Vết thương của Phan Nhược Diệp đã nghiêm trọng đến cực điểm, nếu như không được kích thích tinh thần một cách mạnh mẽ, rất có thể cô sẽ nhắm mắt lại rồi chết đi.
Lúc này những điều Bách Lý Tố Tuyết nói với nàng là thứ kích động lòng người nhất trong thế giới của người tu hành, thương thế làm cho nàng cảm thấy ánh mặt trời lúc này đã cực kỳ chói mắt cùng khiến cho người ta choáng váng, song suy nghĩ vẫn rất rõ ràng như trước.
- Rất nhiều người đều có lựa chọn của mình, vì sao phải nghĩ đến Diệp Tân Hà?
Chỉ là cô vẫn không thể hiểu được suy nghĩ của Bách Lý Tố Tuyết lúc này, so sánh với diệt Sở mà Trịnh Tụ nói, vì sao Diệp Tân Hà đứng chung tay cùng Trịnh Tụ là chuyện rất nhỏ bé, hoàn toàn không thể sánh bằng. Huống chi Ba Sơn Kiếm Tràng năm đó có nhiều người phản bội như vậy, sao lại thiếu một tên Diệp Tân Hà.
- Rất nhiều chuyện không thể đơn độc phát sinh, rất nhiều người và mọi thứ đều có liên quan mật thiết với nhau. Nhất là thiên hạ này vẫn luôn là do một ít nhân vật đứng đầu thúc đẩy. Suy nghĩ rõ ràng chuyện của những người này sẽ phát hiện điều liên quan trong đó, giống như hiện tại vì sao nàng nói có thể nhanh chóng tiêu diệt vương triều Đại Sở, những nhân vật quan trọng trên đời này chắc chắn sẽ không thoát khỏi liên quan.
Bách Lý Tố Tuyết rất hài lòng đối với trạng thái hiện tại của cô, Mân Sơn Kiếm Tông không chỉ là kiếm tông đứng đầu trên đời hiện tại, hơn nữa còn có dược sư mạnh nhất trên đời, chỉ cần cô không chết ở Trường Lăng, cuối cùng có thể cam đoan bản thân mình còn sống.
Hơn nữa đến bây giờ Hoàng Chân Vệ cũng không "phát hiện" y nữa, vậy chứng tỏ suy đoán của y là chính xác.
Hoàng Chân Vệ cũng không kiên định đứng ở một bên Trịnh Tụ, bất kể cảm thấy hắn có đạo lý làm như vậy cũng được, hoặc có thể nói thuần túy chỉ là đồng tình, hoặc bởi vì cái chết của Mặc Thủ Thành mà bất mãn đối với Trịnh Tụ cũng tốt, ít nhất Hoàng Chân Vệ không muốn để cho y chết ở Trường Lăng.
Y chậm rãi hô hấp, cố gắng áp chế một ít lực lượng nguyên khí đang điên cuồng chạy loạn trong cơ thể, nói tiếp:
- Ba Sơn Kiếm Tràng mặc dù có rất nhiều phản đồ, bọn họ tan rã chính là vì nội bộ chia rẽ, nhưng Diệp Tân Hà không giống những người đó, hắn là chủ nhân Đào Thần kiếm, tính tình Vương Kinh Mộng trời sinh không bị trói buộc, tuy am hiểu chinh chiến thiên hạ, nhưng lại không có hứng thú thống trị thiên hạ, mà đám người Mạt Hoa Kiếm chủ Yên Tâm Lan lại càng chỉ thích chiến đấu một cách thuần túy, chỉ là người si tu hành. Đào Thần kiếm là một trong những kiếm mạnh nhất của Ba Sơn Kiếm Tràng, từ ý nghĩa nào đó mà nói, Diệp Tân Hà có được truyền thừa Đào Thần kiếm chính là một trong những người kế thừa chức tông chủ của Ba Sơn Kiếm Tràng, hơn nữa nhìn nhân vật của tông môn này khi đó, nếu không có điều gì ngoài ý muốn xảy ra, hắn chắc chắn là tông chủ kế nhiệm của tông môn này.
Dừng một chút, y nói tiếp:
- Giống như đám người Lương Liên vốn chỉ là hạng người phu xe, rất khó ra mặt, Cố Hoài tuy rằng mạnh nhưng cũng không thể đứng vào hàng ngũ đám người Diệp Tân Hà, Lâm Chử Tửu, y muốn trở thành tông chủ Linh Hư Kiếm Môn, điều này do có lợi ích đặc biệt rõ ràng thúc đẩy. Nhưng Diệp Tân Hà thì vì nguyên nhân gì? Nếu hắn và đám người Vương Kinh Mộng một lòng, cuối cùng Ba Sơn Kiếm Tràng sẽ trợ giúp vương triều Đại Tần thống nhất thiên hạ, và với tư cách là tông chủ của tông môn này, thậm chí hắn còn có thể có địa vị cao quý như Hoàng đế Nguyên Vũ. Hiện tại hắn giúp Nguyên Vũ và Trịnh Tụ diệt Ba Sơn Kiếm Tràng, vị trí của hắn cuối cùng cho dù có thể sánh ngang với hai tướng, cũng vẫn thấp như cũ, cho nên đây chính là điều khiến ta khó nghĩ.
......
- Ngươi đối xử với Thân Huyền không bạc, đã cho hắn tất cả những gì hắn có thể đạt được, vì sao hắn vốn nên đến nhưng lại không tới?
Trong Hoàng cung bị nghiền nát đổ vỡ, Diệp Tân Hà đi tới trước mặt Trịnh Tụ vốn linh khí trên người đang không ngừng phồng lên, nói,
- Ta nghĩ không rõ, ngươi đã suy nghĩ rõ ràng rồi sao?
- Không có gì là không thể hiểu được.
Trịnh Tụ đã khôi phục bình tĩnh, nói:
- Ta có thể cho hắn thứ hắn muốn, nhưng hắn cũng không dám nhận, chỉ có thể nói rõ bản thân thứ hắn dùng để trao đổi với ta có vấn đề. Hắn mang Tục Thiên Thần Quyết trở về đổi, nếu có vấn đề, vậy chính là tên thiếu niên quán rượu kia có vấn đề. Cho nên nếu như ta không đoán sai, truyền nhân Cửu Tử Tằm bị Dạ Kiêu vây trong trận hẳn là thiếu niên quán rượu kia. Bởi vì chỉ có truyền nhân Cửu Tử Tằm mới có thể làm cho hắn cảm thấy mình có thể đạt được nhiều thứ hơn.
Diệp Tân Hà nở nụ cười tự giễu,
- Hóa ra suy nghĩ nửa ngày, người này vẫn luôn ở Trường Lăng, một mực ở dưới mí mắt.
- Ngươi muốn làm gì!
Cũng vào lúc này, khuôn mặt Diệp Tân Hà đột nhiên lạnh, xoay người quát lớn một câu.
Trên con đường phía sau hắn, một gã Tu hành giả trong cung đang lướt tới.
Bình thường mà nói, một Tu hành giả như vậy tiếp cận hoàn toàn không thể khiến cho hắn phản ứng kịch liệt như thế, song hiện tại khác biệt, trạng thái thân thể Trịnh Tụ cực kỳ không xong, một ít Tu hành giả phổ thông không cần chú ý đều có khả năng khiến nàng chết đi.
Tu hành giả trong cung kia cảm nhận được sát ý thực chất, trong nháy mắt hoảng sợ dừng lại, khom người hành lễ, nói:
- Mật tín do Thân đại nhân truyền đến.
- Đúng không?
Vẻ mặt Diệp Tân Hà không chút thay đổi vươn tay ra, nắm lấy mật tín trong tay tên Tu hành giả trong cung này, song khi nhanh chóng xem qua nội dung trên phong thư này, vẻ trào phúng trên khóe miệng hắn đã nhanh chóng ngưng đọng.
Lông mày Trịnh Tụ nhíu thật sâu.
Nàng cảm thấy tồi tệ.
Thân Huyền mặc dù là cự đầu mới sinh ở Trường Lăng, nhưng tất cả đều đến từ nàng ban cho, cho nên có thể tước đoạt bất cứ lúc nào, nhưng điều này không thể thay đổi bản thân Thân Huyền là một Tu hành giả cường đại. Một mình Thân Huyền không tính là cái gì, nhưng thực sự liên thủ cùng Mân Sơn Kiếm Tông thì cũng đủ để lo lắng.
Huống chi nàng biết Thân Huyền đã ngây người nhiều năm ở loại địa phương như Đại Phù Thủy Lao, vì đạt được mục đích, y sẽ làm rất nhiều chuyện mà Bách Lý Tố Tuyết khinh thường làm.
- Hắn mang Hồ Hợi đi.
Diệp Tân Hà rất trực tiếp nói.
Thanh âm của hắn không thấp, cho nên không ít Tu hành giả thủ hộ ở ngoài mảnh cung điện này đều nghe được, nhất thời vang lên một hồi tiếng hít thở nặng nề.
Hồ Hợi là nhị Hoàng tử.
Tính tình của gã không ôn hòa như Phù Tô, biểu hiện trong tu hành hay phong bình trong dân gian cũng không bằng Phù Tô, cho nên đối với Hoàng triều này mà nói, gã có vẻ có cũng như không, thậm chí cho dù được mang tới Lộc Sơn Hội minh thì đều sẽ bị người khịt mũi coi thường. (phong bình: trải qua mưa gió)
Tuy nhiên bây giờ thì khác.
Phù Tô bị truyền nhân Cửu Tử Tằm bắt cóc, cùng rơi vào trong trận, nếu ngay cả nhị Hoàng tử Hồ Hợi cũng xuất hiện ngoài ý muốn, Nguyên Vũ cùng Trịnh Tụ sẽ tạm thời không có đời sau, vương triều này mất đi tất cả dòng dõi có thể kế thừa đại thống.
Càng làm cho người ta lo lắng tự nhiên là cảm xúc của Nguyên Vũ và Trịnh Tụ.
Bọn họ có thể chịu đựng cái giá của việc mất đi một đứa con trai, nhưng bọn họ có thể tiếp nhận cái giá mất đi tất cả đứa con của mình?
- Chó biết sủa không đáng sợ, chó không gầm gừ rất biết cắn người.
Trịnh Tụ trầm mặc mấy hơi thở, sau đó mặt không chút thay đổi nói một câu này.
Sau đó, nàng nhìn Diệp Tân Hà và hỏi:
- Hắn muốn gì?
Diệp Tân Hà nhìn nàng một cái, nói:
- Hắn chỉ nói muốn một người còn sống.
- Chỉ nói trao đổi để cho một người còn sống, thế nhưng lại không nói là ai. Ý trong đó hẳn là những người đang chạy trốn, bản thân ta cũng không thể trực tiếp giết chết, nhất định phải lưu người sống lại để chờ hắn trao đổi?
Trịnh Tụ rất ít khi cười, nhưng mà giờ phút này nàng lại giận quá thành cười.
Diệp Tân Hà im lặng chờ đợi.
Không cần để ý yêu cầu của Thân Huyền độc ác như thế nào, mấu chốt là Trịnh Tụ lựa chọn ra sao.
- Thỏa hiệp bắt đầu có nghĩa là sẽ không ngừng thỏa hiệp.
Trịnh Tụ lạnh lùng chậm rãi nói:
- Ta cự tuyệt.