Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 639 - Q7 - Chương 62: Thành Loạn

Q7 - Chương 62: Thành loạn Q7 - Chương 62: Thành loạn

Rồng bay trên bầu trời, Bách Lý Tố Tuyết lúc này đã làm cho không biết bao nhiêu Tu hành giả run rẩy hoảng sợ, nhưng y nhìn hình dáng Trường Lăng, trong mắt ngoại trừ cừu hận lại không có bất kỳ cảm xúc kiêu ngạo nào.

Đây là một tòa thành rất khổng lồ, liếc mắt một cái đã nhìn không thấy chỗ cuối, từ mấy năm trước khi Nguyên Vũ đăng cơ, nhân khẩu định cư đã vượt qua trăm vạn, có khả năng trở thành thành bang lớn nhất từ trước đến nay, chứ đừng nói đến việc còn có nhân khẩu bên ngoài đến từ các quận bang, hay là thương đội đến từ các triều đại xa xa.

Mặc kệ nơi này cuối cùng bị Nguyên Vũ cùng Trịnh Tụ cướp lấy, nhưng chuyện biến pháp để cho dân chúng an cư lạc nghiệp, vương triều hưng thịnh như vậy, y cuối cùng không bằng Vương Kinh Mộng, cũng không có thể nào làm được như thế.

Về phần năm đó Vương Kinh Mộng một đường xuyên qua ngõ nhỏ trên mặt đất giết vào Trường Lăng, cuối cùng chết trận, cũng không phải là ngu ngốc không ai sánh bằng, cũng không phải do hắn không thể nghĩ ra việc dùng phương pháp nào đó đi thẳng vào Hoàng cung giống như y, chỉ là tình thế bức bách, hắn nhất định phải dùng phương thức này đổi lấy mạng sống của một số người.

Năm đó Vương Kinh Mộng cũng không có thời gian chuẩn bị mười mấy năm như mình, cho nên so sánh với hắn, y cảm thấy mình không có gì để kiêu ngạo.

Mặc dù ý kiến trái ngược nhau, mặc dù Vương Kinh Mộng không nghe lời khuyên của mình, nhưng đối phương dù sao cũng là một chân nhân, hoàn toàn không che dấu suy nghĩ cùng cảm xúc ở trước mặt y... Cho nên mặc dù y có chút buồn bực với Vương Kinh Mộng, mặc dù đóng cửa núi không cho Vương Kinh Mộng có cơ hội gặp mặt, nhưng đó chỉ là tức giận, chỉ là cảm thấy thời gian sẽ làm cho Vương Kinh Mộng thấy rõ, song y lại thật không ngờ biến hóa lại nhanh như vậy, kịch liệt như vậy.

Nếu trong lòng luôn cho rằng Vương Kinh Mộng là bằng hữu tốt nhất của mình, vậy y đương nhiên phải báo thù thay hắn.

Y chắc chắn phải hoàn thành chuyện Vương Kinh Mộng còn chưa làm xong năm đó.

......

U Long tiến vào Trường Lăng.

Nó bay quá cao, ngay cả Âm Vẫn Nguyệt ở những góc hẻo lánh của Trường Lăng cũng không thể chạm đến, ngược lại khi nó lướt qua không trung, cái bóng thân thể từ trên cao rơi xuống giống như một vầng Huyền Nguyệt khổng lồ, bao phủ qua những vọng lâu cao lớn này.

Trong một tĩnh trạch ở Trường Lăng, một thiếu niên áo hoa đứng trước cửa sổ một tòa lầu các, nhìn Long ảnh công khai di động trên đường trục trung tâm Trường Lăng, sắc mặt xám xịt đến cực điểm.

Đây là Đoan Mộc Hầu phủ.

Thiếu niên áo hoa này chính là Đoan Mộc Tịnh Tông.

Hắn là một trong những thiếu niên thiên tài của Trường Lăng, là đệ tử của Mân Sơn Kiếm Tông, song tại Mân Sơn Kiếm hội lại là một quân cờ rất quan trọng của Trịnh Tụ, giờ phút này cha hắn Đoan Mộc Hầu dẫn quân giết lên Mân Sơn, điều này cho thấy lập trường của Đoan Mộc Hầu phủ hiển nhiên đã ngồi vững vàng ở bên cạnh Hoàng hậu Trịnh Tụ.

Lúc này Trường Lăng rất trống rỗng.

Đoan Mộc Hầu phủ cũng giống như vậy.

Những Tu hành giả cường đại được triệu hồi từ trong quân, những cung phụng bên trong phủ đều đi theo Đoan Mộc Hầu giết tới Mân Sơn.

Khi hắn cực kỳ sợ hãi nhìn U Long từ Mân Sơn Kiếm Tông bay tới, một thiếu nữ dáng người rất nhỏ nhắn, nhưng lạnh lùng không ai bì nổi cũng đã đi vào Đoan Mộc Hầu phủ cực kỳ trống rỗng.

Đoan Mộc Tịnh Tông còn đang nhìn Long ảnh từ trên cao rơi xuống, hắn vừa mới ngửi được mùi máu tươi, cảm nhận được nguyên khí dao động khác thường, trong nháy mắt cúi đầu, hắn đã thấy được bóng hình của thiếu nữ này.

Gương mặt hắn lập tức không còn tí màu máu.

- Ngươi muốn làm gì?

Hắn không nhịn được kêu lên.

Dù vậy bản thân hắn đã thực sự biết được câu trả lời cho câu hỏi này.

Thiếu nữ này là Tịnh Lưu Ly.

Hơn nữa nàng còn một đường đạp máu tươi mà đến.

Tịnh Lưu Ly nhìn thiếu niên bởi vì sợ hãi mà da thịt trên mặt còn trắng hơn cả phấn trắng trên tường, trên mặt nàng cực kỳ tự nhiên toát ra cảm xúc châm chọc nồng đậm. Dựa theo tính tình vốn có của nàng, hiện tại nàng khinh thường trả lời.

Nhưng nghĩ đến việc học tập trong thành này, nghĩ đến một ít lời Đinh Ninh từng nói với nàng, nàng biết lúc này trả lời càng có thể gia tăng sợ hãi trong lòng đối thủ, cho nên nàng tràn đầy đùa cợt nhìn Đoan Mộc Tịnh Tông, thản nhiên nói:

- Ngươi là ngu ngốc sao? Cha ngươi tới Mân Sơn muốn giết sư tôn ta, cho nên ta tới nơi này giết người Đoan Mộc Hầu phủ các ngươi, đây đương nhiên là chuyện rất công bằng.

Đoan Mộc Tịnh Tông là nhân vật có số má trong thế hệ Tu hành giả trẻ tuổi ở Trường Lăng, nhưng bản thân hắn là đệ tử của Mân Sơn Kiếm Tông, cho nên hiểu cực rõ Tịnh Lưu Ly, mà càng hiểu rõ, hắn lại càng cảm nhận được Tịnh Lưu Ly đáng sợ cỡ nào.

Hiện tại nghe được những lời này, hắn sợ hãi đến mức thân thể đều run rẩy, run giọng nói:

- Ngươi. Ngươi không sợ bản thân không thể thoát ra khỏi Trường Lăng sao?

Đây là sự đe dọa vô lực nhất.

Cho nên vẻ đùa cợt trên mặt Tịnh Lưu Ly càng đậm.

Nàng quay đầu nhìn xung quanh, nhìn toàn bộ thành hoảng sợ bất an bởi vì có rồng bay ở trên trời, nhìn những vọng lâu còn đang hỗn loạn cố gắng tìm kiếm tung tích của Dạ Sách Lãnh, cảm thụ được nguyên khí dao động trong không khí mà quan viên Thần Đô Giám và Giám Thiên Ty chém giết ở giữa đường phố truyền đến, đồng thời nở nụ cười,

- Trường Lăng hiện tại rất loạn.

Trường Lăng rất loạn, mang ý nghĩa cho dù giết chết một người như hắn thì cũng hoàn toàn không có người để ý, không ai kịp bận tâm.

Đoan Mộc Tịnh Tông hiểu rõ chỉ có thể dựa vào chính mình.

Cho nên hắn gần như cầu xin nói ra:

- Sư tỷ, ta cũng là đệ tử của Mân Sơn Kiếm Tông.

- Cũng bởi vì ngươi là đệ tử của Mân Sơn Kiếm Tông, cho nên ngươi không cần nghĩ đến việc chạy trốn, ta cho ngươi một cơ hội quyết chiến công bằng.

Tịnh Lưu Ly nhìn hắn, nhẹ nhàng nói.

Ngay khi thanh âm này của cô vang lên, Đoan Mộc Tịnh Tông đã phát ra một tiếng như dã thú gào thét, một đoàn sương mù dày đặc dâng lên trước người, cả người mượn sương mù nồng đậm này che lấp, điên cuồng lướt về phía sau.

Song cũng chỉ trong nháy mắt này, tiếng thét của hắn dừng lại.

Trong ánh mắt hắn, nhìn thấy một bên gương mặt Tịnh Lưu Ly.

Thân ảnh cô đã ngang hàng với hắn.

Thân thể hắn không kìm được cứng đờ.

Một tiếng phốc khẽ vang.

Hắn có chút mê mang nhìn về phía chỗ phát ra tiếng vang kia, chỉ thấy tàn ảnh của một thanh kiếm đá màu đen đang thu hồi, mà trái tim của mình đã bị xuyên thủng, có thể nhìn thấy phong cảnh phía sau lưng mình.

- Tại sao... Tại sao lại sử dụng một thanh kiếm như vậy?

Khi sợ hãi đến cực điểm, sau nó bình tĩnh trở lại, trong đầu hắn lại là một mảnh tê dại, hắn không kìm được hỏi một câu này.

Tịnh Lưu Ly dùng kiếm rất bình thường, đó là kiếm "Mặc Tẩy", là một thanh kiếm đá dùng Nghiễn Thạch chi tinh chế thành trong Mân Sơn Kiếm cốc.

Đối với hắn lúc này mà nói, chuyện khó hiểu là nếu như Mân Sơn Kiếm Tông có chuẩn bị, thừa dịp thành không này, Tịnh Lưu Ly tiến ngược vào trong thành đại khai sát giới, vậy hẳn phải dùng kiếm tốt nhất của Mân Sơn, chứ không phải loại kiếm đá rất tầm thường này.

- Rửa sạch duyên hoa, sư tôn muốn ta không dựa vào thiên phú, không dựa vào kiếm sắc để chiến đấu.

Tịnh Lưu Ly thu kiếm, trả lời câu hỏi cuối cùng trong cuộc đời hắn,

- Hơn nữa đây chỉ là lịch lãm, ta không phải nhân vật chính trong Trường Lăng hôm nay.

......

Tịnh Lưu Ly không hề cố kỵ đi ra Đoan Mộc Hầu phủ đang máu tươi chảy dài.

Sâu trong Đoan Mộc Hầu phủ truyền ra một ít tiếng khóc sợ hãi mà đè nén của phụ nữ và trẻ em.

Bước chân của cô đột nhiên ngừng, đôi mắt hơi nheo lại.

Có một thiếu niên đứng ngay bên cạnh cô.

Trên lưng hắn cũng giống như Độc Cô Hầu, cũng mang theo không ít kiếm.

Đây là Độc Cô Bạch.

Tịnh Lưu Ly chỉ híp mắt nhìn hắn một cái, liền khôi phục bình tĩnh tuyệt đối, nói:

- Nếu ngươi đã phát hiện ra ta, nhưng lại không dẫn người đến, đồng thời cũng không hề có sát ý nào, vậy ngươi có ý gì?

Độc Cô Bạch nhìn cô, hít sâu một hơi, nói:

- Ta là đệ tử của Mân Sơn Kiếm Tông.

Tịnh Lưu Ly nhíu mày, nói:

- Sau đó thì sao?

Độc Cô Bạch nói,

- Cha ta giúp Hoàng hậu, nhưng ta sẽ giúp ngươi cùng sư tôn.

Bình Luận (0)
Comment