Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 648 - Q7 - Chương 71: Chuột Đất Già Nơi Tối Tăm

Q7 - Chương 71: Chuột đất già nơi tối tăm Q7 - Chương 71: Chuột đất già nơi tối tăm

Khuôn mặt của nàng rất lạnh lùng, nhưng hai tay của nàng lại đang run rẩy.

Nàng cảm thấy mình đã hoàn toàn biến thành người giống Nguyên Vũ như đúc, hơn nữa điều khiến trong lòng nàng thấy lạnh lẽo nhất lúc này chính là... Nàng không ngờ sẽ có nhiều người đứng về phía đối phương như vậy.

Ngũ tông trong Linh Hư Kiếm Môn chỉ còn lại tam tông, trong tam tông chỉ có Hoàng Đạo Trầm còn ở bên cạnh mình, mà Dịch tông cùng Tề tông đã hoàn toàn phản bội. (ngũ tông, tam tông: năm vị tông sư, ba vị tông sư)

Kỷ Thanh Thanh phản bội, Dạ Sách Lãnh phản bội, Mân Sơn Kiếm Tông phản bội, ngay cả Thân Huyền và Phan Nhược Diệp cũng như thế.

Nhìn kỹ Trường Lăng này, lại phát hiện không có mấy người không đứng ở phía đối diện.

Song loại cảm xúc vô lực mà phẫn nộ này cũng chỉ duy trì trong nháy mắt ngắn ngủi, sau mấy hơi thở, trái tim nàng lập tức trở nên càng thêm lạnh lùng cứng rắn.

Mặc dù ngay cả Thân Huyền kia cũng phản bội, mặc dù Bách Lý Tố Tuyết giết vào Hoàng cung, chỉ còn thiếu một chút cuối cùng là đã có thế giết chết được nàng, thậm chí ép nàng vận dụng tất cả những thủ đoạn ẩn giấu, thế nhưng y cuối cùng lại vứt bỏ U Long mà đi, nàng có thể khẳng định chỉ cần có thể ngăn cản Nhân Đồ Cảnh Nhận nhanh chóng gặp gỡ Bách Lý Tố Tuyết, như vậy y cũng không chỉ tu vi bị thương nặng, trong ngắn hạn không cách nào phục hồi vấn đề như cũ, mà chính là tu vi sẽ bị phế bỏ hoàn toàn.

Bách Lý Tố Tuyết là một trong những người nàng kiêng kỵ nhất, thậm chí còn vượt qua tên tăng nhân khổ tu Đông Hồ kia.

Thế nhưng hiện tại, Bách Lý Tố Tuyết đã phế, mà tên tăng nhân khổ tu Đông Hồ kia chỉ sợ cũng giống như vậy.

Còn có Dạ Kiêu, ngay cả nhân vật như vậy cũng rơi vào trong đại cục của mình, cam tâm hóa thành lồng giam vây khốn Cửu Tử Tằm mà chết đi, vậy còn có cái gì mình không thể làm được?

......

- Thân Huyền đại nhân, ngài muốn làm cái gì! Ngài...

- Ngươi thật sự không giống con của Trịnh Tụ và Nguyên Vũ, ngay cả Phù Tô đều giống hơn ngươi một chút.

Thân Huyền lạnh lùng trực tiếp cắt đứt lời nói của thiếu niên đang thức tỉnh trong bóng đêm.

Thiếu niên này lúc ngày thường là Hoàng tử của Vương triều Đại Tần khiến hắn phải quỳ xuống, nhưng mà lúc này lại thua kém hơn nhiều so với những phạm nhân mà hắn từng tiếp xúc, thậm chí bởi vì sợ hãi mà không tự chủ, khiến cho phòng tối này tràn ngập khí tức khó ngửi.

Hắn chậm rãi mở ra một cái rương, đặt từng kiện hình cụ lớn nhỏ bên trong rương ở trên bàn trước ghế sắt mà thiếu niên Hồ Hợi này ngồi. (hình cụ: dụng cụ hành hình)

Thân thể Hồ Hợi vặn vẹo giống như co giật, cơ thể hắn vừa vặn vẹo liền phát ra tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế.

Loại ghế sắt đen này là đặc chế trong Đại Phù Thủy Lao, rất nhiều vị trí đều có gai nhọn dọa người.

- Trịnh Tụ từng dùng những hình cụ này trên người ta, từ giờ trở đi ta chỉ cho ngươi thử một chút từng cái, đương nhiên thủ đoạn của ta sẽ tốt hơn so với những hình quan kia, bởi vì bọn họ dù sao đều là người được ta dạy ra. (hình quan: quan phụ trách hành hình)

Thân Huyền nhìn vị Hoàng tử đã sợ hãi đến cực điểm này, khẽ nở nụ cười mỉa mai, lộ ra hàm răng trắng như tuyết trong bóng đêm.

Hắn am hiểu sâu sắc thủ đoạn tra tấn người khác, biết nỗi sợ hãi tiềm thức và thống khổ của thân thể sẽ có thể không ngừng thay đổi tính tình của một người.

Hắn cũng không muốn giết Hồ Hợi, nhưng hắn lại hứng thú thay đổi bản chất người này.

- Ngươi phải nhẫn nại một chút, đối với Đế vương mà nói, thống khổ như vậy không thể tính là gì, nếu Phù Tô không trở về được, vậy ngươi sẽ thuận thế trở thành Thái tử, tương lai của toàn bộ vương triều Đại Tần đều phải dựa vào ngươi.

Nụ cười của hắn cực kỳ đáng sợ, nhưng giọng nói của hắn lại dịu dàng khó có thể diễn tả.

"Ngươi... Đây vẫn là ở Trường Lăng, ngài chắc chắn sẽ bị tìm ra, mẹ ta nhất định sẽ để cho ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong!

Hồ Hợi như phát điên khóc thét lên, nước mắt giống như giun đất bò trên khuôn mặt vặn vẹo.

- Uy hiếp ngoài mạnh trong yếu là thứ vô dụng nhất, thời gian còn dài, về sau không cần phải như vậy.

Thân Huyền bình thản mà nhẹ nhàng nói, thậm chí giống như một trưởng bối đang dạy học trò mà mình coi trọng nhất.

Loại quỷ dị này làm cho Hồ Hội lập tức ngừng khóc lóc, nhưng thân thể gã lại không ngừng co giật.

Thân Huyền chậm rãi cầm lấy bộ hình cụ đầu tiên, lộ ra một tia tươi cười, đồng thời chậm rãi nói:

- Lúc trước ở Đại Phù Thủy Lao, rất nhiều người ở Trường Lăng cười nhạo ta là chuột nước già, chỉ biết trốn dưới lòng đất. Nhưng chuột nước già cũng có bản lĩnh của riêng nó, cho dù vẫn trốn dưới lòng đất, nhưng vẫn phải có đủ kiên nhẫn. Ngươi cũng phải nhớ kỹ thêm một điểm, nếu muốn ẩn núp thì không chỉ cần đào một cái động sâu dưới mặt đất, mà phải không liên hệ với bất cứ một kẻ nào. Khi ngươi biến mình thành một cá thể độc lập, hoàn toàn bị ngăn cách với thế giới bên ngoài, cho dù đó là nguồn nước, thực phẩm ... Tất cả mọi thứ hoàn toàn không hề có chút quan hệ với ngoại giới, hoàn toàn giống như một người vụng trộm chôn cất chính mình ở dưới đất, vậy cho dù người có mạnh đến mức nào nữa thì cũng không có khả năng tìm ra ngươi.

Hồ Hợi như phát điên hét thảm một tiếng.

Bởi vì trong lời kể bình thản này, Thân Huyền đã không ngừng nhổ bỏ tất cả móng tay trái của gã, sau đó nhanh chóng bôi thuốc cầm máu.

Loại đau đớn kịch liệt này làm cho thân thể Hồ Hợi không ngừng va chạm trên ghế sắt, thân thể không thể tránh khỏi bị gai nhọn trên ghế sắt đâm vào.

- Đây là điều ngươi xứng đáng nhận.

- Bản tính của ngươi vốn đã rất tàn bạo, năm ngươi mười ba tuổi, cũng bởi vì một thị nữ lỡ tay đánh nát một cái bàn ngọc của ngươi mà bị ngươi trói lại dùng đá đập chết. Sau chuyện đó, tất cả quyền thần đều không thích ngươi. Nhiều người cho rằng ngươi muốn giết thì cứ giết, nhưng ném đá khiến người ta từ từ chết đi, chuyện này lại quá tàn nhẫn thô bạo. (quyền thần: những nhân vật có quyền dưới vua)

- Nhưng chuyện kia chỉ làm cho ngươi hoàn toàn mất đi khả năng tranh giành với Phù Tô để trở thành Thái tử.

Thân Huyền im lặng tiếp tục dùng hình, đồng thời không ngừng nói ở bên tai Hồ Hợi:

- Có thể chỉ vì ngươi có được một xuất phát điểm tốt, nếu ngươi được sinh ra ở nhà quan viên phổ thông, hoặc là trong nhà thương gia giàu sang bình thường, việc tàn sát thị nữ như vậy đã sớm bị bắt vào ngục dùng trọng hình hoặc là xử tử. (trọng hình: những hình phạt nặng)

- Nhưng ngươi vẫn không biết hối cải, hơn nữa hình như việc mất đi vị trí Thái tử còn làm cho tính tình của ngươi trở nên tồi tệ hơn, lại làm ra mấy việc không nên làm.

- Thế cho nên mỗi lần ta nhìn thấy ngươi ở trong triều đình, nhìn khuôn mặt điển trai mà không ai bì nổi, trong đầu ta vẫn luôn tưởng tượng tình cảnh khi dùng hình với ngươi, cho đến bây giờ mới thỏa mãn việc này.

Đây là lòng đất âm u.

Ở phía trên phòng tối đang không ngừng phát ra tiếng kêu gào thảm thiết này là một cái giếng.

Phía trên giếng là những đường phố bình thường.

Hiện tại có một gã Tu hành giả trong cung đang mê mang mà bất an đứng thẳng bên cạnh cái giếng này, y phóng mắt nhìn chung quanh, chỉ cảm thấy ánh mặt trời Trường Lăng rất chói mắt.

Rõ ràng ở Trường Lăng hiện tại khắp nơi đều là giết chóc, có rất nhiều địch nhân tồn tại, có rất nhiều đại nhân vật kinh người đang chạy trốn.

Nhưng không có Giám Thiên Ty, toàn bộ Trường Lăng giống như đều biến thành người mù.

Những kẻ thù lại tựa như trở thành một tồn tại vô hình.

......

Bách Lý Tố Tuyết chính là một trong những địch nhân vô hình này.

Nhưng y rốt cuộc bắt đầu mệt mỏi.

Ngay cả Phan Nhược Diệp vịn vào y cũng đã bắt đầu cảm nhận được rất nhiều kinh mạch quan trọng trong cơ thể y đã giống như những mảnh trúc bị thiêu rụi, nhẹ nhàng đứt gãy.

- Chắc hẳn Thanh Diêu Ngâm đã sắp tới Âm Sơn.

Lúc này, Bách Lý Tố Tuyết ngừng lại.

Y chợt dừng ở một đường phố bình thường, thậm chí có rất nhiều dân chúng phổ thông có thể trực tiếp nhìn thấy y thông qua khe cửa.

- Thanh Diêu Ngâm không tới, vậy Cảnh Nhận sẽ tới sao?

Phan Nhược Diệp không nhịn được hỏi.

Bách Lý Tố Tuyết lắc đầu.

- Đó là ai?

Trong lòng Phan Nhược Diệp có chút không thể tin, trong ý thức của cô, dường như cũng chỉ có hai người kia mới có thể đưa bọn họ ra khỏi Trường Lăng.

Nhưng cũng đúng lúc này, một đoàn hơi nước nhu hòa bay tới, lặng yên bao bọc bọn họ lại.

Phan Nhược Diệp trong nháy mắt chợt hiểu ra, quay đầu nhìn Bách Lý Tố Tuyết:

- Ngươi đã sớm biết Dạ Sách Lãnh sẽ tới cứu mình?

- Nàng ở lại Trường Lăng không đi, không chờ cứu ta thì còn có thể cứu ai?

Bách Lý Tố Tuyết đã đốt hết chân nguyên, thế nhưng y vẫn là tự tin nói một cách cực kỳ tự nhiên.

Bình Luận (0)
Comment