Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 646 - Q7 - Chương 69: U Triều Ngày Xưa

Q7 - Chương 69: U triều ngày xưa Q7 - Chương 69: U triều ngày xưa

- Giết người, thật sự khó khăn như vậy sao?

Diệp Tân Hà nghĩ đến tin tức từ biên cảnh hai nước Tần Sở truyền về, thầm nghĩ ngay cả Dạ Kiêu cũng không tiếc lấy tính mạng làm cái giá phải trả để vây khốn người nọ, hắn liền cảm thấy lời Nguyên Vũ nói hẳn là thật. Hơn nữa hắn cũng tính toán trăm ngàn lần khi ra tay lúc này, lại nhưng vẫn để cho Bách Lý Tố Tuyết chạy ra khỏi nhận biết của hắn, cho nên hắn lại khẽ thở dài một tiếng khó hiểu, trong lòng tự nói.

Thân thể U Long khổng lồ từ trên không trung rơi xuống, nện vào trong Hoàng cung, hàn khí cuối cùng trong thân thể tỏa ra bao trùm toàn bộ Hoàng thành.

Hoàng cung tàn phá không chịu nổi, thân thể của rất nhiều Tu hành giả phát run ở trong hàn lưu như vậy, không biết nên đi tới đâu, giống như rơi vào trong giấc mộng.

- Có thể trốn thoát được sao?

Phan Nhược Diệp nhìn Bách Lý Tố Tuyết một tay vịn mình, cưỡi gió lướt đi trong ngõ nhỏ, cô gian nan nhẹ giọng nói.

- Có thể.

Bách Lý Tố Tuyết chỉ nói một chữ cực kỳ đơn giản và tự tin.

Phan Nhược Diệp cảm thấy khí huyết trong cơ thể y bắt đầu phun trào, trong miệng càng thêm chua xót,

- Cứ tiếp tục như vậy ngươi sẽ bị phế đi.

Bách Lý Tố Tuyết đương nhiên càng rõ ràng hơn so với Phan Nhược Diệp, chính mình thiêu đốt nguyên khí bản mệnh như vậy sẽ khiến khí hải đến mức dầu cạn đèn tắt, thậm chí ngay cả tuyệt đại đa số kinh mạch cũng đã vỡ tan bởi vì vô số lần đại chiến trước đó, trong nhận biết của y hiện tại giống như là từng đoạn bấc đen đang thiêu đốt héo rút.

Thế nhưng khuôn mặt của y vẫn trầm tĩnh đến mức Phan Nhược Diệp không thể lý giải, nghe cô nói những lời này, y chỉ nhìn về phía trước, đáp lại:

- Cái gọi là phế hay không phế chỉ là vấn đề mình có thể xuất kiếm hay không. Chỉ cần ta còn sống, vậy có thể tự mình xuất kiếm hay không cũng hữu dụng như vậy.

Phan Nhược Diệp thầm thừa nhận những lời y nói có chút đạo lý, nhưng cô vẫn không nhịn được khẽ lắc đầu, nói:

- Còn có Hoàng Chân Vệ.

- Không chỉ có hắn, còn có Thân Huyền.

Bách Lý Tố Tuyết nhìn cô một cái, nói.

Phan Nhược Diệp nói:

- Ta không có ý đó.

- Ý của ngươi chính là như thế.

Bách Lý Tố Tuyết nói,

- Ngươi nói Hoàng Chân Vệ, là bởi vì ngươi cảm thấy chúng ta không thể nào trốn tránh được hắn, hắn có năng lực tìm ra chúng ta, thế nhưng hắn sẽ không làm được.

Phan Nhược Diệp ngẩn người:

- Vì sao?

Cô hoàn toàn không cách nào hiểu được những lời này, bởi vì đạo lực lượng bàng bạc như núi từ trên không trung rơi xuống rõ ràng đến từ Hoàng Chân Vệ, trong nháy mắt cuối cùng kia là Hoàng Chân Vệ và Diệp Tân Hà liên thủ muốn giết Bách Lý Tố Tuyết.

Mà Bách Lý Tố Tuyết trả giá bằng tính mạng của U Long, thì mới thoát khỏi nhận biết của Diệp Tân Hà.

Nếu như Hoàng Chân Vệ đứng ở bên phía Ba Sơn Kiếm Tràng giống với đám người Dạ Sách Lãnh, vậy vì sao vừa rồi còn phải ra tay?

- Trong một kích kia của hắn không có quá nhiều sát ý.

Bách Lý Tố Tuyết cực kỳ tùy ý tự nhiên nói:

- Ta cảm nhận được.

Phan Nhược Diệp ngây người mấy hơi thở, không nhịn được hỏi:

- Vậy Thân Huyền thì sao?

- Khi hắn từ Tổ sơn trở về Trường Lăng, ta đã biết hắn là người của phe nào.

Bách Lý Tố Tuyết càng tự nhiên nói,

- Xem như tâm phúc do một tay Trịnh Tụ bồi dưỡng ra, bản thân hắn chắc hẳn phải xuất hiện sớm hơn Diệp Tân Hà, cùng lúc Hoàng Đạo Trầm tới nơi đó mới đúng, nếu như hắn không hề xuất hiện, hoặc là trực tiếp ẩn núp, hoặc là đang đi làm chuyện khác.

Phan Nhược Diệp hít sâu một hơi, cô khiếp sợ nhìn Bách Lý Tố Tuyết, rốt cục hiểu được y đã chuẩn bị đến mức nào để hoàn thành vụ ám sát như vậy.

- Hoàn toàn chính xác chỉ thiếu một bước, ai cũng không nghĩ tới những hạt sen kia lại có công hiệu như vậy. Hàng năm quận Giao Đông đều tìm về rất nhiều Linh dược từ hải ngoại, nhưng không ít Linh dược trong đó không biết tung tích, hiện tại nghĩ đến đều bị nàng cho vào những Linh mạch kia.

Cô trầm tư nói. Bách Lý Tố Tuyết trầm tĩnh cùng tự nhiên cũng làm cho cô thậm chí không còn cố kỵ hoàn cảnh chung quanh nữa, dường như đối với cô mà nói, giờ phút này bản thân không phải ở trong một cái thành loạn có thể gặp sát khí bất cứ khi nào, mà là đang nói chuyện phiếm với Bách Lý Tố Tuyết ở một nơi cực kỳ yên tĩnh trên Mân Sơn.

- Nàng nhờ phúc của Vương Kinh Mộng, được một ít đồ vật vương triều Đại U để lại.

Bách Lý Tố Tuyết mỉa mai nói:

- Bản thân nàng không có thủ đoạn như vậy.

- Vương triều Đại U?

Phan Nhược Diệp cảm giác mình nói chuyện với Bách Lý Tố Tuyết, giống như kiến thức của mình trở nên cực kỳ nông cạn. Đồng thời cô cũng cảm giác được mí mắt của mình cực kỳ nặng nề, thân thể cực kỳ lạnh lẽo, thậm chí có chút tê dại.

Cô chợt hiểu Bách Lý Tố Tuyết cố ý nói một ít lời có sức hấp dẫn đặc biệt đối với Tu hành giả với mình, để tránh mình vừa ngủ đi sẽ vĩnh viễn không tỉnh lại được.

- Nếu vương triều Đại U cuối cùng là bị người công phá, U đế từng vô địch thiên hạ cuối cùng lại bị giết chết ở Hoàng thành, Cửu Tử Tằm lại thất lạc ra bên ngoài, đương nhiên là có một đối thủ cường đại có thể diệt vong vương triều Đại U.

Bách Lý Tố Tuyết cũng rất tự nhiên nói tiếp,

- Mặc dù những thứ này hầu như không được ghi chép trong điển tịch, nhưng gần như là chuyện không cần dựa vào suy đoán liền có thể nghĩ đến. Thứ mà Vương Kinh Mộng lúc mới bắt đầu tu hành đạt được kỳ thật cũng không phải là truyền thừa của U đế trong tru yền thuyết, thứ hắn lấy được thực ra là vật của đối thủ vương triều Đại U. Một ít truyền thừa của tông môn diệt vong vương triều này. Trong di tích tông môn kia, ngoại trừ công pháp bản thân tông môn đó còn có rất nhiều đồ vật đến từ Hoàng cung vương triều Đại U, bao gồm cả Cửu Tử Tằm.

- Ta sở dĩ biết những thứ này là bởi vì ta là bằng hữu tốt nhất của Vương Kinh Mộng, thậm chí ta còn chiếm được một ít đồ vật của Vương triều Đại U, kể cả con U Long này.

Bách Lý Tố Tuyết cảm nhận được sự khiếp sợ của Phan Nhược Diệp, nhưng y vẫn rất tự nhiên nói tiếp,

- Trịnh Tụ từng là tình lữ của Vương Kinh Mộng, nàng hiển nhiên cũng biết được rất nhiều bí ẩn của Vương triều Đại U.

- Cửu Tử Tằm thật sự có thể khởi tử hồi sinh, làm cho người ta sống lại sao?

Cơ thể Phan Nhược Diệp không ngừng run rẩy, loại cảm xúc khiếp sợ cực hạn này đã xua tan cơn buồn ngủ, mạnh mẽ đề cao tinh thần của cô.

Bách Lý Tố Tuyết cũng chỉ lắc đầu cực kỳ đơn giản,

- Ta không biết.

Phan Nhược Diệp cố gắng trợn to hai mắt nhìn y, biểu tình lúc này giống như một thiếu nữ vô tội.

- Đến bây giờ, có thể Trịnh Tụ còn đang oán hận hắn, oán trách hắn không nói cho nàng biết bí mật của Cửu Tử Tằm, trên thực tế ngay cả ta thì hắn cũng không hề nói, bởi vì theo hắn thấy, Cửu Tử Tằm rất nguy hiểm, không cách nào có thể đoán trước.

Bách Lý Tố Tuyết thản nhiên nói,

- Loại đồ vật này có sức hấp dẫn thật lớn nhưng hậu quả lại khôn lường, phương pháp tốt nhất hiển nhiên chính là không nên tiếp xúc, cho nên về sau mặc dù ta không có bất cứ liên hệ nào với hắn, thế nhưng ta nghĩ lấy tính cách làm người của hắn... Có lẽ lúc sắp chết cuối cùng hắn mới thử một chút. Mà kết quả thì cũng chỉ có một mình hắn biết được.

- Ngươi thật sự không hề ảo não cùng thất vọng chút nào ư?

Phan Nhược Diệp nhìn Bách Lý Tố Tuyết từ đầu đến cuối đều có vẻ rất bình thản, rốt cục không nhịn được hỏi một câu này.

- Ta đã thu hút tuyệt đại đa số lực lượng của nàng ở Trường Lăng và Mân Sơn, hơn nữa ta rốt cục hiểu được Linh liên nơi Linh tuyền kia của nàng có tác dụng gì, ngoài ra còn phân rõ rất nhiều địch nhân, nói cách khác, khi hành động nàng luôn ưa thích lưu lại một chút thủ đoạn, mà lần này ta đã biết tất cả hậu thủ của nàng, hơn nữa sau trận chiến này, nàng và Nguyên Vũ sao có thể ở chung được nữa? Cho dù không thể trực tiếp giết nàng, ngươi nghĩ tình cảnh của nàng vẫn sẽ còn tốt như xưa sao?

Bách Lý Tố Tuyết hơi nheo mắt lại, nhẹ giọng nói,

- Theo ta thấy, mọi chuyện sớm đã hoàn toàn phát triển theo hướng có lợi cho chúng ta, hiện tại chỉ có hai chuyện khiến ta nghĩ mãi không rõ, vì sao Diệp Tân Hà phải hết lòng giúp nàng, còn có chuyện vì sao hiện tại nàng vẫn có lòng tin sẽ có thể tiêu diệt vương triều Đại Sở nhanh chóng?

Bình Luận (0)
Comment