Trong thức hải của Hoàng đế Nguyên Vũ dấy lên sóng gió thật lớn.
Tâm tình của y không ngừng chấn động, một đạo kiếm ý hoàn mỹ của Đinh Ninh vốn không có bất kỳ ý bắt chước nào, ở trong cảm giác của y, đó chính là người ngày xưa đã thi triển ra một kiếm như vậy ở trong chiến đấu.
Một cảm xúc mãnh liệt nhất tuôn ra từ sâu trong đáy lòng y.
Cảm xúc mãnh liệt nhất này là nỗi sợ hãi cực kỳ sâu sắc.
Thứ duy trì tình cảm giữa y và Trịnh Tụ mấy năm nay, làm cho y ôm thái độ khoan dung đối với tất cả những hành động của nàng, cũng không phải bởi vì y luôn luôn yêu thương quý trọng nàng, mà là lo lắng nỗi sợ đối với Cửu Tử Tằm và Mài Thạch Kiếm Quyết tái hiện.
Y rõ ràng người kia đáng sợ hơn so với bất cứ kẻ nào, hơn nữa trong trận chiến cuối cùng giết thành núi thây biển máu của người nọ ở Trường Lăng, y nhìn thấy toàn bộ quá trình từ xa, so sánh với cường giả năm đó bị người nọ giết chết, y cảm thấy mình không quá ưu tú. Thậm chí y có thể khẳng định, nếu không phải người nọ giết chết nhiều cường giả đứng đầu như vậy, có lẽ y cũng không phải là người đầu tiên trên thế gian này vượt qua Thất Cảnh, đạp vào Bát Cảnh.
Cho nên cũng không phải do y chỉ lo lắng sự tích của người nọ cùng Ba Sơn Kiếm Tràng được lưu truyền mà đốt hết sử sách, nguyên nhân lớn hơn là bởi vì sâu trong đáy lòng có nỗi sợ hãi đối với người nọ, khiến cho y hoàn toàn không muốn nghe được tên người nọ cùng với hồi ức cường đại của hắn.
Người nọ cường đại đã đeo đuổi y cả đời này, từ một hoàng tử bị uy hiếp đến khi trở thành đế vương mạnh nhất thiên hạ như bây giờ, loại sợ hãi này cũng là một bộ phận trên thân thể y, đến từ chỗ sâu trong linh hồn của y, hoàn toàn không thể nào khống chế được.
Nguyên khí trong cơ thể y cũng điên cuồng chấn động, không thể ngăn cản một trượng của tăng nhân Đông Hồ đánh vào người, thế nhưng dù sao y cũng là cường giả Bát Cảnh độc nhất thiên hạ lúc này, biết được quy tắc về nguyên khí mà Thất Cảnh không thể lý giải.
Khi lực lượng của cây trượng này cách không muốn chấn nát thân thể y, trên trán y lại xuất hiện một chút ánh sáng.
Một cỗ nguyên khí độc đáo hóa thành chùm sáng trong cơ thể y bắn lên không trung, cực kỳ chuẩn xác dẫn tới cảm ứng của nguyên khí chỗ cực sâu trên không trung.
Có một cỗ nguyên khí bàng bạc từ trên bầu trời rơi xuống.
Cỗ nguyên khí này ở phía trên tầng không khí, dùng lời nói trong thế giới Tu hành giả chính là vượt qua phiến thiên địa này, là thứ đến từ tinh không.
Đối với Tu hành giả bình thường mà nói, lực lượng tinh không hoàn toàn không thể nào cảm ưng hay câu thông được, bởi vì lực lượng tinh thần cực hạn của người tu hành hoàn toàn không thể nào cảm giác rõ ràng được quy tắc nguyên khí trong tinh không cao xa như vậy, cho nên Tu hành giả bình thường đều gọi nguyên khí ngoài thiên địa này là nguyên khí Tịch Hàn, không có cách nào vận dụng. Chỉ có công pháp độc đáo do một số ít người như Trịnh Tụ tu luyện mới có thể dùng thủ đoạn nào đó, giống như tấm gương phản chiếu ra một góc tinh không tịch diệt, từ đó cảm ngộ một phần quy tắc nguyên khí trong đó, hoặc vận dụng lực lượng nguyên khí này.
Thế nhưng đến Bát Cảnh lại khác.
Trên một ít điển tịch trong thế giới người tu hành ghi lại, Bát Cảnh sẽ có thể đột phá hạn chế này, mặc dù không thể dò xét một góc sâu trong tinh không giống như những công pháp kia, thế nhưng lại có thể nhanh chóng hấp thu nguyên khí kinh khủng từ biên giới giữa thiên địa và tinh không giao nhau này quy về cho mình dùng.
Loại cảnh giới này giống như là mở ra một phương thiên địa khác, cho nên người tu hành trên thế gian gọi Thất Cảnh là Chuyển Sơn, mà Bát Cảnh thì gọi là Khải Thiên.
Hiện tại Nguyên Vũ đã hoàn toàn vận dụng lực lượng như vậy, hình ảnh rơi vào trong mắt mọi người lại giống như Khải Thiên chân chính, một chùm sáng màu bạc thật lớn mà thị lực hoàn toàn không cách nào chạm tới từ chỗ cao trên không trung ép xuống, rơi xuống trên cây Pháp trượng đánh vào ngực y.
Trong chùm sáng màu bạc lấp lánh, một cây Pháp trượng nhỏ bé lại như một sợi lông trâu.
Tinh thần nguyên khí quỷ dị hoàn toàn khác biệt với nguyên khí quen thuộc của người tu hành thế giới này đã trói buộc cây Pháp trượng này ở bên trong, Pháp trượng lơ lửng ở trong cột sáng màu bạc, như không ngừng bị luyện hóa, không ngừng toát ra từng luồng khói màu đỏ tím.
Mắt thấy mũi trượng chỉ cách thân thể Nguyên Vũ còn vài thước, thế nhưng lại không thể nào chạm tới, ngay cả nguyên khí của Thần vật này cũng bị mài mòn, dần dần thoát khỏi khống chế của lão, thế nhưng khuôn mặt của lão tăng Đông Hồ vẫn giống như vỏ cây khô héo không có bất kỳ thay đổi nào.
Pháp trượng này chỉ là một nửa lực lượng trong một kích này của lão, còn có một nửa lực lượng nắm trong tay lão.
Đất đai dưới người lão lõm xuống, thân ảnh trực tiếp hóa thành màn khói mờ nhạt ở trong không khí, tay lão nắm thanh trường kiếm trong suốt này, trong phút chốc đã đến bên cạnh Nguyên Vũ, một kiếm đâm nghiêng về phía khí hải của y.
Dạ Kiêu và Ty Mã Thác đồng loạt biến sắc, bọn họ không thể nào tưởng tượng ra nên hóa giải một kiếm này như thế nào.
Có đôi khi thắng bại của trận chiến không chỉ ở cảnh giới cao thấp, mà còn ở thời gian.
Trước đó, tâm tình Nguyên Vũ dao động quá kịch liệt, mà một kiếm ngay lúc này chính là thời gian mà y không cách nào bận tâm.
Bọn họ thậm chí không dám nghĩ, nếu như Hoàng đế Nguyên Vũ chết ở nơi này, vậy toàn bộ thiên hạ sau đó sẽ biến thành bộ dáng gì.
Nhưng đúng lúc này, tăng nhân Đông Hồ vốn có tu vi gần với Nguyên Vũ lại như cảm ứng được điều gì đó trước bọn họ, lão hơi ngẩng đầu.
Có một đường lửa màu trắng nhạt từ trên trời rơi xuống.
Đây là một đốm lửa nhỏ.
Trong đốm lửa nhỏ tràn ngập kiếm ý cường đại mà lạnh lùng.
Một tiếng xùy khẽ vang lên.
Tăng nhân Đông Hồ buông thanh trường kiếm trong suốt này ra, lão lui về vị trí ban đầu.
Trên thân thanh trường kiếm trong suốt này xuất hiện một chút điểm sáng màu trắng nhạt, sau đó bị đốm lửa nhỏ này xuyên thủng, bắt đầu bốc cháy rừng rực.
Tiếp theo là một tiếng nổ lớn.
Trước người Nguyên Vũ lại có một vụ nổ mãnh liệt phát sinh, mặt đất trong phạm vi hơn mười trượng bị nổ nát thành bột mịn.
Nguyên Vũ cũng lui về hơn mười trượng, tuy trên người y không có vết thương, thế nhưng khuôn mặt lại tái nhợt mấy phần.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết hít sâu một hơi.
Đốm lửa nhỏ kia đương nhiên đến từ Trịnh Tụ.
Mỗi lần nhìn thấy đốm lửa như vậy, nàng sẽ luôn không thể khống chế được phẫn nộ.
Trong nháy mắt này nàng thầm hy vọng một đốm lửa nhỏ kia rơi xuống trên người Nguyên Vũ, thế nhưng trong lòng đôi gian phu dâm phụ trong mắt nàng này dường như cũng có nỗi sợ hãi như vậy, một kiếm này lại ngăn cản một kiếm quyết định thắng lợi của tăng nhân Đông Hồ.
Một chút vẻ chua xót hiển hiện ở khóe miệng Đinh Ninh.
Sai một ly đi nghìn dặm, mặc kệ Hoàng đế Nguyên Vũ lui bao nhiêu bước, mặc kệ y chịu bao nhiêu thương tích, chỉ cần y còn sống thì vẫn là tồn tại cường đại nhất trong trận này, bọn họ sẽ luôn không thể thoát khỏi bóng ma tử vong bao phủ.
Hơn nữa hắn cũng hiểu cực kỳ rõ, từ thời khắc này trở đi, tình cảnh của bọn họ sẽ càng thêm khó khăn.
Nguyên Vũ còn có thể đi sai một bước, nhưng nếu bọn họ như vậy, điều nghênh đón bọn họ cuối cùng cũng chỉ có tử vong.
Bởi vì hiện tại, đám người Ty Mã Thác và Dạ Kiêu đã xác định nếu chỉ dựa vào Nguyên Vũ thì hoàn toàn không thể giải quyết được trận chiến này.
Cuồng phong gầm thét, kèm theo vô số băng tuyết trắng tinh.
Tên tông sư xuất hiện cùng Dạ Kiêu đã ra tay trước.
Tên Tông sư này không có bất kỳ thanh danh gì ở Trường Lăng, thậm chí ngay cả Đinh Ninh cũng không biết lai lịch của gã, thế nhưng kiếm ý mà gã tu luyện lại là cực hàn, thậm chí khiến cho Đinh Ninh cảm nhận được có loại hương vị của Mân Sơn Kiếm Tuyết.
Loại lạnh lẽo này có vẻ kém hơn hàn ý của Cửu U Minh Vương kiếm, thế nhưng vẻ lợi hại thì chỉ hơn chứ không kém.
Khi tên Tông sư mặt mũi cực kỳ ngưng trọng này xuất kiếm, gã chợt vung trường kiếm trắng nõn trong tay ra, trong thiên địa trước người gã cũng lập tức xuất hiện mấy ngàn đạo băng kiếm màu trắng. (băng kiếm: thanh kiếm làm từ băng tuyết)
Những băng kiếm này cùng với lực lượng cường đại mà kiếm bản mệnh trong tay gã phóng thích ra đã tạo thành một đạo Kiếm Long tuyết trắng thật lớn, điên cuồng lao xuống từ trên không trung, há miệng lớn cắn tới Trưởng Tôn Thiển Tuyết.
Có một cái bóng đen kịt xuất hiện ở trong bầu trời phía trên Kiếm Long tuyết trắng.
Thân ảnh Dạ Kiêu biến mất, thế nhưng lại có một vầng trăng tròn màu đen mang theo một loại sát ý khủng bố từ trên không trung đè ép xuống.
Ty Mã Thác hiển nhiên cũng sẽ không buông tha cho loại thời cơ ra tay tuyệt hảo này, trong miệng y phát ra một tiếng quát trầm thấp, nguyên khí trên người y nhìn như âm nhu, nhưng lúc này lại bộc phát ra lực lượng cương mãnh mà cuồng bạo nhất.
Một thanh kiếm bản rộng to lớn nhưng bị đứt ngang hiển hiện trong tay y, thân kiếm có đao ý lưu chuyển, một lượng lớn thiên địa nguyên khí bị cứng rắn hội tụ thành một cái tường đao trong suốt, chém ngang xuống Trưởng Tôn Thiển Tuyết.
Không có một gã cường giả Thất Cảnh nào có thể chịu đựng được sự liên thủ của ba cường giả như vậy, cho dù là tăng nhân Đông Hồ thì có lẽ cũng không thể.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết cũng tự biết mình không làm được, nàng tự bước gần sát người Đinh Ninh, thầm nghĩ vào giờ khắc này nên cách nhau gần hơn một chút.
"Khiếp Ma!"
"Trước tiên giết tên cường giả Mân Sơn Kiếm Tuyết kia."
Thế nhưng thanh âm lạnh lùng của Đinh Ninh đã truyền vào tai nàng và lão tăng Đông Hồ.
"Khiếp Ma" là một sát chiêu do tăng nhân Đông Hồ tu luyện.
Lúc này không cần nhiều lời, trong lòng lão tăng Đông Hồ đã có nhận biết, hai tay lão vươn lên bầu trời phía trước.
Thanh Pháp trượng không ngừng chấn động, điên cuồng xoay tròn bên trong cột sáng màu bạc, trong tích tắc đã mang theo vạn trượng ánh vàng, thoát khỏi trói buộc của cột sáng màu bạc rồi đánh về phía Hoàng đế Nguyên Vũ.
Đinh Ninh cũng không biết tên của Tu hành giả thi triển Kiếm Long tuyết trắng kia, nhưng hắn lại dùng bốn chữ "Mân Sơn Kiếm Tuyết" thay thế khi nói với Trưởng Tôn Thiển Tuyết, lúc này Trưởng Tôn Thiển Tuyết hoàn toàn không cần suy nghĩ nữa, Cửu U Minh Vương kiếm đã biến mất trong tay nàng, hóa thành vô số tinh thể màu xám đen.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết đã sống chung với Đinh Ninh ở Trường Lăng rất nhiều năm, nhiều lúc nàng không cần phải suy tư, mà chỉ cần tín nhiệm tuyệt đối với hắn.
Lúc này nàng đã hoàn toàn không để ý đến sát chiêu của Dạ Kiêu và Ty Mã Thác, tất cả lực lượng đều vọt về phía tên Tu hành giả kia.
Các hạt tinh thể băng màu xám đen xuyên qua không khí, va chạm với hàng ngàn thanh kiếm màu trắng.
Trong nháy mắt chợt có vô số đóa hoa màu tuyết trắng nở rộ.
Tên Tu hành giả không biết tên kia hoảng sợ biến sắc, vô số đóa hoa màu trắng như tuyết giống như hình thành một gốc cây hoa màu trắng thật lớn trước người gã, mà những tinh thể màu xám đen kia đã bắn ngược ra, đắp lên thành kiếm một lần nữa.
Có nỗi sợ hãi vô biên phun ra từ trong mắt Tu hành giả này, gã cảm thấy cực kỳ khó tin là đều tu hành kiếm ý cực hàn, bản thân mình thế mà lại hoàn toàn không có cách nào ngăn cản một kích của đối phương, mà điều mấu chốt nhất chính là gã không thể tin, Trưởng Tôn Thiển Tuyết lại không thèm để ý đến hai đạo sát ý khác, tất cả lực lượng đều đổ vào trong một kiếm này.
Một tiếng khẽ vang, Cửu U Minh Vương kiếm đâm vào ngực gã.
Trong nháy mắt này, Cửu U Minh Vương kiếm lại tiếp tục hóa thành vô số hạt băng tinh màu xám đen, bắn ngược ra từ trong cơ thể gã.
Thân thể gã trong khoảnh khắc này lập tức tan rã, biến thành vô số băng vụn rơi lả tả.
Một gã Tông sư cường đại cứ như vậy biến mất khỏi thế gian.
Nhưng cùng lúc đó, thanh Loan nguyệt màu đen và Tinh đao như tường đã đánh về phía Trường Tôn Thiển Tuyết.
Đây cũng là khoảnh khắc mà nàng không thể phản công và phòng ngự.
Nàng nhìn về phía Đinh Ninh, yên tĩnh chờ đợi.
Đinh Ninh yên lặng đứng tại nguyên chỗ, xuất kiếm.