Trịnh Tụ nhìn Bách Lý Tố Tuyết, ngọn lửa thăm thẳm trong ánh mắt dần dần dập tắt, tất cả đều hóa thành lạnh lùng.
Nàng rốt cục hiểu được, bất cứ chủ đề nào trong quá khứ cũng không thể để cho Bách Lý Tố Tuyết có chút dao động, bởi vì đối phương hoàn toàn sẽ không dao động vì bất cứ kẻ nào và bất cứ chuyện gì. Tâm cảnh của y luôn luôn hoàn hảo.
Giống như bây giờ, mặc dù trong ngoài Hoàng cung sẽ còn tụ tập nhiều Tu hành giả hơn nữa, nhưng lại không thể ảnh hưởng đến tâm tình Bách Lý Tố Tuyết chút nào.
Bởi vì y giống như không tồn tại.
Y tràn ngập sát ý, tâm tình hoàn mỹ, chỉ để tới mảnh tiểu thiên địa y và nàng đang đứng.
- Trường Lăng có một câu nói xưa gọi là ba tuổi nhìn thấy già.
Bách Lý Tố Tuyết nhìn nàng lãnh khốc lại nói ra một câu,
- Câu nói xưa này chính là người thực ra rất khó thay đổi, nếu như ngươi cảm thấy lúc ấy ta cho ra phán đoán không đúng về ngươi, vậy ngươi chỉ cần trở thành loại người thích hợp kia, như vậy ta sẽ sai, chỉ tiếc ngươi lại biến thành người khác vì câu nói của ta, trở thành loại người giống như trong phán đoán của ta vậy. Vậy sao ngươi có thể làm cho ta xem trọng được?
Bách Lý Tố Tuyết nói những lời này, khuôn mặt rất bình tĩnh.
Từ lúc bắt đầu xuất hiện trước mặt nàng đến bây giờ, y mỉa mai, châm chọc, khinh thường, lạnh lùng, nhưng không có quá nhiều cảm xúc phẫn nộ.
Bởi vì nàng không xứng khiến y cảm thấy tức giận.
Bản thân nàng là loại người mà y nhìn trúng.
Nàng không phải là bằng hữu của y, vậy nên sao nàng có thể xứng để y tức giận?
Cho nên khuôn mặt của y lúc này mặc dù cực kỳ bình tĩnh, ngữ điệu của y cũng không chút gợn sóng không sợ hãi, song ai cũng có thể cảm nhận được, ý mỉa mai và khinh thường trong những lời này nồng đậm hơn so với bất cứ lúc nào.
Ta khinh thường ngươi.
Mặc kệ ngươi trở thành tồn tại như thế nào, mặc kệ ngươi là thiên tài quận Giao Đông năm đó, hay là Hoàng hậu của vương triều Đại Tần hiện tại, ta đều khinh thường ngươi.
- Ngươi một mực chờ đợi một cơ hội giết ta, nhưng ngươi có từng nghĩ tới. Ta cũng cần một cơ hội nhìn rõ tất cả mọi người ở Trường Lăng.
Trịnh Tụ cũng không có phẫn nộ, chỉ im lặng nói:
- Ngươi khua chiêng giống trống như vậy đến giết ta, dẫn đến Trường Lăng hiện tại loạn như thế, cho nên tất cả cá tôm nhỏ đều sẽ nổi lên, ta sẽ có thể thấy rõ rốt cuộc là kẻ nào đứng ở một bên Ba Sơn Kiếm Tràng, người nào lại đứng về phía ta.
Bách Lý Tố Tuyết mỉa mai nói:
- Mấu chốt là ngươi còn có thể sống.
Trịnh Tụ không chút do dự nói:
- Ta có thể sống.
Bách Lý Tố Tuyết cười lạnh nói:
- Mặc dù ngươi thật sự có thể sống, hoàn toàn để cho những người Trường Lăng biểu lộ tâm ý thực sự lại có ích lợi gì? Ngược lại người của ngươi hoặc là bị giết, hoặc là chạy trốn trở thành kẻ đại nghịch như Bạch Sơn Thủy, vậy vương đồ bá nghiệp hay vương triều Đại Tần của ngươi còn có thể còn lại bao nhiêu lực lượng chinh phạt bốn phương?
Trịnh Tụ đột nhiên nở nụ cười.
Nụ cười của nàng rất lãnh khốc, nhưng lại tràn ngập một loại lực lượng kinh tâm động phách:
- Nếu ta nói cho ngươi biết có thể nhanh chóng thắng lợi khi đánh Sở, chuyện Đại Sở bị diệt là điều hiển nhiên thì sao?
Bách Lý Tố Tuyết chợt nhíu mày.
Tất cả chuyện trong quá khứ, bao gồm cả sát cục sinh tử hiện tại đều không thể tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì đến tâm tình của y, song câu nói này của Trịnh Tụ lại khiến y nhấc lên gợn sóng thật lớn trong lòng.
Y bừng tỉnh, mấy câu cuối cùng của Trịnh Tụ chỉ cố ý muốn dẫn ra những lời cuối cùng này.
Đại chiến giữa hai nước Tần Sở, trong mắt mọi người thì kết quả của trận chiến này đã được xác định, trăm vạn đại quân của vương triều Đại Tần đang tan rã, thành quả duy nhất đổi được chỉ là chuyện vây khốn đám người Đinh Ninh và Trưởng Tôn Thiển Tuyết.
Vương triều Đại Tần đại bại trong cuộc chiến hai triều như vậy, cho dù hôm nay y không giết được Trịnh Tụ, thực lực Trường Lăng cùng vương triều Đại Tần cũng sẽ bị áp chế cực lớn, như mặt trời đang lặn về phía tây.
Song Trịnh Tụ lúc này lại nói có thể nhanh chóng thắng lợi khi đánh Sở, việc triều đại này bị diệt là điều hiển nhiên.
Y hoàn toàn nghĩ không ra bởi vì cái gì mới dẫn đến khả năng như vậy, nhưng y cảm nhận được sự tự tin của Trịnh Tụ.
Đối với Tu hành giả như y và Trịnh Tụ mà nói, ảnh hưởng của tâm cảnh càng trọng yếu hơn so với sự dao động của một chút chân nguyên.
Chiến đấu đã bắt đầu từ khi y xuất hiện trước mặt Trịnh Tụ.
Lời nói của y khiến cho tâm tình Trịnh Tụ rối loạn, nhưng theo một câu nói mà Trịnh Tụ vừa nói ra, tâm tình Trịnh Tụ đã hoàn toàn không còn suy sụp, có xu hướng trở nên hoàn mỹ, khí thế cả người đã đạt đến đỉnh phong.
Đúng lúc này, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một luồng Tinh Hỏa tái nhợt.
Giống như một con mắt lạnh lùng mở ra trong trong hư không vô tận.
Loại chiến đấu chính diện này đối với Trịnh Tụ mà nói là chuyện cực kỳ hiếm, phần lớn những trận chiến đấu trước kia, nàng chỉ khống chế tinh thần nguyên khí ở nơi xa xôi rơi xuống làm kiếm, cho nên Tinh Hỏa kiếm mà nàng ngưng tụ ngoại trừ tràn ngập ý tịch diệt lạnh lùng ra, còn làm cho người ta cảm nhận được vẻ âm hiểm cùng quỷ dị. Song trong đạo Tinh Hỏa kiếm hiện tại này của nàng lại có thêm một ít thứ vốn không có, nhiều hơn một loại hương vị đường đường chính chính của Vương giả.
- Trộm đồ của Mân Sơn Kiếm Tông ta đến đối phó ta, ngươi không cảm thấy buồn cười sao? Ngươi chỉ biết dùng cả đời để ăn cắp sao?
Bách Lý Tố Tuyết vẻ mặt không chút thay đổi nói.
Y biết đạo Tinh Hỏa của Trịnh Tụ lúc này cường đại, ngoại trừ tâm tình Trịnh Tụ lúc này hoàn mỹ ra, một nửa còn đến từ Tục Thiên Thần quyết của Mân Sơn Kiếm Tông.
Thời điểm y nói ra những lời này, một gã Tu hành giả xuất hiện ở con đường đá phía sau chỗ y.
Trên người Tu hành giả này có một loại hương vị rất không linh, thậm chí khí tức rất giống khi y đứng ở trên đỉnh Mân Sơn lúc trước.
Tu hành giả này chính là Hoàng Đạo Trầm của Linh Hư Kiếm Môn.
Sau khi Tề tông Tề Kim Sơn và Dịch tông Dịch Hân Nghi phán quyết ra Linh Hư Kiếm Môn, gã cực kỳ tự nhiên trở thành Tông chủ của Linh Hư Kiếm Môn.
Ở trong tòa thành này hiện tại, ngoại trừ Trịnh Tụ ra, gã cũng là người có thực lực gần với Bách Lý Tố Tuyết nhất.
Trong nháy mắt khi gã hiện thân, lực lượng tích súc trong cơ thể gã điên cuồng xuyên thấu ra, nguyên khí kinh khủng chấn động thậm chí khiến cho toàn bộ mặt đất Hoàng cung đều run rẩy bất an, song cỗ lực lượng này dung hợp thành một đạo kiếm quang màu lam lại mờ nhạt vô tung, rõ ràng bắn về phía Bách Lý Tố Tuyết, nhưng lại làm cho người ta không cách nào cảm nhận được.
Mọi người đều có nhu cầu, sự xuất hiện của Hoàng Đạo Trầm vẫn chưa làm cho trong lòng Bách Lý Tố Tuyết sinh ra bất kỳ cảm giác dư thừa nào.
Đối mặt với hai kình địch này, y hoàn toàn không quản Tinh Hỏa tái nhợt đang từ phía trên rơi xuống, chỉ trở tay ra phía sau, dùng ngón tay làm kiếm, thi triển ra một kiếm.
Một đạo kiếm quang màu lam nhạt giống như bị cứng rắn bức ra từ trong hư không, hiện thực hình ở trong không khí mấy trượng phía sau y.
Cùng lúc đó một đạo kiếm quang màu vàng óng từ đầu ngón tay Bách Lý Tố Tuyết bắn ra, chém lên trên đạo kiếm quang màu lam nhạt này.
Đạo kiếm quang màu vàng óng này chói mắt không gì sánh được, hơn nữa mang theo khí tức vương giả còn cường đại hơn so với Tinh Hỏa kiếm của Trịnh Tụ lúc này, một loại khí tức quân lâm thiên hạ cực kỳ nghiêm minh.
Trong mắt Hoàng Đạo Trầm xuất hiện vẻ không thể tin được.
Theo một tiếng nứt toác cực kỳ chói tai, gã không khống chế được thân thể lui về phía sau hơn mười bước, toàn bộ mặt đất lúc lùi lại bị đạp nát thành bột.
Trong tay gã có một thanh kiếm bản mệnh màu lam nhạt hiện ra.
Hiện tại khí tức cường đại trên thanh kiếm này lượn lờ vẫn giống như một ngọn núi lớn trong nhận biết của tất cả mọi người.
Song mũi của thanh kiếm bản mệnh này lại bị Bách Lý Tố Tuyết chặt đứt một đoạn.
Một kiếm này là kiếm thức trong Phá Hoàng Kiếm Kinh của Nguyên Vũ.
Song Bách Lý Tố Tuyết hiển nhiên cũng tiện tay dùng ra!
Cảnh giới của Hoàng Đạo Trầm và Bách Lý Tố Tuyết gần như ngang nhau, một kiếm này trực tiếp chém một đoạn kiếm bản mệnh của gã, hiển nhiên Bách Lý Tố Tuyết cũng dùng hết toàn lực, đương nhiên y cũng không có khả năng có thừa lực để ứng đối một đạo Tinh Hỏa kia của Trịnh Tụ.
Tinh hỏa tái nhợt đã ở rất gần y.
Cái loại ý tứ tịch diệt lãnh khốc mà cường đại này đã áp bách đến không khí chung quanh thân thể y xuất hiện rất nhiều tinh hạt như bảo thạch.
Nhưng cũng đúng lúc này, một mảnh lá non màu xanh xâm nhập vào nơi đây, rơi vào trên đạo Tinh hỏa kia.