(Hoa sen trắng)
Bách Lý Tố Tuyết hít sâu một hơi, chân nguyên trong thân thể nhanh chóng bành trướng lên, sẽ dâng trào ra lần nữa theo kinh mạch trong cơ thể.
Đây là cơ hội mà y đã chờ đợi mười lăm năm, mượn lần đánh vào mùa xuân này, có Đinh Ninh và mình làm mồi nhử, lúc này mới chiếm được thời cơ tiến vào Hoàng thành Trường Lăng. Tất cả thái độ và mấy lần so đấu ngôn ngữ trước đó đều là vì thi triển ra một kiếm Bỉ Dực Song Phi kia.
Trong đôi mắt lạnh như băng của y cũng bắt đầu có hỏa diễm thiêu đốt.
Nếu thi triển thành công ra một kiếm này sẽ làm Trịnh Tụ bị thương nặng, đến gần với việc giết chết nàng, vậy y không muốn có bất kỳ chuyện ngoài ý muốn, không muốn lãng phí bất kỳ thời gian nào nữa.
Lúc này chân nguyên của y đã hao tổn cực kỳ lợi hại, trong cơ thể cũng đã xuất hiện không ít thương thế ẩn, nhưng đây cũng là lúc kiếm ý của y hoàn mỹ nhất.
Tất cả những lần giao thủ trước đó đều là mưu tính, đều nằm trong tính toán. Hiện tại dùng một kiếm tiếp theo chém Trịnh Tụ mới là ý định thực sự của y, đến từ dục vọng mãnh liệt nhất trong thân thể.
Toàn bộ sát ý tích lũy mười lăm năm đều bị phóng thích, trong không khí còn chưa thực sự biến hóa thành rét lạnh chân chính, thế nhưng những Tu hành giả gần cung điện này nhất lại có chút cứng ngắc cũng bởi vì hàn ý thực chất tác động.
Xa xa, rất nhiều ánh mắt rơi vào trên người Hoàng Đạo Trầm.
Ít nhất vào lúc này, chỉ có Tông chủ đương nhiệm của Linh Hư Kiếm Môn mới có thể cứu được tính mạng của Trịnh Tụ.
Trong lòng Hoàng Đạo Trầm cay đắng đến cực điểm.
Gã chỉ có thể xuất thủ, dù cho trong lòng gã cực kỳ rõ ràng, khi mình toàn lực xuất thủ đối phó Bách Lý Tố Tuyết thì sẽ rất khó tự bảo vệ mình, rất có thể bị Phan Nhược Diệp giết chết.
Một vòng tròn từ cổ tay của gã trượt xuống, bay ra khỏi bàn tay của gã.
Đây là một cái vòng tròn màu vàng đen, nhìn qua giản dị tự nhiên, thậm chí không thấy bất kỳ Phù văn nào.
Nhưng khi chân nguyên của gã từ trong tay chảy ra, cái vòng tròn màu vàng đen này liền biến thành một cánh cửa hình tròn.
Hào quang màu vàng đen tỏa ra từ trên vòng tròn biến thành một mảnh gương lơ lửng trên không trung.
Gương mỏng lơ lửng trước người Hoàng Đạo Trầm chỉ có vài thước, nhưng lại giống như nối liền một thế giới khác.
Trong hào quang tỏa ra một loại thanh âm hùng vĩ, có một loại khí tức hoàn toàn khác biệt với thế gian này điên cuồng trào ra.
Đường kính của vòng tròn phát ra hào quang này cũng chỉ hơn một thước, thế nhưng loại thanh âm và khí tức này lại làm cho tất cả mọi người có cảm giác, giống như có một con yêu thú khổng lồ đang từ thế giới khác đến, muốn cứng rắn xông qua cái vòng tròn màu vàng đen này.
Cả người Phan Nhược Diệp đều là máu tươi, kinh mạch trong cơ thể cô đều bị chặt đứt mấy chỗ, nhưng cũng vào lúc này, cô không cần suy nghĩ bước một bước tiến về phía trước, tránh đi mấy thanh phi kiếm đồng thời tập kích về phía cô, tất cả lực lượng còn lại trong cơ thể đều bị cô bức ra trong một tiếng kêu rên đau đớn.
Một mảnh lá xanh đột nhiên sinh ra, lập tức kề sát vào trước mảnh vòng tròn màu vàng đen kia.
Một mảnh lá xanh này cực kỳ nhu nhược, nhưng mà lại che khuất cánh cửa này.
......
Bách Lý Tố Tuyết hoàn toàn không quan tâm những chuyện này.
Trong rất nhiều năm qua, y chưa từng cảm thấy Linh Hư Kiếm Môn đủ thực lực để sánh ngang cùng Mân Sơn Kiếm Tông, mặc dù là ở thời điểm tông môn này có đầy đủ năm vị Tông sư.
Bởi vì y cho rằng một chút thủ đoạn câu thông hoặc ẩn nấp hư không của Linh Hư Kiếm Môn đều giống như đục vách trộm sạch, sớm đánh cắp một phần lực lượng của Bát Cảnh, dùng loại thủ đoạn này xé ra một cái lỗ hổng, từ đó lôi kéo một phần nguyên khí mà cường giả Bát Cảnh mới có thể câu thông.
Khi thiên tài dùng khí lực nghiên cứu loại thủ đoạn này, mà không phải thực sự trở thành Bát Cảnh, dù lưu lại truyền thừa không phải là con đường chính thức đi tới Bát Cảnh, vậy lực lượng đỉnh phong rất nhiều đời của tông môn này cũng chỉ là dừng lại ở Thất Cảnh đỉnh phong mà thôi.
Về phần hiện tại, y lại càng không thèm để ý tới lực lượng của Hoàng Đạo Trầm.
Bởi vì y chỉ muốn giết chết Trịnh Tụ, về phần sau khi mình phát ra một kiếm này sẽ chết hay là không thì đã không phải là chuyện mà y quan tâm.
Y chỉ muốn Trịnh Tụ chết!
Sát ý hoàn toàn hóa thành kiếm quang màu vàng óng, chói mắt, uy nghiêm, không ai bì nổi, tràn ngập khí tức Vương giả bễ nghễ thiên hạ.
Đây là Phá Hoàng Sát Kiếm trong Phá Hoàng Kiếm Kinh.
Đây là Kiếm kinh do Nguyên Vũ tu luyện, lúc này Bách Lý Tố Tuyết lại thi triển một kiếm như vậy, cũng không phải cố ý muốn biểu đạt càng nhiều ý tứ nào đó, chỉ bởi vì nó chính là một trong những chiêu kiếm mạnh nhất thiên hạ.
Vương giả chân chính cho tới bây giờ chỉ tuân theo ý nguyện của mình, chứ không bao giờ ủy khuất cầu toàn.
Y chính là Vương giả như vậy.
Cho nên kiếm ý một kiếm này của y thậm chí còn hoàn mỹ hơn so với khi Nguyên Vũ thi triển.
Trịnh Tụ trong nháy mắt này lại có chút do dự.
Nàng hơi ngửa đầu lên, nhưng vẫn từ bỏ chuyện vận dụng thanh kiếm đang bay bổng theo vô số Tinh Hỏa trên không trung, nàng quyết định đánh cuộc vận mệnh của mình một lần, con ngươi của nàng lập tức biến thành màu xanh thẳm thâm trầm.
Trong cơ thể nàng vang lên thanh âm sụp đổ của những công trình kiến trúc to lớn.
Đây là một âm thanh sụp đổ thực sự.
Là Ngọc Cung sâu trong khí hải của nàng đang sụp đổ.
Đối với Tu hành giả bình thường mà nói, chuyện này chính là tự hủy tu vi, từ đó kích phát ra tất cả tiềm lực, phát ra một kích cuối cùng của người thân là Tu hành giả.
Không khí trước người biến thành màu xanh biếc giống như đôi mắt của nàng.
Trong nhận biết của Bách Lý Tố Tuyết xuất hiện một mảnh biển sâu.
Nguyên khí từ trong thân thể nàng kích phát ra và nguyên khí nàng rút ra hội tụ đến, mang đến một mảnh biển sâu áp lực và nặng nề.
Song Bách Lý Tố Tuyết cũng không cho rằng nàng có thể ngăn cản được một kiếm này.
Bởi vì một kiếm này của Nguyên Vũ thậm chí có thể chặt đứt một ngọn núi đối diện Lộc Sơn, huống chi chỉ là một mảnh biển?
Kiếm quang màu vàng óng dễ dàng cắt qua mảnh biển xanh thẳm theo nhận biết và ánh mắt của y.
Mảnh biển này đã bị cắt nhỏ.
Những nguyên khí màu xanh lam kia bị kiếm quang vàng óng ánh thiêu đốt bắt đầu cháy rừng rực, văng ra khắp nơi bên ngoài, trở thành một màn khói lửa ngoạn mục nhất.
Trịnh Tụ trong nháy mắt này lùi lại khoảng bảy tám mươi trượng.
Khi kiếm quang màu vàng này vẫn bị biển sâu nhu hòa bao lấy không thể đuổi kịp thân thể nàng, khí hải và trên da thịt trắng như sứ của nàng xuất hiện vô số vết nứt như mạng nhện.
Dư vị Ngọc Cung trong khí hải sụp đổ, tựa như sẽ khiến cho kinh mạch và thân thể của nàng vỡ vụn, những Tu hành giả có thể cảm nhận được mà không cách nào nhúng tay vào loại chiến đấu cấp bậc này đều kinh hãi khó có thể khống chế bản thân, trong đầu bọn họ đều xuất hiện cảnh toàn bộ thân thể Trịnh Tụ - cũng chính là tên nữ chủ nhân Trường Lăng này vỡ vụn như mảnh sứ.
Khói lửa đang nở rộ, nguyên khí đang bạo liệt thiêu đốt, toàn bộ Hoàng cung lại ngưng đọng gần như hoàn toàn tĩnh mịch.
Toàn bộ Trường Lăng dường như đã chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón sự ngã xuống của nữ chủ nhân nó, cả thiên hạ dường như cũng đã bắt đầu nghênh đón thời đại không có tên nữ tử quận Giao Đông nắm trong tay tất cả này tồn tại.
Nhưng đúng lúc này, bên trong thân thể yếu ớt như đồ sứ của nàng lại vang lên vô số thanh âm nguyên khí ma sát kịch liệt!
Phốc phốc phốc phốc...
Có rất nhiều bọt nước màu trắng bên trong rất nhiều khiếu vị trong thân thể của nàng xông ra ngoài!
Hô hấp của Bách Lý Tố Tuyết chợt dừng lại.
Đó là một loại nguyên khí tinh khiết đến cực điểm nở rộ!
Những nguyên khí tinh khiết lại mang theo một loại hương vị thần thánh và sinh cơ khó có thể dùng ngôn ngữ hình dung này sau khi lao ra từ rất nhiều khiếu vị trên thân thể Trịnh Tụ, lại giống như là từng đóa hoa sen màu trắng nở rộ trên người nàng.
Khuôn mặt của nàng lúc này điên cuồng mà dữ tợn, thống khổ mà thô bạo.
Song trên người nàng bao trùm đầy hoa sen màu trắng, vừa thánh khiết vừa quang minh, loại tương phản này vô cùng yêu dị.