Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 649 - Q7 - Chương 72: Đến Giúp

Q7 - Chương 72: Đến giúp Q7 - Chương 72: Đến giúp

- Cũng không biết Trường Lăng bây giờ thế nào rồi.

Ở trong ngàn tòa núi bụi bên ngoài Âm Sơn, Đạm Đài Quan Kiếm nhìn phương hướng Trường Lăng, không nhịn được nói.

- Nếu không có ai đến, dù Trường Lăng thế nào thì cũng không có quan hệ gì với chúng ta.

Thiếu niên áo đen Thiên Mộ trả lời y một câu.

Thời gian trôi qua trong pháp trận do Dạ Kiêu dùng mạng sống đánh đổi bày ra lại có chút cảm giác vặn vẹo, ánh sáng dưới nguyên khí của ngàn tòa núi bụi này quấy nhiễu, khi thì âm u khi quang minh, không phân biệt được ngày đêm.

Xung quanh bọn họ có rất nhiều xác Đằng Xà và các loài dị thú khác.

Đằng Xà là Giao long chân chính, mặc dù không cường đại bằng U Long của Bách Lý Tố Tuyết, thế nhưng cho dù bị kiếm khí cắt đứt một bộ phận chi gãy nào đó, đều như núi thịt rơi xuống đất, làm cho người ta cảm thấy cực kỳ không chân thật.

Không chỉ là mệt mỏi.

Lão tăng Đông Hồ và Thiên Mộ đã không thể chiến đấu nữa.

Lúc này người có tình huống tốt nhất hẳn là Đạm Đài Quan Kiếm, nhưng khi cảm thụ được chân nguyên mỏng manh trong khí hải của mình, Đạm Đài Quan Kiếm nghe được lời nói của Thiên Mộ mà cười khổ, trong lòng ngay cả lòng tin của một Tông sư Thất Cảnh cũng không có.

Y ngày thường cũng không phải người nhiều lời, nhưng chính bởi vì không có lòng tin, cho nên mới không nhịn được nói ra một ít câu vô nghĩa.

Đinh Ninh rất hiểu loại cảm xúc này.

Trong rất nhiều trận đại chiến mà hắn từng trải qua, có một số tướng lĩnh quân đội mặc dù cũng không sợ chết, nhưng khi trận chiến rơi vào tình huống cực kỳ bất lợi, cảm nhận được tử vong sắp tới, rất nhiều người trong bọn họ sẽ nghĩ đến rất nhiều chuyện mà thông thường không bao giờ nghĩ tới, đều sẽ nói ra một ít câu vô nghĩa.

Thậm chí một số người nghĩ về một số chuyện khi còn nhỏ, thậm chí có thể xuất hiện một số ảo giác trong sự hoảng loạn tinh thần.

- Cơ nghiệp quận Giao Đông tích lũy mấy trăm năm, đã bị ả ta dễ dàng tiêu phí ở nơi này.

Trong ngàn tòa núi bụi này, mây mù đều bị vặn vẹo thành hình dạng rất cổ quái, máu tươi một ít yêu thú được lực lượng nguyên khí nâng đỡ trên không trung, ngẫu nhiên sẽ từng giọt từng giọt rơi xuống, nở rộ thành hoa máu.

Trường Tôn Thiển Tuyết là một người rất thích sạch sẽ, loại hoàn cảnh này càng làm cho nàng cảm thấy không khỏe.

Nàng nghiêng người dựa vào Đinh Ninh, sắc mặt tái nhợt khác thường, thế nhưng lại không tìm cách điều tức bổ sung nguyên khí nữa. Sau nhiều lần đại chiến, năng lực chịu đựng của thân thể nàng đã đến cực hạn, tựa như đất đai cằn cỗi đến cực điểm, rốt cuộc khó có thể giúp cây cối sinh sôi.

- Chỉ cần giết chết những người chúng ta, chỉ sợ cả thiên hạ đã là của ả, nhưng nếu những người chúng ta đều không chết, vậy lần này ả sẽ ăn thiệt thòi lớn.

Nàng nhìn Đinh Ninh, nói.

Nàng cũng nói nhiều hơn lúc bình thường.

Chỉ là tâm trạng của nàng vẫn rất bình tĩnh.

Loại đồng sinh cộng tử này đại biểu cho kiên trinh, lại là chuyện tuyệt đại đa số người trên đời rất khó thực hiện được, thế nhưng nàng lại dễ dàng làm được.

Trên bầu trời ảo ảnh hỗn loạn tiếp tục vang lên tiếng gào thét của Đằng Xà và một ít dị thú.

Một làn sóng công kích khác đang đến gần.

Ngự sử giả quận Giao Đông xa xa kia rõ ràng xuất phát từ mệnh lệnh của nàng, đã hoàn toàn không thèm để ý những Đằng Xà này sẽ còn lại bao nhiêu, y rất tỉ mỉ chia làm những con Đằng Xà và dị thú này thành nhiều đợt, vừa không để cho bọn họ dùng kiếm chiêu cường đại giết chết rất nhiều trong một lần, cũng không để cho bọn họ có cơ hội nghỉ ngơi. (Ngự sứ giả: người điều khiển)

Ở trong núi rừng chỗ tên Ngự sử giả quận Giao Đông xa xa kia đã có mấy lần thiên địa nguyên khí dao động mãnh liệt, hiển nhiên là có cường giả Thất Cảnh đang chiến đấu, có Tông sư tới viện trợ muốn giết chết tên Ngự sử giả rất nhiều Đằng Xà này, song hiển nhiên đều không hề thành công.

- Nàng còn nhớ Tô Dạ Miếu không?

Đúng lúc này, Đinh Ninh nhìn nàng, hỏi.

Trưởng Tôn Thiển Tuyết hơi ngẩn người, sau đó gật đầu.

Tô Dạ Miếu không phải là tên của một ngôi miếu, mà là tên của một lão cung phụng trong Hoành thành Trường Lăng năm xưa.

Nguyên Vũ năm đó cũng không phải là Hoàng tử duy nhất của Hoàng triều Đại Tần.

Lão cung phụng Tô Dạ Miếu ở Hoàng thành Trường Lăng kia lại ủng hộ một Hoàng tử khác.

Cho nên khi vây cánh của Nguyên Vũ dần phong phú, uy hiếp đến đại nghiệp của vị Hoàng tử kia, lão cung phụng này đã làm ra một chuyện rất trực tiếp, lão tự mình ám sát người ủng hộ cường đại nhất của Nguyên Vũ là Vương Kinh Mộng.

Kết quả của trận chiến đó là lão bị Vương Kinh Mộng cùng Yên Tâm Lan liên thủ chém giết.

- Vì giúp Nguyên Vũ mà giết người, hiện tại hậu nhân của Tô Dạ Miếu lại muốn tới giết chúng ta, chuyện này có thể rất mỉa mai hay không?

Đinh Ninh hít sâu một hơi, cười khổ nói.

Thân thể Trường Tôn Thiển Tuyết hơi cứng đờ.

Nàng hiểu được ý trong những lời này của Đinh Ninh.

- Nếu như chỉ có thể đến đây, vậy cũng đã rất tốt.

Sau đó nàng thả lỏng thân thể, nắm tay Đinh Ninh, nhẹ giọng nói.

Ít nhất lần này, có thể chết cùng nhau.

......

Lão tăng Đông Hồ chỉ nhắm mắt ngồi yên, Đạm Đài Quan Kiếm cùng Thiên Mộ nghe rõ cuộc đối thoại giữa Đinh Ninh và Trưởng Tôn Thiển Tuyết, sắc mặt đột nhiên biến đổi.

Trên bầu trời vang lên một thanh âm vô cùng bạo liệt, hoàn toàn che lấp tiếng gào thét của Đằng Xà.

Ngay sau đó một cái cột khói cực lớn mang theo ánh lửa, như thiên thạch chân chính dùng tốc độ khủng khiếp từ trên không trung rơi xuống

Khi cột khói này vừa mới xuất hiện, cỏ xanh ngâm trong máu trên mặt đất đều bị rút ra sinh khí, nhanh chóng trở nên khô héo ố vàng.

Ầm - một tiếng trầm đục vang vọng.

Cột khói này đập xuống mặt đất, khiến mặt đất rung lắc kịch liệt.

Song khi sóng xung kích mà mắt thường có thể thấy được còn không ngừng khuếch tán ra ngoài trong không khí, khiến cho nghìn tòa núi bụi đều có chút lắc lư, ánh mắt của Đạm Đài Quan Kiếm lại rất nhanh mở to đến cực điểm.

Trung tâm của vụ va chạm có một ngọn lửa thực sự đang thiêu đốt.

Đó là kết quả của việc thiên địa nguyên khí ma sát kịch liệt với không khí, nhộn nhạo ra khí tức khủng bố.

Song trong hỏa diễm như vậy lại không hề có sinh khí. (sinh khí: khí tức vật sống)

Thân thể của một Tu hành giả, lấy tư thế cực kỳ cổ quái, tựa như một thanh kiếm đâm vào trong hố đều là vết nứt kia.

Dưới lực trùng kích mãnh liệt, xương sống của Tu hành giả này đều bị gãy thành mấy đoạn, thân thể nhìn qua đã bị gấp lại, thấp hơn một nửa so với bình thường, đương nhiên cũng không thể nào còn sống.

Đinh Ninh cũng giật mình.

Khí tức trên người Tu hành giả này khiến hắn rất quen thuộc, chính là đến từ một mạch với lão cung phụng ở Hoàng thành năm đó, song hắn cũng thật không ngờ, Tu hành giả này vừa mới bị hắn cảm nhận được, lúc này đã biến thành một cỗ thi thể rơi xuống đất.

Trên bầu trời có nguyên khí chảy xiết dao động tiếp tục xuất hiện một cái bóng hình màu xanh khác thường.

Trong nháy mắt Đạm Đài Quan Kiếm nhìn thấy bóng dáng màu xanh này, trong mắt liền tràn ngập vui mừng, song trong nháy mắt sau đó, y lại thực sự chạnh lòng, kinh hãi nói:

- Sao ngay cả ngươi cũng tới.

Lúc tiếp cận mặt đất, bóng hình màu xanh này đột nhiên dừng lại, lơ lửng không chút tiếng động trên không trung một cái chớp mắt, sau đó liền nhẹ nhàng rơi xuống đất.

Trên người gã mặc áo bào màu xanh ngọc của Mân Sơn Kiếm Tông.

Khi thấy rõ mặt mũi của người này, Trưởng Tôn Thiển Tuyết chợt hiểu vì sao Đạm Đài Quan Kiếm lúc này lại phản ứng như vậy.

Ngoại trừ Bách Lý Tố Tuyết cùng Đạm Đài Quan Kiếm ra, Mân Sơn Kiếm Tông còn có hai người là tồn tại khiến người bên ngoài kiêng kỵ nhất, Nhân Đồ Cảnh Nhận cùng người có danh xưng Thần Ma nuôi dưỡng - Thanh Diệu Ngâm.

Áo bào màu xanh ngọc trên người trước mắt này đã cực kỳ rách nát, lôi thôi lếch thếch, cũng chính là Thanh Diêu Ngâm.

Đạm Đài Quan Kiếm đã không tự mình ở Trường Lăng, vốn cực kỳ lo lắng cho an nguy của Mân Sơn Kiếm Tông cùng Bách Lý Tố Tuyết, nhưng hiện tại ngay cả Thanh Diêu Ngâm cũng đến nơi này. Đây là chuyện y thực sự không dám nghĩ tới.

Thanh Diệu Ngâm khẽ gật đầu hành lễ với đám người Đinh Ninh và Trưởng Tôn Thiển Tuyết, nhưng gã không lập tức lên tiếng, mà ngửa đầu nhìn bầu trời nơi mình tới.

Có mấy cái đầu dữ tợn mà khổng lồ vừa mới xuyên thấu qua tầng mây đang lưu động, trong đôi mắt màu vàng nhạt tràn ngập hào quang tàn nhẫn cùng khát máu.

Bình Luận (0)
Comment