Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 640 - Q7 - Chương 63: Tâm Loạn

Q7 - Chương 63: Tâm loạn Q7 - Chương 63: Tâm loạn

- Lựa chọn đúng, vậy tiếp tục làm đi.

Tịnh Lưu Ly không dừng lại, cực kỳ tự nhiên đi qua bên người Độc Cô Bạch, nói một câu này với thiếu niên không biết dùng bao nhiêu dũng khí mới đưa ra quyết định như vậy, sau đó ngửa đầu nhìn thoáng qua bóng đen U Long đã tiếp cận Hoàng cung Trường Lăng, nói tiếp:

- Sư tôn từng nói một câu, bất kể xuất thân là gì, người không hiểu được con đường mình nên đi không thể đi xa trên con đường tu hành, quyết định ngươi có trở thành Vương giả hay không, không phải là ngươi có bao nhiêu lực lượng, mà ngươi có thần phục để sống hay không.

Độc Cô Bạch lại im lặng không nói.

Hắn cũng nhìn thoáng qua U Long kia, trong lòng một lần nữa bội phục.

Bóng dáng U Long như dãy núi u ám cuối cùng cũng giáng xuống phía trên Hoàng cung, thân rồng khổng lồ che lấp ánh sáng trên bầu trời, cùng với nguyên khí kích động tự nhiên trên người nó, trên trời đã bắt đầu có tuyết rơi xuống.

Một số lượng Tu hành giả đáng kinh ngạc tụ tập xung quanh Hoàng cung.

Những Tu hành giả ở Trường Lăng đều có sự lựa chọn riêng của họ, sau hơn mười năm Hoàng đế Nguyên Vũ thống trị, đại đa số Tu hành giả chốn tu hành nơi đây đều chọn trung thành với lão.

Vô số kiếm quang rực rỡ hội tụ cùng một chỗ, dệt thành một dải cầu vồng rực rỡ chói mắt xung quanh Hoàng thành.

Cảnh tượng này vô cùng ngoạn mục, sát khí cũng vô cùng kinh khủng.

Khi bóng dáng U Long trên không trung hạ thấp xuống, rất nhiều Phù khí cùng kiếm quang phá không mà ra, lưu lại vô số đường ánh sáng quỷ dị trên không trung.

Màu xanh biếc trong mắt U Long đã phai nhạt.

Nó bắt đầu điên cuồng thổ nạp. (thổ nạp: hít vào thở ra)

Khi cơ thể nó phát ra tiếng rồng ngâm kỳ lạ vang vọng khắp bầu trời, cho dù đó là giữa hơi thở, hoặc râu thịt và móng vuốt bay múa của nó, hoặc trong hoa văn trên vảy rồng đen cứng đến cực điểm, tất cả bắt đầu phun ra một loại hơi lạnh màu đen.

Bầu trời xuất hiện sỏi băng bay đầy trời trước tiên, sau đó những viên sỏi băng liên tục tạo thành những khối băng khổng lồ, điên cuồng rơi xuống.

Những khối băng này và nguyên khí, kiếm quang nở rộ trên mặt đất tác động lẫn nhau, đại đa số đều không thể rơi xuống đất, mà không ngừng nổ tung trên không trung, mảnh vụn nhỏ do những vụ nổ này tạo ra lại nhanh chóng đóng băng lại, trong tầm mắt của tất cả Tu hành giả trên mặt đất, bóng tối bên ngoài cơ thể U Long càng ngày càng khổng lồ, tựa như một con thuyền khổng lồ của Thần vương không ngừng trở nên lớn hơn đang lướt đi trên không trung.

Có sương giá đóng băng giữa ngói, ý lạnh nồng đậm và dày đặc hơn sương băng trên thế gian không biết bao nhiêu lần làm cho những viên gạch này trở nên giòn tan dị thường, hơi có chút rung động lập tức không ngừng phát ra tiếng nổ chói tai.

Hoàng hậu Trịnh Tụ cũng giống như nhiều lần trước, đứng ở phía sau sân vườn dưới Linh tuyền trong phòng nàng.

Nàng không cần ngửa đầu cũng có thể cảm nhận được U Long kia tới gần, ngoại trừ nàng ra, những Tu hành giả có thể ngăn cản U Long này tiếp cận đều đang ở khu vực Mân Sơn, chứ đừng nói đến trực tiếp chém giết nó trên không trung.

U Long thực ra hoàn toàn không cần trực tiếp hạ cánh, nương theo nguyên khí của nó che lấp, Bách Lý Tố Tuyết có thể dễ dàng tiến vào Hoàng cung, có thể xuất hiện trước mặt nàng bất cứ khi nào.

Đối với hầu hết mọi người bên ngoài, nàng cũng nên ẩn núp.

Nàng có thể trốn thoát.

Tuy nhiên không ai biết nàng đang nghĩ gì.

Nàng chỉ thờ ơ đứng ở nơi này, chờ đợi sự xuất hiện của Bách Lý Tố Tuyết.

Có rất nhiều cặp tượng kim loại ở hai bên đường đá dẫn đến thư phòng nàng, tất cả đều là cơ quan Phù khí.

Đằng sau các bức tường hai bên hoặc trong bóng tối giữa sân đều có rất nhiều Tu hành giả đang chờ đợi.

Đột nhiên lông mày hoàn mỹ của nàng nhảy lên.

Không khí trên đường đá xuất hiện một chút ảo ảnh, giống như không gian bị bóp méo bởi một lực lượng kỳ lạ, sau đó một cánh cửa chuẩn bị xuất hiện.

Một Tu hành giả quận Giao Đông ẩn nấp trong bóng tối cảm nhận được, đang muốn ra tay.

Thế nhưng gã lại thấy mình không thể di chuyển.

Máu trong cơ thể gã bị đóng băng, rồi sau đó nhanh chóng chết đi.

Những cơ quan Phù khí bình thường trong con đường đá sẽ bị kích phát khi nhận lấy một chút nguyên khí dao động lại không thể hoạt động, bởi vì ngay cả nguyên khí chảy xuôi trong Phù văn bên trong cũng bị đóng băng trong nháy mắt, chứ đừng nói đến những cơ quan kia.

Trong tĩnh lặng, bóng dáng của Bách Lý Tố Tuyết xuất hiện trên con đường đá này.

Một luồng sương trắng theo hai chân của hy lan ra bên ngoài, khi cách thân thể Trịnh Tụ chỉ có mấy chục trượng, luồng sương trắng này không còn lan tới nữa, giống như bị ai đó cắt một đao chỉnh tề. Bên cạnh sương trắng có chút Tinh hỏa tịch mịch đang cháy.

Không ai làm ra động tác, ngay cả những người trung thành nhất.

Bởi vì Trịnh Tụ lúc này đã mở miệng nói chuyện.

Nàng nhìn Bách Lý Tố Tuyết, lạnh lùng hỏi:

- Cảm giác đến đây thế nào?

Bách Lý Tố Tuyết lười nhìn bộ mặt nàng, chỉ nhìn Tinh Hỏa đang cháy ở rìa sương trắng kia, lạnh lùng đáp lại:

- Cảm giác rất tốt.

- Ngươi cảm thấy bản thân mình không hề có một chút vấn đề nào sao?

Trịnh Tụ trầm mặc một hơi thở, sau đó nhìn y nói.

Bách Lý Tố Tuyết nhíu mày, rốt cục ngẩng đầu nhìn nàng, nhưng lại không nói gì.

- Con người luôn luôn thay đổi.

Sâu trong đôi mắt đờ đẫn của Trịnh Tụ lại nhảy lên một ngọn lửa phức tạp, nàng từ từ nói:

- Cuộc sống của một người, từ trẻ đến già, cho dù đó là con người hay tâm tính đều sẽ sinh ra bao nhiêu thay đổi? Khi vừa mới học kiếm năm đó cùng ngươi bây giờ, ý nghĩ cùng cách làm người không có chút thay đổi sao?

- Khi đó ta còn rất trẻ, vẫn là một thiếu nữ mới vào Trường Lăng không lâu, ta mang theo rất nhiều thứ mà ngươi không thể tưởng tượng được.

- Nhiều khi bản thân ta không biết lựa chọn như thế nào, không biết phải làm gì.

...

Bên ngoài Hoàng cung nói không chừng sẽ có nhiều cường giả chạy tới, nhưng Bách Lý Tố Tuyết lại không hề có chút nóng vội, y kiên nhẫn nghe Trịnh Tụ nói những lời này, sau đó nở nụ cười châm chọc,

- Ngươi nói những thứ này, chẳng lẽ ý nói là bởi vì ta, cho nên mới bức bách ngươi rốt cuộc biến thành người như vậy?

- Nếu người khác nói gì với hắn thì ta cũng không thèm lo lắng hay để ý, nhưng ngươi lại là bằng hữu tốt nhất của hắn.

Sắc mặt Trịnh Tụ vốn đã rất trắng nõn, trắng nõn đến mức giống như sứ trắng, nhưng khi nói ra những lời này, khuôn mặt của nàng càng thêm tái nhợt, trắng đến mức ngay cả máu thịt và kinh mạch bên trong cũng có vẻ hơi trong suốt.

- Ta lo lắng những gì mà ngươi nói với hắn.

Nàng nhìn thẳng Bách Lý Tố Tuyết, nhẹ nhàng nhưng cực kỳ lạnh lẽo tiếp tục nói:

- Khi ta chưa nghĩ ra mình sẽ trở thành loại người nào, ngươi đã nói với hắn rằng ta không phải là người lương thiện. Ngươi đưa ra luận cứ quá sớm.

- Suy nghĩ của ngươi rất hỗn loạn, vì vậy đạo lý của ngươi cũng không nhất quán.

Bách Lý Tố Tuyết lắc đầu và nói,

- Ý của ngươi là mặc kệ ngươi làm nhiều hay ít chuyện ác, mặc kệ lúc trước ngươi xấu xa đến mức nào, đợi cho đến khi ngươi quyết định trở thành người tốt thì tất cả mọi thứ sau đó sẽ không tồn tại? Huống chi ngươi còn chưa hối cải để thay đổi bản thân, ngược lại sợ chuyện xấu bại lộ mà trở nên tàn ác hơn... Ngươi đã đi tới bước này, chẳng lẽ là bởi vì mấy câu nói của ta?.

- Mỗi người đều có đạo lý riêng của mình, ngươi nghĩ rằng không phải bởi vì ngươi, nhưng nếu không phải vì ngươi, vậy hắn ta sẽ không có bất kỳ hoài nghi gì về ta, mà ta có lẽ cũng sẽ quyết định trở thành người mà hắn hy vọng.

Lồng ngực của Trịnh Tụ phập phồng dữ dội, nàng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, từ từ và nghiêm túc nói:

- Quỹ đạo của rất nhiều chuyện thay đổi chỉ vì một số điều nhỏ nhặt, theo ý của ngươi là do ta hại chết hắn, nhưng theo suy nghĩ của ta, người giết hắn có thể là người bạn tốt nhất của hắn.

Bách Lý Tố Tuyết rất ít khi cười.

Ngay cả khi cười, y chỉ để lộ một nụ cười hơi lạnh.

Nhưng ngay thời điểm hiện tại, khi lắng nghe những lời này của Trịnh Tụ, y lại nở nụ cười, một nụ cười rất lớn.

- Ngươi nói nhiều như vậy, chẳng qua chỉ muốn kiên định lý do giết ta, muốn hoàn toàn khuấy động chiến ý của riêng mình, để cho ý tưởng của mình trở nên hoàn hảo hơn, nhưng lại để lộ một chút ... Suy nghĩ trong lòng ngươi vẫn luôn luôn lộn xộn. Cho đến ngày nay ngươi vẫn còn hối tiếc. Ngươi còn đang suy nghĩ nếu không có ta, nói không chừng ngươi và Vương Kinh Mộng còn có thể trở thành thần tiên quyến lữ hoàn mỹ nhất thiên hạ. (Thần tiên quyến lữ: Thần tiên yêu nhau)

Bách Lý Tố Tuyết vừa mỉa mai vừa đồng tình nhìn Trịnh Tụ, nói:

- Ta thật sự cảm thấy bi ai vì Nguyên Vũ.

Bình Luận (0)
Comment