(Đôi cánh cùng bay)
- Ta cảm thấy rất trớ trêu.
Bách Lý Tố Tuyết không vội vàng lại lập tức xuất thủ.
Trịnh Tụ lúc này cần thời gian điều tức, y cũng cần một chút thời gian khống chế một ít chân nguyên trong cơ thể.
Dưới tình huống Tu hành giả bao bọc ở chung quanh, bất cứ hành động cưỡng ép xuất thủ một cách không thông thuận đều có thể dẫn tới họa sát thân.
Nhìn Trịnh Tụ khinh bỉ ra mặt bởi vì khiến mình bị thương, y cũng nở nụ cười, nói tiếp:
- Thứ hắn để lại trong thân thể ngươi đâu chỉ là một đạo kiếm khí này, hơn nữa đến bây giờ ngươi vẫn còn phải dựa vào thứ hắn lưu lại trong thân thể mình, ngươi không cảm thấy rất trớ trêu sao?
Những lời này của Bách Lý Tố Tuyết lại mang hai nghĩa, bất cứ kẻ nào biết quá khứ của Trịnh Tụ và Vương Kinh Mộng đều biết đối với thân phận của Bách Lý Tố Tuyết mà nói, lời nói như vậy thật sự thô bỉ không chịu nổi, song khi đối địch lúc này, tất cả thủ đoạn có thể thương tổn hoặc chọc giận đối phương thì y đều sẽ dùng.
Thủ đoạn như vậy của y đã có được hiệu quả tương ứng.
Trịnh Tụ hoàn toàn phẫn nộ.
- Khi tất cả những người dám cười nhạo châm chọc ta đều chết đi, lúc đó sẽ không còn ai dám làm như thế nữa.
Lửa giận trong mắt nàng điên cuồng thiêu đốt, mái tóc như vô số con rắn độc điên cuồng lay động phía sau lưng, trên ngọn tóc đều dấy lên Tinh Hỏa màu trắng xanh, ngay cả khuôn mặt hoàn mỹ của nàng cũng trở nên dữ tợn.
Phẫn nộ cực độ làm cho chân nguyên trong cơ thể nàng điên cuồng khuếch trương ra bên ngoài.
Tích tắc trôi qua, trong khu vực mấy trăm trượng lấy nàng làm trung tâm hiện ra rất nhiều ngôi sao màu trắng, lấm ta lấm tấm, giống như toàn bộ tinh không đã bị rút xuống.
Trong khu vực này, tất cả sinh linh đều nhanh chóng chết đi ngoại trừ những Tu hành giả kia.
Hoa cỏ héo úa thành tro, ngay cả côn trùng dưới đất cũng lặng im hóa thành đất mục.
Ngay cả Tu hành giả như Hoàng Đạo Trầm cũng không thể chống đỡ loại nguyên khí tinh thần tịch hàn u lãnh này.
Bên ngoài da thịt cùng trong máu thịt thân thể gã đều truyền đến cảm giác vô cùng đau đớn, sau đó gã theo bản năng lui về phía sau.
Một mảnh ánh sáng màu bạc bao phủ Trịnh Tụ cùng Bách Lý Tố Tuyết lúc này.
Ánh mắt gã như ngưng đọng rơi vào trên thân hai người trong mảnh ánh sáng màu bạc này.
Đây đã là cuộc chiến đấu gần giống như Thần, ngay cả Tu hành giả cấp bậc như gã cũng không thể nhúng tay vào.
Không khí tràn ngập khí tức tuyệt liệt.
Sắc mặt Bách Lý Tố Tuyết trở nên ngưng trọng dị thường.
Loại khí tức này thậm chí không thua gì những Tu hành giả của Triệu Kiếm Lô, mặc dù trong cuộc chinh chiến ba nước Hàn Triệu Ngụy xưa kia, Trịnh Tụ chưa bao giờ liều mạng với người khác trên bất kỳ chiến trường đại chiến nào, nhưng y không chút hoài nghi Tu hành giả nổi bật đến từ quận Giao Đông như nàng sẽ không liều mạng.
Người như Trịnh Tụ, một khi mất đi lý trí bộc phát ra tất cả lực lượng của mình sẽ cực kỳ đáng sợ.
Song y lại không có chút do dự nào, trực tiếp dùng ra một chiêu kiếm đã sớm chuẩn bị tốt.
Động tác của y nhìn qua vẫn không có bất kỳ thay đổi nào, chỉ là rút kiếm, xuất kiếm về phía trước một cách cực kỳ đơn giản.
Khi hoàn thành động tác tự nhiên mà lưu loát như vậy, trong tay y cũng không có kiếm, nhưng lúc cuối cùng đâm ra, trong tay y lập tức có thêm một thanh kiếm băng thuần khiết được ngưng tụ ra giống như lần trước.
Phía trước của thanh kiếm băng phun ra một luồng nguyên khí bản mệnh khủng khiếp như núi lửa.
Mặc dù thiên địa nguyên khí trong không khí lúc này đã hỗn loạn như cháo nóng sôi sùng sục, song vẫn vang lên một đạo kiếm minh rõ ràng như trước, đạo kiếm minh này cực kỳ dễ nghe, thậm chí che lấp tất cả thanh âm còn lại lúc này.
Trong không khí xuất hiện hai đạo kiếm quang.
Hai đạo kiếm quang réo rắt mang theo một loại ý tao nhã khó có thể dùng ngôn ngữ hình dung, cắt những ánh sao kia ra, giống như hai cánh trong suốt đang bay lượn.
Chỗ mép kiếm khí trong suốt lại nổi lên hào quang năm màu cực kỳ tự nhiên, có một loại hương vị nhiệt liệt vui sướng.
Hô hấp của Phan Nhược Diệp và Hoàng Đạo Trầm đều dừng lại, hai người đang chờ đợi kết quả một kiếm giao nhau này.
Nhưng điều làm cho hai người bọn họ khó có thể lý giải chính là trong một kiếm này của Bách Lý Tố Tuyết lại hoàn toàn không có hương vị ngọc đá cùng vỡ, uy lực của bản thân một kiếm này dường như không bằng một kiếm kia của y.
Bách Lý Tố Tuyết có thể dễ dàng thi triển ra chiêu kiếm cường đại của nhiều tông môn một cách hạ bút thành văn như vậy, vì sao hiện tại lại xuất ra một kiếm như vậy?
Càng làm cho bọn họ không cách nào hiểu được chính là bọn họ nhìn thấy sắc mặt Trịnh Tụ đột nhiên trở nên xám xịt.
Bầu trời đầy sao đang run rẩy.
Điều này đại biểu cho tâm trạng của nàng đang dao động kịch liệt.
Một tiếng rắc rắc vang lên.
Những ánh sáng nhỏ như sao hình thành nên tinh không trực tiếp bị hai đạo kiếm quang này cắt ra vết nứt.
Chẳng qua tình cảnh yên tĩnh tựa như cắt giấy lại dẫn đến uy lực dao động khó có thể tưởng tượng được.
Những cung điện tĩnh lặng chung quanh bỗng nhiên vỡ vụn, ngay cả trong những cung điện xa xa hơn cũng vang lên vô số thanh âm hùng vĩ như tiếng sóng lớn đánh.
Mặt đất dưới lòng bàn chân Trịnh Tụ xuất hiện vô số vết nứt.
Trong nháy mắt tiếp theo, không gian phía sau nàng dường như cũng bị xé rách, toàn bộ thân thể nàng ngã ngược ra sau, dư vị mang theo trên người trực tiếp đánh nát thư phòng phía lưng.
Sân vườn mà nàng thường xuyên đứng, toàn bộ mọi thứ bao gồm cả án dài trong thư phòng phía sau nàng, cùng với vách tường sau lưng đều bị nổ thành nát vụn.
Cơ thể nàng bay ngược giữa những đá sỏi vỡ vụn này, trên thân thể như sứ trắng xuất hiện rất nhiều vết thương, máu tươi thấm ướt Hậu y hoa lệ mà uy nghiêm của nàng.
Phan Nhược Diệp cùng Hoàng Đạo Trầm hoàn toàn không cách nào lý giải, những Tu hành giả chung quanh bị dư vị nguyên khí va chạm không ngừng lui về phía sau, càng thêm vô cùng kinh hãi, không biết vì sao lại biến thành như vậy.
Trong nháy mắt giao thủ, rõ ràng hẳn là Trịnh Tụ thắng mới đúng.
Kết quả như vậy lại giống như vi phạm quy tắc lực lượng chính nó.
- Bỉ Dực Song Phi.....Bại dưới kiếm chiêu mà hắn sáng tạo vì ngươi, ngươi tuyệt đối không cảm thấy trớ trêu sao?
Giọng nói của Bách Lý Tố Tuyết vang lên, nương theo thanh âm như gió động phát ra từ hai lá phổi trong cơ thể y.
Nhiều người lập tức hiểu tại sao chuyện này lại xảy ra.
Từ mùa xuân đánh Sở tới nay, Trịnh Tụ vẫn luôn phạt tâm, thế nhưng Bách Lý Tố Tuyết cũng như vậy.
Bỉ Dực Song Phi... Chiêu kiếm này không chỉ có cái tên dễ nghe, hơn nữa còn ẩn chứa truy cầu tốt đẹp đối với sự ý hợp tâm đầu, yêu thương nhau cả đời.
Ít nhất đối với Vương Kinh Mộng ngày xưa mà nói là như vậy.
Trong mắt hắn, Trịnh Tụ là người bạn đời hoàn mỹ của mình, là đối tượng tốt đẹp mà hắn dốc hết sức tưởng tượng.
Vì vậy hắn tin tưởng nàng, tín nhiệm nàng.
Hắn cảm thấy nàng cũng sẽ như vậy.
Mặc kệ Trịnh Tụ nghĩ như thế nào, hắn vẫn rất chân thành.
Cho nên hắn cố ý sáng tạo ra một kiếm như vậy, đại biểu cho tâm tình và kỳ vọng về tương lai của hắn lúc đó.
Bách Lý Tố Tuyết dùng một kiếm này, đánh chính là trái tim Trịnh Tụ.
Ngay từ lúc so đấu lời nói ban đầu, tâm tình Trịnh Tụ đã dao động bởi vì y xuất hiện, bởi vì ngôn ngữ của y, lúc đó y liền biết một kiếm này có thể thành công.
Rầm một tiếng.
Hai chân Trịnh Tụ rơi xuống đất, mặt giày hoa lệ trên chân nàng đều đồng loạt nổ tung, mặc dù nàng đã mạnh mẽ khống chế thân ảnh của mình, không để cho bản thân ngã xuống, nhưng trong nháy mắt rơi xuống đất, nàng liên tục phun ra mấy ngụm máu, không ngừng ho ra máu, đến nỗi ngay cả thân thể cũng cong lên.
Tất cả Tu hành giả bên ngoài đều biết thân thể Trịnh Tụ đã kém đến cực điểm, song hiện tại lại cực kỳ an tĩnh, thậm chí không ai dám ra tay trước.
Bởi vì tất cả mọi người đều biết Bách Lý Tố Tuyết lúc này vẫn còn có năng lực xuất thủ.