Lão tăng Đông Hồ không có bất kỳ suy tư dư thừa nào, ngay lúc lĩnh ngộ được một đạo kiếm chiêu này, hoặc có thể nói là học được một chiêu kiếm này, lão đã giơ trượng trong tay lên cao, thi triển ra một kiếm này.
Lúc trước Hoàng đế Nguyên Vũ nói tăng nhân Đông Hồ không có khả năng chiến thắng y, mà lão tăng này lại nói chưa chắc, nguyên nhân quan trọng nhất là vì lão được Đinh Ninh chỉ điểm, tìm hiểu một ít chiêu kiếm cực kỳ cường đại.
Cho nên điều khiến lão cảm thấy có thể làm được, vốn chính là bởi vì Đinh Ninh.
Trên thế gian hiện tại, chỉ có lão và Trưởng Tôn Thiển Tuyết mới biết được thân phận thực sự của Đinh Ninh, cho nên lão có lòng tin tuyệt đối với hắn.
Mặc dù vậy những lão cũng không ngờ tới việc Đinh Ninh có thể dạy kiếm ở trước trận. (trước trận chiến)
Đây không chỉ cho thấy sự quen thuộc với đối thủ như Hoàng đế Nguyên Vũ, còn phải cực kỳ quen thuộc đối với tu vi và tình trạng thân thể lão thì mới có thể dạy kiếm ở trước trận.
Thầy trò dạy kiếm còn chưa thể quen thuộc như tóc và da của mình, huống chi lão chỉ lên đường đi theo Đinh Ninh đến nơi này, mới chỉ trải qua mấy trận chiến đấu.
Đinh Ninh có thể lựa chọn ra chiêu kiếm thích hợp để dùng, đồng thời còn xác định lão có thể lĩnh ngộ trong nháy mắt, cảnh giới như vậy mới thực sự vượt qua tất cả Tông sư trên thế gian.
Cây Pháp trượng trong tay lão nhìn qua giống như cây gỗ đã nhiều năm tuổi, đây không chỉ là vật bản mệnh cả đời tu hành của lão, mà còn là vật bản mệnh lưu truyền trong tay tăng nhân khổ tu trước lão, trong đó lây nhiễm không biết bao nhiêu khí tức cường đại khác nhau, đối với loại người tu hành pháp môn như lão mà nói, nó đã là một kiện Thần vật.
Một kiếm này được thi triển ra vô cùng thuận lợi, mũi trượng trong tay lão nghiêng nghiêng đâm về phía bầu trời, chỗ mũi trượng có một chùm hào quang sáng tắt như phù dung sớm nở tối tàn.
Bầu trời lúc này đã bị hàn ý của Cửu U Minh Vương kiếm bao trùm, băng tuyết như giận dữ, mây đen trùng điệp chồng lên nhau như núi xa bị trực tiếp kéo tới, sát ý của Trưởng Tôn Thiển Tuyết càng nồng đậm theo lúc mới bắt đầu chiến đấu, từng mảng băng tuyết màu xám đen to như lông ngỗng đã thực sự rơi xuống, nặng nề như ngói rơi xuống đất, phát ra từng tiếng phốc phốc vang vọng.
Thế nhưng khi tăng nhân Đông Hồ tung ra một kiếm này, mây đen trùng điệp điệp điệp và gió tuyết nặng nề bị vô số đường lửa từ trên bầu trời xuyên thủng.
Từng đường lửa màu vàng óng sáng ngời từ trên cao rơi xuống, ma sát với mây lạnh không ngừng phát sinh ra tiếng nổ.
Trên bầu trời, hàng ngàn đóa hoa lửa nở rộ.
Rất nhiều phiến chân hỏa màu vàng giống như Phù văn trên Phù khí điên cuồng hấp thu nguyên khí đến từ thiên địa, lúc xuyên qua những đám mây lạnh này đã biến thành từng mảnh kiếm vàng cực mỏng mang theo mùi vị khoét xương nào đó.
Đối với nhận biết của bất kỳ Tu hành giả nào mà nói, chỉ cần một mảnh kiếm mỏng như vậy đâm vào thân thể, máu thịt và xương cốt trong cơ thể sẽ lập tức bị ăn mòn, hóa thành hư không.
Hàng ngàn thanh kiếm từ bốn phương tám hướng bắn về phía Hoàng đế Nguyên Vũ.
Loại cảnh tượng này tựa như Thần tích.
Đạo kiếm ý này cũng không hề xa lại đối với Hoàng đế Nguyên Vũ, nó từng xuất hiện ở Trường Lăng, từng xuất hiện trong trận chiến cường giả trên thiên hạ cùng tập trung chém giết Vương Kinh Mộng.
Vương Kinh Mộng từng dùng một kiếm này trực tiếp tiêu diệt phần lớn người tu hành, mặc dù hôm nay y đã đến Bát Cảnh, nhưng vẫn không dám có một chút sơ suất.
Kiếm bản mệnh màu vàng óng trong tay y chém ngược lên trên.
Vô số tia sáng còn chói mắt hơn so với chân hỏa màu vàng óng mang theo một loại hương vị thánh khiết to lớn nở rộ ra từ trên thân kiếm của y.
Những tia sáng chói mắt này hình thành một con Hoàng cực lớn ở bên ngoài cơ thể y, chính là một loại Thần thú trong truyền thuyết. (Hoàng - Phượng Hoàng)
Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, nguyên khí bàng bạc thuộc về Bát Cảnh từ trong cơ thể y tuôn ra bên ngoài.
Bóng dáng Kiếm Hoàng bị lực lượng của bản thân y đè ép đến vỡ vụn, tiếp theo hóa thành vô số tia kiếm nhỏ vụn và tia sáng chói lóa.
Những lực lượng này khiến cho trên bầu trời vang lên tiếng ầm ầm chấn động, giống như có một tòa Tu Di Thần Sơn trực tiếp chống ngược lên trên.
Ánh mắt Trưởng Tôn Thiển Tuyết kịch liệt lóe lên, trong tay phải của nàng có nguyên khí bản mệnh màu xanh đen thâm sâu đến cực điểm gần như không thể khống chế được chảy ra, Cửu U Minh Vương kiếm tự động ngưng tụ thành, chậm rãi hiển hiện trong tay nàng.
Từ lúc Lộc Sơn hội minh bắt đầu, nàng đã biết được Nguyên Vũ lúc đó không còn là Nguyên Vũ mà nàng quen, thế nhưng khi tận mắt thấy y ra tay lúc này, lại vẫn làm cho nàng có loại cảm giác khó có thể tin tưởng.
Trong nháy mắt này, Nguyên Vũ dùng kiếm bản mệnh thi triển ra Kiếm Hoàng, lại dùng thân thể tạo ra Đại Tu Di Kiếm của Ba Sơn Kiếm Tràng.
Hai kiếm như vậy lại trực tiếp biến thành một chiêu kiếm mới ở trong tay Nguyên Vũ, một chiêu kiếm phòng ngự vô địch thiên hạ.
- Khổ Hải Độ!
Ngay khi lão tăng Đông Hồ như làm việc nghĩa không chùn bước mà thi triển ra một chiêu "Thiên Chi Thực" vừa mới lĩnh ngộ kia, Đinh Ninh cũng đã nhanh chóng phát ra một tiếng quát nhẹ.
Sau đó tay phải lại biến chỉ làm kiếm, lập tức thi triển ra một chiêu. (chỉ: ngón tay)
"Khổ Hải Độ" là một chiêu mật kiếm của sư môn lão tăng Đông Hồ, tựa như được khắc trong sinh mệnh của lão. (mật kiếm: chiêu kiếm bí mật)
Hiện tại nghe được Đinh Ninh quát khẽ như vậy, tăng nhân Đông Hồ thả lỏng theo trực giác của thân thể của mình, tiện tay thi triển ra một kiếm này.
Một đường ảnh trượng màu xám tro như bóng buồm điều hướng trên thuyền khổng lồ, cắt ra sóng gió lúc này, xuyên qua Tu Di Thần Sơn vô hình, trực tiếp chém về phía Nguyên Vũ.
Sau đó tăng nhân Đông Hồ lập tức dùng kiếm thứ ba, cũng chính là kiếm vừa rồi Đinh Ninh dùng ngón tay làm kiếm thi triển ra kia.
Đây là một chiêu kiếm hoàn toàn mới, theo không khí chung quanh lưu động, chiêu kiếm này cũng giống như chảy xuôi trong đầu tăng nhân Đông Hồ một cách cực kỳ tự nhiên.
Pháp trượng trong tay lão tăng Đông Hồ lại chấn động.
Ba kiếm như nước chảy mây trôi, nối liền một mạch.
Một tiếng phốc cực kỳ cổ quái vang lên.
Phía trên đỉnh đầu Hoàng đế Nguyên Vũ có một đoàn sóng xung kích màu trắng nổ tung ra ngoài, hư không giống như xuất hiện một cái lỗ thủng, phần mũi của Pháp trượng mà lão tăng Đông Hồ nắm chặt trong tay lúc này chợt trở nên mờ ảo, nhưng trung tâm của đoàn sóng xung kích màu trắng kia lại có một đoạn mũi trượng rõ ràng đâm vào giữa đỉnh đầu y.
Ngoại trừ Đinh Ninh và lão tăng Đông Hồ ra, tất cả mọi người lúc này đều đồng loạt biến sắc.
Thân thể Hoàng đế Nguyên Vũ biến thành mấy cái đầu, cùng với rất nhiều cánh tay.
Sở dĩ có hình ảnh như thế là bởi vì động tác của y lúc này quá nhanh, vượt ra ngoài cực hạn mà ánh mắt và nhận biết của người tu hành ở đây có thể nắm bắt.
Một tiếng ầm vang vọng.
Hình ảnh một chùm sáng màu vàng óng nổ tung tràn ngập trong mắt mọi người.
Một tiếng rên rỉ trầm thấp vang lên.
Thân ảnh Hoàng đế Nguyên Vũ từ bên trong chùm sáng màu vàng óng lui ngược ra sau.
Có một vết máu nhàn nhạt chảy xuôi trước trán y.
Một hồi tiếng kinh hô hoảng sợ vang lên.
Những nhân vật cấp Tông sư ở đây đều có thể xác định Hoàng đế Nguyên Vũ cũng không bị thương gì quá nghiêm trọng, nhưng dù sao y cũng không hề chiếm được ưu thế dưới ba kiếm của tăng nhân Đông Hồ, trái lại còn bị thương chảy máu.
"Vô Sinh Diệt."
Trước khi những tiếng kinh hô hoảng sợ này vang lên, giọng nói của Đinh Ninh đã vang lên bên tai lão tăng Đông Hồ.
Khuôn mặt Đinh Ninh cực kỳ ngưng trọng, trong hai mắt như có những ngôi sao không ngừng sáng tắt, mỗi một lần sáng tắt đã đại biểu cho một tâm niệm hiện lên trong thức hải của hắn. Lúc này hắn đã tương đương với mượn tay lão tăng Đông Hồ để thi kiếm, lão tăng này đã gần đột phá Bát Cảnh, tinh khí thần đang ở thời điểm hoàn mỹ nhất trong đời, mà thương thế Nguyên Vũ gặp phải ở trong Lộc Sơn hội minh hiển nhiên còn nặng hơn so với người ngoài phỏng đoán.
Thế nhưng những chuyện này vẫn không thể nào cấu thành cơ hội để có thể chiến thắng hoặc thoát khỏi sát cục hôm nay.
Thực ra điều ảnh hưởng sâu nhất đến Nguyên Vũ lúc này chính là tâm tình của y.
Là tâm tình chấn động khi nhìn thấy hắn thi triển ra những chiêu kiếm này .
Hắn càng triển lộ những chiêu kiếm này mà không hề giữ lại, thì lại càng có thể mang đến chấn động cho Nguyên Vũ, càng làm cho y không cách nào tập trung tinh thần của mình.
Cho nên khi gọi ra tên chiêu kiếm "Vô Sinh Diệt" của tăng nhân khổ tu Đông Hồ, Đinh Ninh lại dùng thêm một kiếm.
Trong tay hắn thực sự lộ ra kiếm quang của kiếm bản mệnh.
Một đạo kiếm ý cực kỳ đơn giản, đường đường chính chính thẳng tắp đâm về phía trước, nhưng đạo kiếm ý này lại hoàn mỹ đến cực điểm, hoàn mỹ đến mức làm cho tất cả Kiếm sư ở đây đều cảm thấy không thể đạt tới.
Lão tăng Đông Hồ cũng có chút khó hiểu.
Đây chỉ là một chiêu kiếm "Phá Quân" cực kỳ tầm thường ở Ba Sơn Kiếm Tràng.
Bất cứ kẻ nào cũng có thể học được chiêu kiếm như vậy, hơn nữa kiếm ý càng đơn giản, muốn làm được một cách cực kỳ hoàn mỹ thì cần phải có thiên phú, chứ không liên quan đến việc cố gắng trong thời gian dài.
Uy lực của một kiếm này cũng không lớn, chẳng lẽ còn có thể phát huy hiệu quả bất ngờ.
Tuy lão không hiểu, nhưng đúng lúc này, lão lại cảm nhận được tâm tình của Hoàng đế Nguyên Vũ chấn động.
Giữa loại Tu hành giả cấp bậc như lão và Hoàng đế Nguyên Vũ liền giống như thần giao cách cảm, trực giác mách bảo lão rằng khí cơ của Hoàng đế Nguyên Vũ lúc này đã xuất hiện sơ hở.
Lão tăng Đông Hồ lập tức hiểu ra.
Chỉ có Vương Kinh Mộng xưa kia mới có thể thi triển ra kiếm ý hoàn mỹ như vậy.
Thế nhưng bây giờ kiếm ý như vậy lại được tái hiện, hỏi sao không thể không làm cho người ta chấn động?
Một kiếm này không phải để cho lão dùng, mà lại mang đến cho lão cơ hội.
Pháp trượng trong tay lão chợt biến mất.
Chiêu "Vô Sinh Diệt" này của lão mang ý nghĩa là "Không có sinh diệt", giữa thiên địa không thể nào có đồ vật vô duyên vô cớ sinh ra, cũng không có bất kỳ vật chất nào thực sự biến mất.
Không sinh không diệt, không tăng không giảm.
Pháp trượng biến mất trong tay lão trực tiếp xuất hiện trước ngực Hoàng đế Nguyên Vũ, mà thiên địa nguyên khí trong khu vực trước ngực y đã đến trong tay lão, biến thành một thanh trường kiếm trong suốt.