Mặc dù rất nhiều đồng loại đã bị mấy tên Tu hành giả trên mặt đất giết chết, nhưng Giao long chính là Giao long, bắt đầu từ tổ tiên viễn cổ, chúng chính là tồn tại trên đỉnh chuỗi thức ăn, mặc dù chúng cảm nhận được khí tức nguy hiểm, nhưng bản tính sâu trong nội tâm vẫn làm cho chúng nó khinh thường những "thức ăn" này.
Người tu hành nạp thiên địa linh khí ở trong cơ thể, đối với chúng nó mà nói, thân thể máu thịt của người tu hành càng thêm thơm ngọt, càng thêm ngon miệng, càng thêm có lợi cho lực lượng của chúng nó tăng trưởng hơn so với sinh linh bình thường.
Khi thò đầu xuống từ trong tầng mây, các khối lân giáp như tảng đá lớn của mấy con Giao long bắt đầu xuất ra lượng lớn hơi nước.
Thủ đoạn công kích của chúng cũng không có bất kỳ biến hóa nào so với đồng loại chúng trước đó, chúng sẽ trực tiếp triệu hoán thủy triều chân chính trên không trung.
Đối với Tông sư Thất Cảnh mà nói, loại thủ đoạn này cũng không khó đối phó, nhưng sẽ hao phí khí lực rất nhanh.
Hơn nữa lân giáp trên người chúng cực kỳ cứng rắn, coi như những con Giao long này không nhúc nhích dừng lại ở trên không trung, chờ bọn họ dùng kiếm chém xuống đầu như vậy, thì mỗi một kiếm cũng cần tiêu hao lượng lớn nguyên khí.
Song ngửa đầu nhìn mấy con Giao long hô mưa gọi gió, thân hình khổng lồ che lấp bầu trời, Thanh Diệu Ngâm lại chỉ đưa tay bắn lên trên một cỗ sóng khí.
Trong luồng sóng khí này ẩn chứa một ít bột thuốc màu hồng đào.
Hào quang trong đôi mắt màu vàng nhạt của Giao long trong nháy mắt biến hóa, vẻ tàn nhẫn và khát máu sáng bóng chợt biến thành sợ hãi.
Trong nháy mắt tiếp theo, những Giao long này không hề phun trào lực lượng tích tụ trong thể nội về phía đám người bọn họ, mà chỉ hốt hoảng bay ngược lên trên.
Ngàn tòa núi bụi này là kiếm trận mà Dạ Kiêu dùng bản thân mình và những Kiếm nô cùng với rất nhiều danh kiếm kia bố trí, chỉ có thể vào mà không thể ra, những con Giao long này hốt hoảng bay lượng trong những tòa núi bụi, thế nhưng lại như lạc đường bên trong đó, không tìm được lối thoát, thân hình khổng lồ mênh mông nguyên khí va chạm với lực lượng trong các tòa núi bụi, phát ra rất nhiều tiếng va chạm rầm rầm hùng vĩ, giống như rất nhiều người khổng lồ không ngừng gõ chuông trên không trung.
- Thuần không bằng nuôi, quả nhiên là như thế.
Nhìn thủ đoạn đơn giản như vậy đã khiến mấy con Giao long này bị lạc trong ngàn tòa núi bụi, nghĩ đến ngày xưa sư tôn của mình đánh giá đối với mấy Tu hành giả Mân Sơn Kiếm Tông này, Thiên Mộ không nhịn được lắc đầu.
Sau đó ánh mắt gã rơi vào trên di hài tên Tu hành giả một mạch với lão cung phụng trong Hoàng thành có cột sống bị đập gãy thành mấy đoạn, gã phải dùng thật nhiều khí lực, mới rốt cục chen ra chút nguyên khí bản mệnh từ trong thân thể.
Một đoàn khí đen ngưng tụ ở đầu ngón tay gã thành một tấm bia mộ màu đen nho nhỏ.
Đất đai dưới người Tu hành giả kia nứt ra một lỗ hổng, có một tấm bia mộ lớn hơn dựng lên, sau đó như ảo ảnh dung nhập vào trong di hài của Tu hành giả kia. Sau đó thi thể của tên Tu hành giả này rơi vào vết nứt trên đất.
- Không thể tưởng được ngươi lại có thủ đoạn âm thần quỷ vật lợi hại như vậy.
Thanh Diệu Ngâm nhìn thiếu niên áo đen này, phát ra tán thưởng từ tâm nói.
Thiên Mộ cúi đầu, không có bất kỳ kiêu ngạo nào, thậm chí có chút khổ sở sửa lại cách nói của y:
- Không phải thủ đoạn của ta, là do sư tôn để lại cho ta.
Thanh Diệu Ngâm nở nụ cười khoan hậu, y nhìn tên hậu bối tôn sư trọng đạo này, trong ánh mắt lộ ra vẻ khen ngợi.
- Ngươi tới đúng lúc, thứ này có lẽ có thể làm ra chút tác dụng.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết lấy ra một cái kén từ trong tay áo, đưa cho Thanh Diệu Ngâm.
Thanh Diệu Ngâm ngây ngẩn cả người.
Đây thật sự là một cái kén, bề ngoài nhìn qua không có gì khác với kén tằm tầm thường, song trên đời này không có một cái kén tằm bình thường nào còn lớn hơn nhiều so với nắm tay người lớn, mấu chốt nhất chính là sợi dệt thành cái kén này giống như là từng sợi huyền băng tinh tế, phát ra khí lạnh làm cho hơi nước trong không khí chung quanh kết ra hoa sương. (huyển băng: băng đen)
- Đây là?
Y theo bản năng hỏi.
- Nghiêm khắc mà nói đây vốn là đồ đạc của Mân Sơn Kiếm Tông các ngươi, hắn mang ra từ trong Mân Sơn Kiếm hội, bởi vì cảm nhận được nó có thể cắn nuốt hàn khí U Minh tu hành, cho nên hắn giao cho ta.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết nhìn thoáng qua Thanh Diệu Ngâm, lại nhìn Đinh Ninh nói.
Thanh Diệu Ngâm lập tức nhíu mày,
Là Huyền Sương trùng kia?
Y nhận lấy cái kén mà Trưởng Tôn Thiển Tuyết đưa tới, cảm thụ được hàn ý khiến ngay cả y cũng thấy nhói tay, trong lòng dâng lên cảm giác khó có thể tin.
Đạm Đài Quan Kiếm cũng hoàn toàn giật mình, lúc trước y cũng cảm nhận được hàn ý phát ra từ ống tay áo của Trưởng Tôn Thiển Tuyết, song hắn chỉ cho rằng đó là vũ khí nào đó của nàng, hoặc là khí tức do công pháp tu luyện chấn động ra một cách tự nhiên.
Y hoàn toàn không nghĩ tới, loại khí tức rất cường đại này vậy mà lại đến từ một cái kén cổ quái như vậy.
- Ta cũng rất tò mò.
Đúng lúc này, giọng nói của Đinh Ninh vang lên. Hắn nhìn Thanh Diệu Ngâm vốn đang cau mày thật sâu, nghiêm túc hỏi:
- Rốt cuộc sâu trong lòng núi Mân Sơn Kiếm Tông được bố trí cái gì... Hoặc có thể nói, rốt cuộc ngươi đang thử nghiệm cái gì khi quanh năm ở bên dưới đó.
- Thuần túy là dùng một ít dược vật thúc dục sinh trưởng, có lẽ có thể sinh ra một ít huyết mạch dị biến.
Dừng một chút, Đinh Ninh tiếp tục hỏi:
- Thế nhưng một ít dị thú cấp thấp, dù dị biến đến đâu cũng không có khả năng có biến hóa thoát thai hoán cốt giống như Huyền Sương trùng này. Cắn nuốt nguyên khí thích hợp một cách cực kỳ tự nhiên, hơn nữa có thể dung hợp hàn khí của Cửu U Minh Vương kiếm trên người nàng, đây là chuyện mà rất nhiều dị thú trong Hàn uyên lạnh lẽo nhất cũng không thể nào làm được.
Thanh Diệu Ngâm cẩn thận nghe xong mỗi một câu của Đinh Ninh, y cũng không trả lời vấn đề của hắn, mà chỉ đặt câu hỏi trước:
- Huyền Sương Trùng này bắt đầu kết kén từ khi nào, trước khi kết kén còn sinh ra dị biến gì sao?
- Sau khi ta đi Đông Hồ, con Huyền Sương trùng này đã mọc ra sừng rồng, khi đó có thể nói nó là một cái ấu Hàn Giao cũng không quá mức.
Đinh Ninh nhìn y, nói:
- Chờ khi ta từ Đông Hồ đến Âm Sơn, Huyền Sương trùng này đã bắt đầu kết kén.
- Nhanh như vậy.
Sắc mặt Thanh Diệu Ngâm trở nên cực kỳ trịnh trọng, trong mắt tràn ngập khiếp sợ khó hiểu, sau đó y lại cực kỳ đơn giản trực tiếp trả lời câu hỏi của Đinh Ninh trước đó:
- Chúng ta nuôi dưỡng thành công một con U Long.
- U Long?
Đinh Ninh không kìm được ngừng thở.
Thiên Mộ có lẽ chưa từng nghe nói đến rất nhiều chuyện của vương triều Đại U, thế nên gã còn chưa cảm thấy khiếp sợ cực độ, nhưng ngay cả Trưởng Tôn Thiển Tuyết cũng không kìm được mở to hai mắt.
- Chúng ta tốn rất nhiều thời gian, lợi dụng địa lợi ở Mân Sơn chế thành một cái Hàn uyên, sau đó suy đoán rất nhiều ghi chép trên bí điển của triều Đại U, thật sự nuôi dưỡng thành công một con U Long. (Hàn uyên: khe lạnh)
Thanh Diệu Ngâm không hề tỏ ra vẻ bí hiểm nào, y nhanh chóng trực tiếp nói ra:
- Huyền Sương trùng này là một trong những thử nghiệm trước đó, ở trên người nó có một ít huyết mạch của U Long, chủ yếu dùng để quan sát phản ứng và biến hóa của nó đối với một ít Linh dược. Nó có thể dung hợp một ít nguyên khí tu hành không chút ngoài ý muốn, thế nhưng biến hóa của nó lại kịch liệt như thế, hẳn là do Cửu U Minh Vương kiếm này. Cửu U Minh Vương kiếm là kiếm lạnh lẽo nhất trên thiên hạ, chắc hẳn bản thân cũng có liên quan đến U đế và U Long này.
Nói đến đây y nhìn thoáng qua Thiên Mộ.
Tất cả mọi người đều hiểu ý của y.
Loại truyền thừa nguyên khí này chỉ sợ cũng giống với Yến sư và truyền thừa mà tên Thiên Mộ này nhận được.
- Các ngươi nuôi U Long này, là muốn chuẩn bị làm cái gì?
Đinh Ninh hít sâu một hơi, hỏi.
Thanh Diệu Ngâm trầm mặc tầm một hơi thở, sau đó nói:
- Vào Hoàng cung, giết Trịnh Tụ.
Tất cả mọi người đều chấn động.
Sau khi trầm mặc mấy hơi thở, Trưởng Tôn Thiển Tuyết mới mở miệng, nói,
- Cho nên giờ phút này, chắc hẳn Bách Lý Tố Tuyết đã tới Hoàng cung Trường Lăng.
- Nếu hắn thành công, hiện tại Trịnh Tụ cũng đã chết.
Thanh Diệu Ngâm gật đầu, y không nhịn được nhìn về phía Trường Lăng, nhẹ giọng nói:
- Ta hy vọng hắn có thể thành công.