Nhiều năm trước khi Ba Sơn Kiếm Tràng trỗi dậy, Trường Lăng có rất nhiều quý tộc quyền quý.
Có chút trong những cựu quý tộc quyền quý này là hoàng thân quốc thích, thế lực trong triều đình rắc rối phức tạp, thâm căn cố đế, có người là quyền thần cực thịnh, nắm giữ một chỗ huyết mạch của vương triều. Không chỉ ở Trường Lăng, một số quận thuộc vương triều Đại Tần cũng từng nằm trong sự khống chế của những cựu quý tộc quyền quý này. (quyền thần cực thịnh: những nhân vật có quyền lực, tiếng nói cực lớn trong vương triều)
Trong một thời gian dài, người nắm giữ quyền lực thực tế của toàn bộ vương triều Đại Tần lại không phải là Hoàng đế của bọn họ, mà là những cựu quý tộc quyền quý kia.
Những cựu quý tộc quyền quý này ra sức bồi dưỡng lực lượng của mình, bọn họ âm thầm kéo bè kết phái, thậm chí còn thông đồng với nước khác, bọn họ quan tâm lợi ích của mình hơn cả lợi ích của vương triều. Theo quan điểm của họ, đây không phải là đất mà Hoàng thất đã phân chia ban thưởng cho bọn họ, mà đất đai và quyền lực của họ hợp lại mới trở thành toàn bộ vương triều.
Bởi vì được sống an nhàn sung sướng và cao cao tại thượng trong thời gian dài, thậm chí có thói quen không tuân theo luật pháp mà dùng một ít thủ đoạn hắc ám, cho nên đối với bọn họ mà nói, dân chúng bình thường cũng chỉ là hoa màu trên mặt đất, cắt xong một đợt lại trồng lên một đợt, không có một ai thực sự lo lắng dân gian khổ sở.
Ba Sơn Kiếm Tràng quật khởi là bởi vì Vương Kinh Mộng cầm đầu một nhóm Kiếm sư cường đại, mà khi Vương Kinh Mộng cùng những Kiếm sư này tiến vào Trường Lăng, thúc đẩy biến pháp, đối tượng bị nhắm vào đầu tiên lại là những cựu quý tộc quyền quý này.
Cho nên cuộc chiến đổi triều đầu tiên của vương triều Đại Tần cũng không phải là đại chiến với Hàn Triệu Ngụy, mà là chiến đấu với những cựu quý tộc quyền quý này.
Chỉ có Tu hành giả Ba Sơn Kiếm Tràng đã trải qua những năm tháng đó mới biết được đã có bao nhiêu trận chiến tàn khốc xảy ra, mới biết được bọn họ đã trả giá như thế nào.
Mỗi một cựu quý tộc quyền quý đều giống như một hoàng triều.
Gia tộc của nam tử áo đen đứng trên núi đã từng là một trong những người thống trị thực sự của Trường Lăng.
Nam tử áo đen này đã thành danh trước khi Vương Kinh Mộng đi vào Trường Lăng lần đầu tiên, quyền thế của gã đã giống như ánh trăng đen bao phủ tòa thành này.
Rất nhiều năm sau, khi Đinh Ninh nghe được tên của nam tử áo đen này lần nữa, là lúc gã ra tay giết chết Ôn Hậu Lĩnh - một thân tín bên người Trịnh Tụ, đến lúc đó Đinh Ninh mới hiểu được sự đáng sợ của tên nam tử áo đen này không chỉ giới hạn trong quyền thế của gia tộc, ngay cả tu vi tiến cảnh của gã cũng đã ở ngoài dự đoán của hắn.
Nhưng Đinh Ninh cũng không hiểu, người như vậy sao có thể đứng ở một bên Trịnh Tụ?
Những cái tên rất lãnh khốc năm đó đều do Trịnh Tụ và Nguyên Vũ ban ra, tên lãnh tụ của cựu quý tộc quyền quý này đã âm thầm tranh đấu cùng Trịnh Tụ nhiều năm. Nhưng Đinh Ninh lại không thể ngờ gã lại là người của Trịnh Tụ.
Cho nên hắn dù nghĩ như thế nào cũng không thể suy đoán được, thì ra quân cờ ẩn của Trịnh Tụ lại ở chỗ này.
- Tại sao?
Trưởng Tôn Thiển Tuyết ngửa đầu nhìn nam tử áo đen này, lạnh lùng hỏi.
Hiện tại bao gồm cả Tu hành giả mặc trường sam màu trắng kia, nơi này chỉ có thêm hai gã Tông sư, thế nhưng nàng lại hiểu cực kỳ rõ, nam tử áo đen này đến đã mang ý nghĩa là thế lực đáng sợ đến, muốn chạy trốn dễ dàng đã là chuyện thể nào.
- Tại sao?
Nam tử áo đen lẳng lặng nhìn nàng, lặp lại ba chữ mà nàng hỏi ra, sau đó bó sợi tóc của mình lại.
Trong mái tóc dài đen nhánh như mực của gã lại có rất nhiều lọng tóc bạc mà thường ngày không thể nhìn thấy.
- Loại vấn đề này có rất nhiều lý do, ví dụ như nếu không phải những người ở Ba Sơn Kiếm Tràng quá mạnh thì cho dù Trịnh Tụ có lãnh khốc đến đâu, cũng không có khả năng làm đến bước đó. Thí dụ như Vương Kinh Mộng quá mạnh, người như vậy đã giống như Thần chích, so sánh với hắn, chúng ta dù có mạnh hơn nữa thì dường như vẫn chỉ là thức ăn trong miệng Thần minh, bản thân người như vậy không nên tồn tại trên thế gian. Hắn đã chết, nhưng hắn lại cố tình để lại một truyền nhân. Hơn nữa dường như trên phương diện dùng kiếm lại có thiên phú giống như hắn, cho nên ta không muốn nhìn thấy một Thần minh khác được sinh ra.
- Nhưng rốt cuộc là vì sao?
Nam tử áo đen cũng ngẩng đầu lên, nhìn gió tuyết trên bầu trời phía trước, trong mắt xuất hiện vẻ bi thương cực kỳ rõ rệt,
- Ngươi hỏi ta vì sao, vậy ngươi làm vì cái gì? Chẳng lẽ ngươi đang làm vì Công Tôn gia của ngươi sao, không phải ngươi làm như thế chỉ vì muốn báo thù cho Vương Kinh Mộng ư?
Lông mày Trưởng Tôn Thiển Tuyết không khỏi nhíu lại, nàng cũng không thể hiểu được toàn bộ ý của đối phương, nhưng lại có thể cảm nhận được rõ ràng nỗi bi thương phát ra từ trái tim gã.
Nam tử áo đen không nhìn nàng, tiếp tục yên lặng kể lại,
- Giữa ngươi và Trịnh Tụ, cuối cùng Vương Kinh Mộng chọn Trịnh Tụ mà không chọn ngươi, mặc dù như vậy nhưng ngươi vẫn muốn báo thù cho hắn, huống chi hai người chúng ta thật lòng yêu nhau, ta có lý do gì không báo thù cho nàng?
Đinh Ninh và Trưởng Tôn Thiển Tuyết đều ngẩn ra, không nhịn được liếc mắt nhìn nhau một cái.
Nam tử áo đen bi thương nói tiếp:
- Bất kể là Công Tôn gia hay là Tiêu gia ta, mặc dù đều do Trịnh Tụ và Nguyên Vũ hạ lệnh dùng thủ đoạn tàn khốc trực tiếp diệt môn, nhưng khi Thương gia bắt đầu biến pháp trước đó, cả một nhà Chu gia lại bị định tội bởi vì ngăn trở biến pháp. Mấy tên chủ sự Chu gia bị xử trảm, gia sản bị thu hồi không còn, gia quyến bị điều đến quận Trúc Sơn. Một vị tiểu thư Chu gia rơi vào trong cơn đau buồn và cừu hận, trên đường lại nhiễm bệnh, khi đó ta còn đang tu hành ở U Sơn, cho đến lúc ta biết được chạy tới đón thì nàng đã qua đời.
Khuôn mặt Trưởng Tôn Thiển Tuyết trắng bệch, cuối cùng nàng cũng hiểu rõ câu chuyện này.
- Trong nhà ta có một ngọn núi, ta đã tự tay trồng rất nhiều tường vi trên núi kia, tất cả đều là màu sắc mà nàng thích. Ta đã chờ năm sau hoa nở sẽ cưới nàng, an cư với nàng ở biệt viện trong núi kia, thế nhưng khi hoa trong núi mà nàng thích nhất còn chưa nở, nàng đã không còn trên cõi đời này.
Nam tử áo đen chậm rãi quay đầu, mang theo căm ghét nồng đậm nhìn về phía Trường Lăng, sau đó nói tiếp:
- Khi ta mất đi nàng, chắc hẳn ngươi cũng có thể hiểu được loại cảm giác đau đớn tồi tệ này, tại thời điểm đó vương đồ bá nghiệp đã không có ý nghĩa gì đối với ta, suy cho cùng thì người trong nhà lục đục với nhau, cũng không có quá nhiều người tốt, chết thì cũng đã chết rồi. Nhưng nàng vừa thiện lương vừa vô tội. Nếu không phải Ba Sơn Kiếm Tràng, nếu không phải Vương Kinh Mộng dùng một kiếm trấn áp, thúc đẩy Thương gia biến pháp, nàng sao có thể chết trên đường bị lưu đày? Ta không thể ở bên khi nàng ra đi, chắc hẳn nàng đã cực kỳ đau đớn và bất lực?
- Cho nên nếu có địch nhân còn tồn tại nhất định phải giết chết, vậy đầu tiên phải là Ba Sơn Kiếm Tràng.
Nam tử mặc áo đen từ từ nói,
- Ta làm theo nguyện vọng trong nội tâm mình, không có bất kỳ quan hệ nào khác. Nhiều năm đã trôi qua, ai còn nhớ rõ rất nhiều chuyện cũ năm đó, thậm chí ngay cả ta cũng đã bị người ta gọi là Dạ Kiêu, vậy ai còn có thể nhớ rõ một người như nàng. Thế nhưng ta lại nhớ.
Đinh Ninh đã trầm mặc thật lâu, đợi đến khi nam tử áo đen này rốt cuộc nói xong thì hắn mới hít sâu một hơi, sau đó nói:
- Bản thân không thể nói rõ loại chuyện ấn oán này, chỉ có thể tuân theo tình cảm mãnh liệt nhất trong nội tâm mình.
Nam tử áo đen gật đầu.
Gã từ trên cao nhìn xuống Đinh Ninh, lúc này vẻ bi thương trong con ngươi gã đã biến mất, trong ánh mắt lóng lánh chỉ tràn ngập hào quang cơ trí, cường đại và tự tin.
Gã lúc này không còn là một người bình thường nhớ lại quá khứ đau thương, mà là Dạ Kiêu khống chế rất nhiều cựu quý tộc quyền quý, là ông vua trong bóng tối.
Ánh mắt gã nhìn Đinh Ninh không khác gì ánh mắt đế vương đang quan sát nhân gian.
- Ta rất thưởng thức ngươi.
Gã chân thành nhẹ giọng nói:
- Nếu không phải ta tốn mười mấy năm diễn nhiều vở kịch như vậy, làm cho Ba Sơn Kiếm Tràng có chút tín nhiệm ta, từ đó biết được một ít tin tức của đại tiểu thư Công Tôn gia, nếu không ngay cả ta cũng không cách nào tìm ra rốt cuộc Cửu Tử Tằm ở nơi nào, cũng không có khả năng suy đoán ra ngươi nhất định sẽ cùng nàng xuất hiện ở chỗ này.
......
Gió và tuyết ngày càng đậm.
Sát ý chấn động làm cho Trưởng Tôn Thiển Tuyết không thể khống chế được lực lượng của Cửu U Minh Vương kiếm dao động, mỗi một lần nguyên khí chấn động, đều làm ý lạnh trên cao càng tích đọng nồng đậm, bông tuyết rơi xuống cũng càng lúc càng lớn.
Gió tuyết màu xám đen, ánh đèn lồng màu trắng dường như muốn nhuộm cả thế giới thành hai màu đen trắng.
Tăng nhân Đông Hồ vẫn trầm mặc hơn Đinh Ninh lại có chút động tác, đưa tay vuốt ve tuyết đọng trên đỉnh đầu lão.
Nói nhiều vốn dễ sinh chán ghét.
Nhất là đối với Tu hành giả như lão mà nói, nói nhiều như vậy cuối cùng vẫn phải xem người nào có thể giết chết Đinh Ninh.
Cho nên lão nhìn Dạ Kiêu nói:
- Người nào trong các ngươi giết được hắn?
Người như Dạ Kiêu xuất hiện, mang ý nghĩa càng có nhiều Tông sư đã lặng lẽ đến, vây quanh phương thiên địa này.
Nhưng câu nói này của lão lại là đương nhiên.
Có lão ở đây, người nào có thể giết chết Đinh Ninh?
Lão có đủ tư cách để nói những lời như vậy.
Nhưng khi lão nói như vậy, trên mặt Ty Mã Thác lại lóe lên một chút thần sắc cổ quái.
Sau đó y nhẹ giọng mà nghiêm túc nói:
- Cũng không phải chỉ có Triệu Yêu Phi mới có thể ngự giá thân chinh.