Khí tức của phiến lá non màu xanh này hoàn toàn khác biệt với đạo Tinh Hỏa kia.
Một loại là tịch diệt thuần túy, một loại lại là sinh cơ cực kỳ mới mẻ, tựa như sẽ nở rộ ra khả năng vô hạn.
Một mảnh lá non màu xanh này chắn ở phía trước con đường mà đạo Tinh Hỏa kia sẽ rơi xuống, đồng thời giống như che khuất ánh mắt Trịnh Tụ, đoạn tuyệt liên hệ giữa nàng và đạo Tinh Hỏa này.
Tinh Hỏa tái nhợt mà lãnh khốc rơi xuống một mảnh lá non này, hào quang chiếu đến phiến lá non màu xanh này hoàn toàn trong suốt, song điều làm cho tất cả người tu hành nhìn thấy rung động chính là không có một tia Tinh Hỏa nào có thể xuyên thấu phiến lá non này, hỏa diễm lưu tán như thác nước bay ra theo mép những lá xanh này, rơi xuống giữa cung điện Hoàng cung chung quanh.
Rất nhiều tường đá cứng rắn, thậm chí sắt thép dùng để trang trí trong Hoàng cung bị Tinh hỏa này im ắng thiêu đốt thành tro tàn màu trắng nhạt, bay lả tả như ngàn vạn con bươm bướm.
- Tại sao ngươi lại phản bội ta?
Sâu trong mắt Trịnh Tụ lần đầu tiên dấy lên vẻ phẫn nộ, nàng quay đầu nhìn tòa cung điện bên trái một cái, trực tiếp nói.
Một tiếng bộp vang vọng.
Tòa cung điện kia trực tiếp nổ tung ra ngoài, cả tòa kiến trúc sụp đổ vỡ vụn, nguyên khí màu xanh ở bên trong khuếch trương ra bên ngoài, giống như một gốc đại thụ được sinh ra.
Hơn mười tiếng quát kinh sợ truyền ra kèm theo bóng người lướt qua bên ngoài.
Những Tu hành giả mai phục bên ngoài tòa kiến trúc này hoàn toàn không cảm nhận được trong điện này trước đó đã xuất hiện một Tu hành giả cường đại như vậy.
Bóng dáng Phan Nhược Diệp hiện ra ở trung tâm nguyên khí màu xanh.
Những nguyên khí màu xanh nổ tung trong va chạm lại không hề tiêu tán đi, mà từng mảnh từng mảnh ngưng tụ lại, giống như vô số lá xanh lơ lửng bên ngoài cơ thể cô, tràn ngập một loại khí tức sinh mệnh bàng bạc.
Nhìn tình cảnh, cảm thụ được khí tức như vậy, coi như là Bách Lý Tố Tuyết thì trong ánh mắt cũng đều là vẻ kinh ngạc cùng tán thưởng.
Y biết rõ thực lực của mỗi người bên cạnh Trịnh Tụ và Nguyên Vũ, y cũng cảm nhận được Phan Nhược Diệp đến, hoặc có thể nói Phan Nhược Diệp cố ý phóng thích một luồng khí cơ khiến y có thể cảm nhận được. Nhưng y khẳng định cách đây không lâu, cô cũng không có khả năng có được lực lượng như vậy.
Đúng lúc này, Phan Nhược Diệp khẽ ngẩng đầu, trả lời câu hỏi của Trịnh Tụ:
- Chắc hẳn ngươi cũng hiểu rõ công pháp này của ta đến từ đâu.
- Ngươi đừng quên, cho dù sư tôn của ngươi là Kỷ Thanh Thanh, nhưng sư tôn cũng là ta tìm giúp ngươi, thậm chí ngươi có thể coi là một bé mồ côi do ta nuôi lớn, tất cả những thứ ngươi có được sau này đều do ta cho.
Trịnh Tụ lạnh lùng nhìn cô, chậm rãi nói,
- Bất cứ kẻ nào cũng có thể phản bội ta, nhưng ngươi thì lại không thể.
Phan Nhược Diệp nhìn khuôn mặt lạnh lùng đến mức sáng bóng như đồ sứ của nàng, nói:
- Sao ta lại trở thành trẻ mồ côi?
Trịnh Tụ lạnh lùng nói:
- Không liên quan gì đến ta.
- Nhưng trong lòng ta có nghi hoặc.
Phan Nhược Diệp cúi đầu nhìn mặt đất, nói:
- Ngay cả khi ta toàn lực điều tra thân thế của mình thì hoàn toàn không thể tra ra được, cho dù thật sự không liên quan đến ngươi, nhưng việc ngươi đã làm đối với sư tôn ta, cũng đã làm cho ta hoài nghi ngươi... Chắc hẳn ngươi cũng hiểu rõ, sư tôn ta vẫn luôn coi ngươi là tỷ muội tốt nhất.
Khóe môi Trịnh Tụ khẽ nhếch, đang muốn nói cái gì đó.
Phan Nhược Diệp đã nói tiếp:
- Tôi không muốn tương lai bị ngươi lợi dụng như sư tôn.
- Vậy có thể coi là giải thích cho ta? Nhưng ân tình chính là ân tình, cho dù phản bội không cần lý do, nhưng mỗi người đều sẽ suy nghĩ vì tương lai của mình, mặc dù ngươi có được môn công pháp mà năm đó ta và Kỷ Thanh Thanh đều muốn có được, nhưng tâm tình và kiếm ý của ngươi hôm nay vẫn không đủ hoàn mỹ, vậy ngươi vẫn không thể nào là đối thủ của ta.
Khi Trịnh Tụ nói ra những lời này, nàng đã vươn tay phải ra, điểm về phía Phan Nhược Diệp.
Hai tay nàng lúc này còn sạch sẽ hơn so với sứ trắng tinh khiết nhất thế gian, nhưng khi nàng vươn một ngón tay ra, toàn bộ tay phải của nàng lại biến thành màu đen sâu thẳm nhất, chỉ có ngón tay chỉ về phía Phan Nhược Diệp lại trắng nõn trong suốt đến cực điểm.
Không gian ở trước người nàng nhộn nhạo, trong không khí tràn ngập gợn sóng trong suốt mà mắt thường có thể thấy được.
Một tia ý vị tĩnh mịch ngưng tụ lộ ra từ sâu trong thân thể nàng, đến từ chỗ sâu trong khí hải của nàng.
Một chùm sáng màu trắng từ đầu ngón tay bắn ra, ầm một tiếng đốt cháy nguyên khí màu xanh bên ngoài cơ thể như ngàn vạn lá xanh của Phan Nhược Diệp.
Một tiếng quát thê lương phát ra từ trong miệng Phan Nhược Diệp.
Lá xanh bên ngoài cơ thể cô nhanh chóng biến thành lá khô màu vàng đậm, sau đó lại biến thành màu đỏ như lá phong giữa mùa thu, trong nháy mắt lực lượng nguyên khí liên tục biến đổi ba lần, hơn nữa trong lúc chuyển hóa đều phát ra lực lượng mạnh hơn, song vẫn không cách nào ngăn cản được chùm ánh sáng như được rút ra từ sâu trong thân thể Trịnh Tụ này.
Thân thể cô giống như là bị một cự quyền vô hình cực lớn đập trúng, bị cứng rắn đánh ra từ trong nguyên khí thiêu đốt này, liên tục đập nát mấy cái tường viện, điều đáng sợ nhất chính là trong mi tâm dường như bị lạc ấn một đạo ấn ký màu trắng.
Đạo ấn ký này giống như là một ngọn nến màu trắng bốc cháy, không ngừng lấp lóe trên trán cô.
Chỉ là một kích, nhưng đã khiến xương cốt thân thể Phan Nhược Diệp bị gãy nhiều chỗ, nhìn qua cực kỳ thê thảm, hơn nữa đạo ấn ký này còn đang không ngừng tiêu hao nguyên khí trong cơ thể cô, cô nhất định phải hao tổn nguyên khí kinh người để đối kháng với nó, nếu không sẽ bị ngọn lửa này thiêu đốt vào đầu.
Song ngay cả một chút lực chú ý của Bách Lý Tố Tuyết lúc này cũng không đặt ở trên người cô.
Nhân vật như y hiển nhiên biết lúc này nên lựa chọn như thế nào.
Y hơi híp mắt lại.
Rút kiếm, xuất kiếm.
Khi y rút kiếm xuất kiếm thì trong tay còn trống rỗng không có vật gì, nhưng khi thân thể y xuyên qua không gian mấy chục trượng đi tới trước người Trịnh Tụ trong nháy mắt, trong tay y đã có một thanh kiếm băng trong suốt và tinh khiết đến cực điểm.
Thân thể Trịnh Tụ bị một tầng băng cứng trong suốt bao trùm trong tích tắc.
Cho dù là nàng thì cũng bị lực lượng của một kiếm này trực tiếp đóng băng giam cầm trên mặt đất, không có khả năng né tránh.
Một kích khiến Phan Nhược Diệp trọng thương đã khiến nàng phải vận dụng toàn lực, giờ phút này đã là thời cơ tốt nhất để Bách Lý Tố Tuyết giết chết nàng, ngay cả Hoàng Đạo Trầm cũng không thể nào ngăn cản được.
Song cũng vào lúc này, ngón áp út tay trái của Trịnh Tụ khẽ động, tựa như đang nhấc một sợi tơ vô hình lên.
Sâu trong khí hải bên trong thân thể nàng, phảng phất như có một kiện vật nặng bị sợi dây này dẫn dắt, sau đó bay ra từ trong tay trái của nàng.
Đôi mắt Bách Lý Tố Tuyết khẽ co rụt lại, trong lòng sinh ra một tia cảnh ý mãnh liệt. (cảnh ý: cảm nhận được nguy hiểm)
Trong trực giác của y, đây là một đạo kiếm khí.
Trong thiên hạ còn có ai có thể làm cho loại Kiếm sư vô địch trong Thất Cảnh giống như lão tăng Đông Hồ cảm thấy cảnh ý mãnh liệt?
Y chỉ có thể khẳng định, cỗ lực lượng này không phải đến từ Trịnh Tụ.
Một tiếng rắc rắc vang lên.
Thanh âm này rất khẽ, nhưng xuất hiện trên kiếm băng trong tay Bách Lý Tố Tuyết trước tiên, sau đó lại xuất hiện trên cánh tay y cầm kiếm ngay lúc y buông thanh kiếm này ra.
Ống tay áo của y vỡ vụn.
Mép dưới cánh tay xuất hiện một vết nứt thật sâu, máu tươi từ trong đó tuôn ra.
Bách Lý Tố Tuyết phủi tay lui ra, nguyên khí trong nháy mắt bịt kín miệng vết thương.
Một đạo kiếm khí làm y bị thương kia còn không ngừng ở trong không khí lan tràn về phía sau, màu xám nhàn nhạt pha tạp cùng màu vàng cực kỳ thẳng tắp ở trong không khí, làm cho người ta nhìn thấy liền có chút hoảng hốt.
Băng cứng bên ngoài cơ thể Trịnh Tụ vỡ vụn thành bột, đôi môi gần như trong suốt của nàng cũng tuôn ra một sợi tơ máu diễm lệ.
- Đây là Quang Âm Kiếm của hắn.
- Ngươi nghĩ trăm phương ngàn kế báo thù cho hắn, nhưng ngươi đại khái làm sao cũng sẽ không nghĩ tới, thứ cứu được ta lúc này, không những thế còn làm ngươi bị thương. Ngược lại là một đạo kiếm khí mà hắn lưu lại cho ta.
- Ngươi không cảm thấy rất trớ trêu sao?
Nàng tràn đầy đùa cợt nhìn Bách Lý Tố Tuyết đang lui về phía sau, nở nụ cười.