Ánh mắt Bách Lý Tố Tuyết kịch liệt chớp động, trong một cái chớp mắt, y đã suy nghĩ vô số loại khả năng, sau đó nghĩ rõ nguyên nhân trong đó.
- Hóa ra hấp thu nhiều Linh liên hóa sinh ở Trường Lăng sẽ lại có công hiệu như vậy.
Y nhìn Trịnh Tụ nói. Hoa sen trắng bao trùm đầy cơ thể Trịnh Tụ chỉ xuất hiện trong chớp mắt, nguyên khí tràn ngập sinh cơ và hương vị thần thánh khó có thể dùng ngôn ngữ hình dung nhanh chóng biến mất trong thân thể Trịnh Tụ, bị thân thể nàng hấp thu. Linh khí kinh người lưu động trong thân thể Trịnh Tụ, dùng tốc độ khủng bố chữa trị huyết mạch bị hao tổn của nàng, dùng loại phương thức đơn giản thô bạo này dán thân thể gần như vỡ vụn của nàng lại.
Nếu như đám người Đinh Ninh và Lệ Tây Tinh ở chỗ này sẽ giống như đã từng quen biết loại hương vị này. Nó cực kỳ giống với Bất lão tuyền trong Tổ sơn, không chỉ là cứu chữa, hoàn toàn là loại hương vị thần thánh nghịch chuyển sinh tử.
Hầu như tất cả Tu hành giả ở Trường Lăng đều biết sau khi Nguyên Vũ đăng cơ, Trịnh Tụ dùng đủ loại phương pháp chuyển những Linh mạch còn lại của Trường Lăng vào sâu trong Hoàng cung, chuyển đến thư phòng của nàng. Ân oán giữa Tiết Vong Hư Bạch Dương động và nàng chính là bởi vì Linh mạch của Bạch Dương động dẫn tới.
Ai cũng biết những Linh mạch này được nàng chuyển tới sinh ra Linh liên, thành thục kết ra hạt sen, nhưng không ai ngờ rằng những hạt sen do Linh liên kết ra này tắm rửa trong linh khí và trận pháp nàng dùng để hội tụ ánh sao huyền ảo rốt cuộc sẽ có tác dụng gì. Rất nhiều Tu hành giả suy đoán là muốn dùng để luyện dược, có tác dụng trọng yếu khi đột phá từ Thất Cảnh đến Bát Cảnh, đương nhiên cũng có người cho rằng thứ này có liên quan đến chữa thương, song giống như Bất Lão Tuyền thậm chí là Trường Sinh hoa trong Tổ sơn, đều là vật kinh người hoàn toàn chưa từng được ghi chép trong điển tịch tu hành, ai có thể nghĩ đến sau khi Ngọc Cung trong khí hải vỡ vụn nhưng vẫn còn có thể chữa trị?
Trịnh Tụ lúc này không lên tiếng. Nàng đã đánh cược thắng, thân thể không tan rã hoàn toàn trong nháy mắt, song thống khổ khi loại thân thể gần như vỡ vụn này tái sinh không phải người tự mình trải qua thì không cách nào tưởng tượng được. Linh khí trong thân thể nàng tựa như một thanh chùy lớn không ngừng đập máu thịt xương cốt của nàng thành bùn, rồi tập hợp lại một lần nữa.
Bách Lý Tố Tuyết hít sâu một hơi.
Chỉ thiếu một chút.
Hoặc có thể nói vốn Trịnh Tụ đã bị y giết chết, thế nhưng hiện tại đã sống lại. Trong nhận biết của y lúc này đã cảm thấy một loại khí tức cực kỳ nguy hiểm đến gần, nếu không đi sẽ vĩnh viễn lưu lại trong mảnh Hoàng cung này.
Nhưng y vẫn nói với Trịnh Tụ một câu.
- Nếu không phải ngươi bố trí pháp trận, vậy chắc những Linh mạch này sẽ luôn luôn trải qua sự tưới tiêu và dung hợp của những Tinh Hỏa từ trong sân rơi xuống, chỉ sợ Nguyên Vũ cũng có thể phục dụng những hạt sen này?
Khi y nói những lời này, có một đạo lực lượng bàng bạc từ trên bầu trời bắn về phía y. Cỗ lực lượng này cực kỳ linh hoạt kỳ ảo, làm cho người ta có cảm giác chỉ luôn sạch sẽ và quang minh, nhưng lại cực kỳ trầm trọng, tựa như một tòa núi lớn vô hình đè xuống.
- Đi.
Bách Lý Tố Tuyết nhìn trên đường phía sau lưng Hoàng Đạo Trầm một cái, bóng dáng của y xuất hiện bên cạnh Phan Nhược Diệp. Phan Nhược Diệp đã đứng không vững, ngã ngồi xuống đất, ngồi trên vũng máu tươi do chính mình tạo nên. Y cực kỳ tự nhiên kéo cô lên, ôm vào trong ngực.
Ầm một tiếng nổ lớn.
Trên bầu trời vang lên một tiếng Long ngâm thê lương, U Long vốn đang lượn quanh trên cao như thiên thạch màu đen rơi xuống, thân thể đụng nát tòa núi lớn vô hình áp xuống kia, đồng thời trên người toát ra vô số phi kiếm cùng Phù khí trùng kích ra ánh lửa, lân giáp u ám cứng rắn vô cùng trên người đều vỡ vụn nhiều chỗ, lân giáp vỡ vụn cùng Long huyết u ám rơi xuống như mưa. (Long huyết: máu rồng)
Ánh mắt Hoàng Đạo Trầm và Bách Lý Tố Tuyết vừa giao nhau, hô hấp chợt dừng lại, gã là người làm việc trầm ổn nhất trong Linh Hư Kiếm Môn, lúc này gã từ trong ánh mắt kiêu ngạo mà không thể cự tuyệt của Bách Lý Tố Tuyết nhìn ra ý của đối phương. Mân Sơn Kiếm Tông ngoại trừ Bách Lý Tố Tuyết ra còn có rất nhiều Tông sư cường đại, ví dụ như Đạm Đài Quan Kiếm, ví dụ như Thanh Diệu Ngâm, ví dụ như Nhân Đồ Cảnh Nhận, nếu như gã lúc này còn muốn miễn cưỡng xuất thủ ý đồ ngăn cản Bách Lý Tố Tuyết và Phan Nhược Diệp chạy trốn, vậy cho dù Bách Lý Tố Tuyết có chết ở chỗ này, Linh Hư Kiếm Môn vốn có năm vị Tông sư chỉ còn lại một vị như thế này cũng không thể nào ngăn cản được Mân Sơn Kiếm Tông báo thù.
Cho nên gã đứng thẳng bất động không nói gì, chỉ trầm mặc nhìn theo.
Bóng dáng Bách Lý Tố Tuyết và Phan Nhược Diệp xuất hiện ở đầu rồng của U Long, U Long tiếp tục phát ra một tiếng rồng ngâm lần nữa, xông lên chân trời, trên người nó tiếp tục bị rất nhiều phi kiếm cùng Phù khí đánh trúng, từng phiến lân giáp và máu thịt rơi xuống.
Lân giáp cùng máu thịt rơi xuống đất, bắn tung tóe một luồng khí lạnh.
Trên bầu trời nổi lên tuyết rơi dày đặc, khí tức u ám bóng đêm che lấp nhận biết của người tu hành.
Mắt thấy U Long này sẽ hóa thành bóng đen ở trên không trung cực cao, chạy ra khỏi Trường Lăng, thế nhưng vào lúc này, đạo khí cơ đáng sợ trong nhận biết của Bách Lý Tố Tuyết rốt cục chạy tới Hoàng thành.
Một tiếng ầm vang vọng.
Một cái bóng người giống như sao băng từ bên Hoàng thành bắn ra, phá vỡ sương mù khí lạnh, thẳng lên trời xanh. (kiếm phiến: mảnh vụn thanh kiếm)
Phía trước cái bóng người này có một mảnh kiếm phiến bằng gỗ vụn, hoặc có thể nói bản thân chính là một mảnh gỗ vụn.
Dưới bầu trời mà tất cả Tu hành giả ngưỡng mộ, một mảnh kiếm phiến này và thân thể của hắn lại có vẻ cực kỳ nhỏ bé so với thân ảnh U Long kia.
Song hiện tại nguyên khí từ trên người hắn phun ra cùng với lực lượng mà mảnh kiếm phiến này mang theo lại cực kỳ khổng lồ trong nhận biết của tất cả người tu hành dưới bầu trời này.
Một mảnh kiếm phiến này biến thành thế chém, trảm xuống U Long kia.
Kiếm khí và thân thể U Long trong nháy mắt chạm vào nhau, phát ra thanh âm va chạm giữa hai loại sắt thép.
Trong nháy mắt tiếp theo, trong bầu trời xuất hiện một dải cầu vồng.
Cầu vồng trên thế gian này có bảy màu đỏ cam vàng lục lam chàm tím, mà cầu vồng này lại lấy màu vàng rực rỡ làm chủ, xen lẫn màu sắc tái nhợt, u ám, cổ đồng.
Màu vàng là Lôi cương thuần khiết khiến người ta hít thở không thông, mà những màu sắc tái nhợt, tối tăm kia đến từ bên trong thân thể U Long, là hào quang do nguyên khí trong xương cốt, máu thịt, kinh mạch của nó tỏa ra.
Tất cả những Tu hành giả đều nhìn lên trời rung động không nói nên lời.
Bóng hình tên Tu hành giả chân đạp hư không kia như sao băng vọt thẳng lên trời xanh, một kiếm chặt đứt đầu lâu U Long, đưa tay chụp đầu lâu của U Long vào trong tay.
Mảnh kiếm phiến kia trong nháy mắt phát ra Lôi cương khủng bố, tất cả mọi người cũng đã biết thân phận của Tu hành giả này.
Hắn chính là Diệp Tân Hà.
Một trong những Tu hành giả đứng đầu Ba Sơn Kiếm Tràng xưa kia, cũng chính là người một kích quay giáo, hãm hại mấy Tông sư cường đại nhất trên đời này trong Lộc Sơn Hội minh.
Đào Thần kiếm, một trong những danh kiếm mạnh nhất Ba Sơn Kiếm Tràng vì phối hợp với Nguyên Vũ diễn tốt vở kịch kia, đã bị Nguyên Vũ chặt nát, thế nhưng mảnh kiếm phiến này tựa như là tinh túy của Đào Thần kiếm, vẫn dung hợp nguyên khí bản mệnh, chịu đựng lực lượng của hắn một cách hoàn mỹ.
Long huyết u ám như thác nước rơi xuống từ cái cổ đứt gãy của U Long.
Diệp Tân Hà khẽ mím môi, lần nữa hưởng thụ cảm giác khoái cảm được vạn người chú ý và trong nháy mắt xoay chuyển đại cục.
Song lông mày của hắn vẫn hơi nhíu lại, hắn đưa mắt nhìn chung quanh, nhìn về phía đường phố Trường Lăng phía dưới.
Một kiếm này mặc dù trực tiếp giết chết U Long, nhưng Bách Lý Tố Tuyết vẫn mang theo Phan Nhược Diệp thoát khỏi tầm mắt và nhận biết của hắn.