Khí tức lạnh lẽo càng nồng đậm, sắc trời càng thêm tối, thậm chí trên không trung còn có những bông tuyết rơi xuống, song đoàn xe kéo này lại cực kỳ bình tĩnh, thậm chí có không ít phu xe đã bắt đầu treo đèn lồng ở hai bên đầu xe.
Từng chiếc từng chiếc đèn lồng phát sáng đung đưa trong gió, va chạm với thân xe phát ra tiếng vang rất nhỏ, thế nhưng người trong đoàn xe lại yên tĩnh không có chút tiếng động nào.
Bầu không khí quỷ dị mà thần bí, tràn ngập vẻ nguy hiểm.
Tâm tình Đinh Ninh xuất hiện một tia gợn sóng.
Rất nhiều thời khắc trước đó hắn đều đang suy diễn về trận chiến này, suy đoán rốt cuộc quân cờ ẩn cuối cùng của Trịnh Tụ ở nơi nào, nhưng vẫn luôn không có kết quả, cho đến lúc này, khi cảm nhận được bầu không khí khác thường của đoàn xe kéo kia lại làm cho trái tim hắn chợt co rụt lại, sinh ra dự cảm không lành.
- Tăng nhân Đông Hồ, chúng ta chắc hẳn đã từng gặp ở Trường Lăng năm đó. Nhưng khi đó ngài cực kỳ khiêm tốn, cũng không ngờ ngài có thể đi tới một bước như vậy.
Ngay đúng lúc này, Ty Mã Thác nhìn lên bọn họ với vẻ mặt không chút thay đổi, lên tiếng nói:
- Đại tiểu thư Công Tôn gia, cũng chưa từng nghĩ ngài sẽ làm ra hành động này.
Giọng nói của y trầm thấp mà hữu lực, mang theo một loại hương vị năm tháng, rất dễ dàng kéo suy nghĩ của mọi người trở về nhiều năm trước.
- Còn có ngài, mặc dù không rõ sao lại có một người như ngài tồn tại, nhưng chắc hẳn ngài là truyền nhân của Cửu Tử Tằm, là chân truyền của hắn.
Ánh mắt của y dừng lại trên người Đinh Ninh một lúc lâu, có chút thưởng thức cùng cảm thán.
Đối với bất cứ người nào ở đây mà nói, hiện tại không phải là thời cơ thích hợp để nói chuyện phiếm, thế nhưng Ty Mã Thác lúc này lại vẫn luôn như nói chuyện phiếm, y nhìn Đinh Ninh, sau đó chậm rãi nói:
- Ngài có biết dụng ý thực sự đằng sau trận đại chiến vạn người nằm xuống này là gì không?
Giọng nói của y cực kỳ bình thản, nhưng bất cứ người nào đều có thể nghe thấy vẻ âm mưu.
Rõ ràng là có hai Tu hành giả đáng sợ, tu vi cá nhân tuyệt đối vượt qua y đến ám sát y, thế nhưng thái độ của y lại giống như mình là thợ săn, đối phương chỉ là con mồi đưa tới cửa.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết nghĩ đến một khả năng, sâu trong đôi mắt trong tích tắc này tràn ngập phẫn nộ lạnh như băng, gió lạnh gào thét trên bầu trời càng thêm điên cuồng, phát ra vô số thanh âm quỷ khóc sói gào.
Đinh Ninh hơi nhíu mày, cũng không trả lời câu hỏi của Ty Mã Thác lúc này mà chỉ duy trì trầm mặc.
- Đại tiểu thư Công Tôn gia, Ba Sơn Kiếm Tràng và truyền nhân Cửu Tử Tằm cùng đi trên một đường đã làm cho người ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, mà tăng nhân Đông Hồ ngày xưa liều mạng muốn giết chết Vương Kinh Mộng trái lại cũng muốn đi theo các ngươi thì lại càng thêm ly kỳ, nhưng những thứ này đều không phải trọng điểm.
Ty Mã Thác dùng ánh mắt đồng tình nhìn Đinh Ninh, cảm thán nói:
- Mục đích thực sự đằng sau trận đại chiến này chính là truyền nhân của Cửu Tử Tằm, chính là ngài a.
Y cảm thán chân thành đến cực điểm, ngay cả Đinh Ninh cũng cảm thấy ý lạnh thấu xương.
- Thực sự bất cứ là Ba Sơn Kiếm Tràng hay là ta đều không thể nào không xuất hiện trong đại chiến như vậy. Nhưng dùng sinh tử của trăm vạn người để xác định sự tồn tại chân chính của Cửu Tử Tằm, để cho nó xuất hiện, ả thật sự càng ngày càng điên rồi.
Đinh Ninh nói xong mấy câu này lại nhìn thẳng vào mắt Ty Mã Thác,
- Ám sát chủ soái cũng thực sự là thủ đoạn thích dùng ở Ba Sơn Kiếm Tràng, nhưng sao ngươi có thể xác định được rằng Cửu Tử Tằm sẽ xuất hiện ở chỗ này, sao có thể xác định ta chính là Cửu Tử Tằm? (Chủ soái: thống soái, người đứng đầu dẫn quân)
Muốn xác định tính đúng đắn của một suy luận, thì phải cần rất nhiều tin tức xác thực để chứng minh, trước khi trận ám sát này xảy ra, Ty Mã Thác cũng đã đoán ra Trưởng Tôn Thiển Tuyết sẽ tới nơi này, đồng thời còn có truyền nhân của Cửu Tử Tằm, vậy nhất định có liên quan đến quân cờ ẩn của Trịnh Tụ.
Ty Mã Thác nở nụ cười trào phúng.
Y cũng không nóng lòng.
Cho nên giọng nói của y vang lên cực kỳ chậm rãi, thậm chí còn không trả lời câu hỏi của Đinh Ninh:
- Mặc dù đã bình ổn toàn bộ thiên hạ, thế nhưng chưa diệt được Cửu Tử Tằm thì vẫn nghẹn ở cổ họng như trước, không người nào có thể cảm thấy yên bình. Cho nên so sánh việc ngồi trên ngôi vị Hoàng đế mà ăn ngủ không yên với trận chiến này, chính ngươi có thể phán đoán bên nào nhẹ bên nào nặng.
- Thật sự là một trò đùa.
Đinh Ninh không nhịn được lắc đầu.
Tất cả chuyện này thực sự giống như một trò đùa.
Bản thân cho rằng chỉ cần đâm chết Ty Mã Thác là có thể hoàn toàn thắng được trận đại chiến này, nhưng buồn cười chính là Nguyên Vũ và Trịnh Tụ thực ra cũng không thèm để ý đến chuyện thắng bại của trận đại chiến này, theo bọn họ thấy, chuyện thắng bại của trận đại chiến này lại không bằng chính bản thân mình.
- Cho dù ta là truyền nhân của Cửu Tử Tằm, nhưng nếu như hắn có thể truyền cho ta, hiển nhiên ta cũng có thể truyền cho người khác, sao có thể diệt hết Cửu Tử Tằm? So sánh với thắng bại của một trận đại chiến như vậy mà nói, thì có đáng không?
- Dù cho quân Sở có thể thắng thì cũng không có năng lực tiến sâu vào Đại Tần ta, nhiều nhất thì chỉ vứt bỏ đi quận Dương Sơn mà thôi.
Ty Mã Thác khẽ nở nụ cười trào phúng:
- Quận Dương Sơn đánh tới đánh lui đã sớm không còn giá trị quá lớn, chuyện xây dựng lại thành bang chỗ này để lại cho bọn họ làm cũng rất tốt. Về phần công pháp Cửu Tử Tằm mặc dù cực kỳ thần bí, không ai có thể biết được, nhưng ít nhất có thể khẳng định là tu hành cực khó, ngoại trừ người có thiên phú kinh người thì những người khác hoàn toàn không có cách nào tu luyện thành. Cho nên dù thật sự có thể tìm được truyền nhân, đã cách một đời, lại thiếu đi Vương Kinh Mộng dạy dỗ, có công pháp mà không có Kiếm kinh thì có thể tạo nên được thành tựu gì? Mười mấy năm sau đã là một cái thời đại mới. Ai còn kiêng kỵ loại tằm non thiếu đi sự dìu dắt của Tông sư này?
Chuyện có đáng hay không thì người khác không thể thay thế để cân nhắc, Đinh Ninh không cần thiết phải tranh cãi thêm với Ty Mã Thác.
Hắn hít sâu một hơi, sau đó nhìn Trường Tôn Thiển Tuyết một cái, cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại.
Trong đoàn xe kéo của Ty Mã Thác cũng không có cường giả đủ mạnh để ngăn cản tăng nhân Đông Hồ và Trưởng Tôn Thiển Tuyết, đây cũng là nguyên nhân hắn không ngờ tới nơi này chính là nơi phản kích hung hiểm nhất của Trịnh Tụ.
Sau nhiều năm, Trịnh Tụ thực sự không có quá nhiều thay đổi trong các phương diện, nhưng đã trở nên đáng sợ hơn trong nhiều khía cạnh.
Như bây giờ, rốt cuộc là người nào đã xoay chuyển sát cục nhằm vào Ty Mã Thác thành sát cục nhằm vào mình, Trưởng Tôn Thiển Tuyết và tăng nhân Đông Hồ?
Trưởng Tôn Thiển Tuyết chậm rãi nghiêng đầu, nhìn đường nét khuôn mặt giấu ở dưới khăn đen của hắn, cảm thấy vừa quen thuộc mà vừa xa lạ.
Ban đầu nàng cũng phẫn nộ đến cực điểm, tiếng gió tuyết cuồng bạo đầy trời đã đại biểu cho tâm tình của nàng, phẫn nộ xuất phát từ lần thứ hai rơi vào tính toán của Trịnh Tụ, song tâm tình của nàng lúc này đã hoàn toàn bình tĩnh lại.
- Nếu không thể cũng sống, vậy thì cùng chết với nhau đi.
Vào lúc này nàng lại khẽ nói một câu với Đinh Ninh đang đứng bên cạnh mình.
Bởi vì nàng hiểu rất rõ, nếu Cửu Tử Tằm mới là mục tiêu thực sự của trận đại chiến do Trịnh Tụ bày ra, hơn nữa nơi này rốt cuộc chính là cạm bẫy do ả ta gieo xuống, vậy hiển nhiên sẽ có rất nhiều khả năng phải chết ở nơi này.
- Tới rồi.
Đinh Ninh nhìn hàng mi của cô, khẽ gật đầu.
Trên sườn núi phía sau vang lên tiếng người đạp gãy cành cây khô.
Một Kiếm sư mặc áo dài màu trắng chậm rãi bước ra khỏi núi rừng mà bọn họ từng đi qua.
Tuyết rơi bay lả tả trên bầu trời lúc này có màu lam mà hơi đen, quanh người nam tử trung niên mặc áo dài màu trắng cũng không ngừng sinh ra băng tuyết, thế nhưng lại là một mảnh tuyết trắng.
Ánh mắt Đinh Ninh lại không rơi vào trên người Kiếm sư này.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía ngọn đồi phía sau.
Trên đỉnh đồi lúc này lại có một nam tử mặc y phục màu đen đang đứng.
Gã lẳng lặng nhìn xuống phía dưới, tựa như một con diều hâu dũng mãnh cao ngạo.
- Lại là hắn?
Trưởng Tôn Thiển Tuyết vừa mới khôi phục bình tĩnh, sâu trong con ngươi tuôn ra cảm xúc vô cùng phức tạp.
Đó là khiếp sợ, là lo lắng, thậm chí còn có một chút buồn bã.
Khuôn mặt Đinh Ninh có chút cứng ngắc.
Trong nhận biết của hắn, nam tử mang y phục màu đen kia còn lớn hơn cả núi cao, giống như là một vầng trăng đen đè lên núi.
Vầng trăng đen kia cũng từng đè nặng lên Trường Lăng nhiều năm.