(*) Thiên Chi Thực: Nhật/nguyệt thực trên trời.
Khi y nói ra những lời kia, mảnh thiên địa này đột nhiên yên tĩnh, ngay cả hô hấp của Trưởng Tôn Thiển Tuyết cũng dừng lại mấy hơi thở.
- Cũng không phải chỉ có Triệu Yêu Phi mới có thể ngự giá thân chinh.
Những lời này vang vọng trong đầu Đinh Ninh, hắn đương nhiên hiểu được những lời này đại biểu cho ý gì, khuôn mặt cũng không khỏi tái nhợt.
Hắn nhìn Ty Mã Thác và những chiếc đèn lồng được cắm trên những xe kéo chung quanh y, hiện tại hắn mới rốt cục hiểu được vì sao khí tức của đoàn xe kéo này lại quỷ dị như vậy, vì sao tu vi của những phu xe và người hầu kia rõ ràng còn cách tông sư rất xa, hoàn toàn không đạt tới trình độ đáng sợ đối với đại chiến như vậy, nhưng bọn họ lại có được một loại khí tức trầm tĩnh tuyệt đối.
Bởi vì những người này đều là thị vệ đến từ Hoàng cung, cái loại khí tức này chính là Hoàng khí bị lây nhiễm từ đế vương.
Cho nên đoàn tàu này chính là Hoàng liễn. (Hoàng liễn: xe vua)
Tâm tình không chút gợn sóng của tăng nhân Đông Hồ cũng xuất hiện một tia biến hóa, trong lòng như có điều nhận thấy, lão đưa mắt nhìn về một bên cách đó không xa.
Chỗ kia cũng có một gò núi hoang vu.
Người hầu và xe vua của Hoàng đế đã ở đây, trong khi chính Hoàng đế Nguyên Vũ lại không có mặt bên trong những người này, mà ở trên ngọn đồi kia.
Trong một mảnh rừng cây trên đồi núi, có một tòa nhà đá bình thường, song hiện tại đã được bố trí cực kỳ chỉnh tề.
Hoàng đế Nguyên Vũ mặc áo vải bình thường đang uống trà.
Có một cung nữ trẻ tuổi đang đứng trước người y, nhấc ấm trà trên lò lửa bằng bùn đỏ giúp y pha một chén trà.
Khi tăng nhân Đông Hồ nhìn về phía ngọn đồi nơi y ở, y mới vừa bưng chén trà lên.
Song trong nháy mắt sau đó, y lại cúi đầu uống một ngụm, chén trà chậm rãi dừng ở trước người y, trong không gian cách biệt giữa y và tăng nhân Đông Hồ lại xuất hiện rất nhiều gợn sóng trong suốt, thân thể y biến mất ngay tại chỗ, xuyên qua những gợn sóng, sau đó trực tiếp xuất hiện ở cuối đoàn xe này.
Thân ảnh của y tựa như một vật thể đột nhiên phóng to trong hình ảnh tĩnh lặng, trực tiếp tràn ngập trong đồng tử, thậm chí làm cho người ta sinh ra một loại cảm giác khó chịu như không chân thật.
Một tiếng ầm vang vọng.
Khi thân thể y đứng yên, trong không khí giữa y và ngọn đồi phía sau kia mới phát ra một tiếng nổ kinh khủng, giống như có một bức tường thành rất dài sụp đổ trong nháy mắt.
Đây là một loại cảnh giới khiến người ta khó hiểu, hoặc có thể nói là cảnh giới mà tất cả Tông sư Thất Cảnh trong thiên hạ lúc này đều không thể lý giải.
Ngay cả thiên địa nguyên khí tự nhiên tản mạn khắp nơi trên người y cũng giống như từng luồng Thần quang chói mắt, khiến cho người ta gần như không có cách nào nhìn thẳng khuôn mặt y.
Đinh Ninh nheo mắt lại, hắn nhìn chằm chằm nam tử áo vải trực tiếp xuất hiện ở phía sau đoàn xe kia, cũng chính là Hoàng đế Nguyên Vũ của vương triều Đại Tần.
Khuôn mặt của Nguyên Vũ không có gì thay đổi so với mười mấy năm trước, năm tháng dường như hoàn toàn không thể lưu lại dấu vết gì trên người y.
Trái tim Đinh Ninh dường như càng rơi vào nơi sâu hơn trong thân thể, thế nhưng lại không có bất kỳ cảm giác phẫn nộ hay tiêu cực nào khác.
Hắn vốn không nghĩ tới sẽ gặp Nguyên Vũ vào thời điểm này.
Hai nắm đấm của Trưởng Tôn Thiển Tuyết dần dần nắm chặt, thân thể nàng còn lạnh lẽo hơn gió tuyết bên ngoài cơ thể, nhưng trong lòng bàn tay vẫn không kìm được có mồ hôi lạnh thấm ra.
Nàng nhìn Nguyên Vũ đang đứng trên xe.
Ngũ quan cùng vóc người Nguyên Vũ đều rất bình thường, từ rất nhiều năm trước, nàng đã cảm thấy mọi mặt của y đều rất tầm thường, thế nhưng chính một người nhìn như rất bình thường như vậy lại từng bước đi tới đỉnh phong trên đời.
Lúc Lộc Sơn hội minh diễn ra, Tông sư trong thiên hạ đều tề tụ cùng một chỗ, Nguyên Vũ còn nhiều cố kỵ cho nên vẫn phải ẩn giấu khí cơ, song khi y dùng một kiếm Bình Sơn đã triển lộ ra hoàn toàn tu vi của mình, lúc này lại chỉ cần nhằm vào tăng nhân Đông Hồ cùng với nàng và Đinh Ninh, khí cơ của y lúc này tựa như đè ép tất cả giang sơn ở dưới chân, như trên cao nhìn xuống chúng sinh.
Y liếc mắt nhìn tăng nhân Đông Hồ một cái, nói:
- Ngươi vốn không phải là cừu địch của ta, không bằng dốc sức vì quả nhân?
Thanh âm của y rất bình thường, nhưng lại cực kỳ uy nghiêm, có một loại hương vị chí cao vô thượng, thậm chí làm cho người ta không khỏi cảm thấy chỉ cần y nói ra một câu như vậy, tăng nhân Đông Hồ sẽ không phản bác, thậm chí còn nguyện ý phục tùng.
Bởi vì y là đế vương cường đại nhất, quyền thế nhất thời đại này.
Mặc dù thật sự thua trận đại chiến này, mất đi đất đai mấy quận thì vương triều Đại Tần của y có vẫn có lãnh thổ rộng lớn gấp đôi so với các vương triều khác.
Hô hấp của Dạ Kiêu đang đứng trên sườn núi cũng trở nên gấp gáp, đã lâu rồi gã chưa thực sự chạm mặt với Nguyên Vũ, mà sự cường đại của y lúc này đã tạo thành áp lực khó tả đối với gã.
Tuy nhiên tăng nhân Đông Hồ lại lắc đầu, lão nhìn Hoàng đế Nguyên Vũ nói:
- Ngươi bị thương.
Ty Mã Thác lắp bắp kinh hãi.
Có rất nhiều người trong xe cũng có chút chấn động.
Từ sau khi Lộc Sơn hội minh kết thúc, Tu hành giả các triều đều tiến hành vô số thôi diễn, suy đoán Hoàng đế Nguyên Vũ đã bị thương ở Lộc Sơn hội minh, nhưng suy đoán dù sao cũng chỉ là suy đoán, hoàn toàn khác biệt với việc nghe được tăng nhân khổ tu cường đại của Đông Hồ nói ra lúc này.
Nguyên Vũ khẽ nhíu mày, khuôn mặt bình thản uy nghiêm mà không có một chút lệ khí, y khẽ gật đầu một cách cực kỳ tự nhiên,
- Chuyện này không thể gạt được ngươi, nhưng ngươi vẫn không thể nào là đối thủ của quả nhân.
Tăng nhân Đông Hồ suy nghĩ một chút, sau đó nói:
- Cũng chưa chắc.
Hoàng đế Nguyên Vũ không lên tiếng nữa, y cách không nhìn tăng nhân Đông Hồ một cái, trong không khí vang lên một tiếng vang khẽ, ánh mắt của y tựa như biến thành hai đường kiếm sáng ngời, đâm thẳng vào bộ mặt tăng nhân Đông Hồ.
Lão tăng Đông Hồ đứng thẳng không động, giống như cây đã chết khô ngàn năm, ngay cả trượng gỗ trong tay lão cũng không có bất kỳ động tĩnh gì.
Hai đường kiếm quang sáng ngời chợt biến mất vô hình ở khoảng cách trước người lão một thước.
Nhưng sau khi hai đường kiếm quang này biến mất, tăng nhân Đông Hồ lại cất bước, bước về phía trước một bước.
Lão nâng cây trượng gỗ trong tay lên, một tiếng ầm vang vọng.
Trong hư không phía trước lão lại giống như có một cỗ lực lượng đáng sợ va chạm với trượng gỗ trong tay lão, phát ra thanh âm vô cùng nặng nề giống như đang gõ chiếc chuông vô hình.
Không có bất kỳ dừng lại nào, lão vung trượng gỗ trong tay ra, thân ảnh Hoàng đế Nguyên Vũ trên xe kéo cách xa lão trăm trượng đã biến thành một cái hư ảnh, mà thân thể thực sự thì đã xuất hiện phía sau lưng lão.
Chân thân của Hoàng đế Nguyên Vũ nắm trường kiếm màu vàng óng trong tay, trực tiếp đâm xuống phía sau lưng tăng nhân Đông Hồ.
Nguyên khí phía trước mũi kiếm của y nổ tung ra, hình thành một đóa hoa trong suốt ở trong không khí, mà hào quang màu vàng óng chói mắt trên thân kiếm lại tựa như còn chưa kịp nở rộ.
Tốc độ một kiếm này đã vượt qua nhận thức cực hạn của Tông sư Thất Cảnh, cường đại giống như một kiếm chém giết Yến Anh ở Lộc Sơn hội minh.
Thế nhưng trượng gỗ trong tay tăng nhân Đông Hồ vẫn kịp xuất hiện ở vị trí thích hợp, gõ vào trên thanh kiếm này.
Trong nháy mắt này, Hoàng đế Nguyên Vũ lại giống như là chia làm hai, đồng thời đâm lão tăng khổ tu của Đông Hồ này một kiếm từ tiền phương và hậu phương, thế nhưng lão tăng này cũng hoàn thành hai việc chỉ trong nháy mắt, cản một kích của Hoàng đế Nguyên Vũ, sau đó lại vung trượng gõ y một cái.
Sóng bụi khổng lồ đồng thời dâng lên từ phía trước và phía sau người lão tăng Đông Hồ, kèm theo vô số ánh sáng màu vàng tươi như thực chất.
Thân ảnh Hoàng đế Nguyên Vũ trên xe kéo và phía sau lưng tăng nhân Đông Hồ đột nhiên vỡ vụn, đồng thời biến mất như ảo ảnh trong mơ, nhưng chỉ trong tích tắc, chân thân của Hoàng đế Nguyên Vũ đã trở về trên chiếc xe kéo kia.
Lông mày của y nhíu lại, ánh mắt lóe lên vẻ do dự, đúng là đang ngưng thần suy tư vấn đề quan trọng nào đó trong lúc giao thủ như vậy.
- Thật không ngờ ngươi vậy mà đã mạnh như vậy.
Khi đại đa số mọi người ở đây còn chưa lấy lại tinh thần trong nháy mắt rung động, y bình tĩnh nhìn tăng nhân Đông Hồ, hít sâu một hơi nói:
- Ngươi không thể nào nhanh hơn quả nhân, ngươi nhanh ở chỗ trực tiếp, chính là chuyển hóa khoảng không quanh người thành thiên địa của ngươi, ở trong thiên địa dồn dập như vậy thì ngươi mới có thể theo kịp tốc độ của quả nhân, nhưng chắc chắn ngươi không thể có được lĩnh ngộ dùng kiếm như vậy... Thứ mà ngay cả quả nhân cũng không thể làm được. Đồng thời cũng chỉ có một người có thể dùng kiếm như vậy.
- Vậy nguyên nhân chắc hẳn là bởi vì ngươi?
Ánh mắt Hoàng đế Nguyên Vũ rơi vào trên người Đinh Ninh, ánh mắt thâm thúy của y hàm chứa vô số ý thăm dò cùng khó hiểu,
- Ngươi chiếm được công pháp Cửu Tử Tằm của hắn, nhưng sao có thể kế thừa được lĩnh ngộ của hắn trên kiếm đạo?
Đinh Ninh không trả lời câu hỏi của y, mà chỉ cực kỳ trịnh trọng khẽ gật đầu với tăng nhân Đông Hồ trước người, sau đó vươn ngón tay, vài tia kiếm khí bản mệnh nhạt nhẽo bắn ra từ đầu ngón tay hắn, lưu lại mấy đường chỉ sáng.
Phần lớn mọi người không thể nào hiểu được động tác của hắn lúc này, thế nhưng hô hấp của vài tên Tông sư trong cuộc trong nháy mắt đều chậm lại, cảm nhận được một đạo Kiếm lộ huyền ảo mà cường đại khó hiểu.
Đây là một chiêu kiếm.
Đôi mắt mờ nhạt của tăng nhân Đông Hồ cũng trở nên sáng ngời.
Mấy đường chỉ sáng này rơi vào trong nhận biết của lão, chính là một chiêu kiếm giờ phút này chỉ có lão mới có thể giác ngộ.
Một chiêu kiếm này lại phối hợp cực kỳ hoàn mỹ với công pháp tu hành và trạng thái của lão lúc này, thậm chí có tác dụng khắc chế mãnh liệt đối với kiếm ý của Nguyên Vũ.
Lão biết bởi vì Hoàng đế Nguyên Vũ tự mình thân chinh, đối với bọn họ mà nói thì đối thủ giờ phút này đã cực kỳ cường đại, cho nên Đinh Ninh cũng không thể nào tiếp tục giữ lại, nhất định phải cố hết khả năng tìm kiếm cơ hội có thể thắng.
- Thiên Chi Thực!
Đồng tử Hoàng đế Nguyên Vũ kịch liệt co rút lại, y hét ra tên của một kiếm này, thế nhưng cho dù là y thì cũng chỉ có thể cảm thụ được một bộ phận kiếm ý, cũng chỉ biết được tên của một kiếm này mà thôi.