trí càng gần con đường phía dưới một lần nữa, gã cũng không hề làm ra bất cứ động tác gì.

Bởi vì gã biết rằng bản thân mình làm bất cứ điều gì trước mặt ba người như vậy đều sẽ không có tác dụng.

Loại sợ hãi vừa mới tràn ngập thân thể giống như loại thú non cấp thấp nhất trong tự nhiên, giống như nỗi sợ hãi tự nhiên của hươu con khi đối mặt với hổ lớn.

Đoàn xe kéo đang di chuyển từ từ trên đường.

Bầu trời vốn trong vắt, nhưng sắc trời trong nháy mắt đã thay đổi, một đám mây đen khổng lồ bao phủ bầu trời phương này như một trận bão tuyết sắp giáng lâm, trên đường như rơi vào đêm tối.

Đây hiển nhiên là có Tông sư cường đại mang theo sát ý mà đến, song đội ngũ đoàn xe này lại trầm tĩnh kỳ lạ.

Khi bóng tối đến, có vô số ánh lửa im ắng sáng lên.

Toàn bộ các xe kéo đều có người cầm lân thạch phát sáng, tỏa ra ánh sáng màu tái nhợt tán xạ cảnh tượng xung quanh thành hình ảnh mê ly như mộng ảo. (lân thạch: đá phốt pho)

Hầu như tất cả rèm xe bên trong đoàn xe đều được nhẹ nhàng vén ra bên ngoài, có người cất bước đi ra từ trong một chiếc bên trong đội ngũ này, lẳng lặng đứng ở đầu xe.

Tia sáng mờ mịt chiếu lên trên người y, khiến cho người ta có thể nhìn thấy cực kỳ dễ dàng, y chính là Ty Mã Thác.

Loại nguyên khí biến ảo này đã đủ khiến y hiểu được Tu hành giả đến đây đáng sợ cỡ nào, hơn nữa trong nhận biết của y nhanh chóng xuất hiện hình ảnh lão tăng kia.

Thế nhưng thần sắc trên mặt y vẫn không có bất kỳ thay đổi nào, trái lại còn có một loại thoải mái vì chờ đợi đã lâu.

Bình Luận (0)
Comment