Loại cự lực mà Tu hành giả tầm thường khó có thể tưởng tượng được này không chỉ trực tiếp bẻ gãy xương sống của hắn, đồng thời còn không ngừng tàn sát bừa bãi ở trong thân thể hắn, đánh lệch hoặc làm nội phủ của hắn rách nát tả tơi. (cự lực: lực lớn)
Đoan Mộc Hầu hoàn toàn không cách nào ngăn chặn được lực lượng như vậy, ngay cả tầm mắt cũng nhanh chóng trở nên mơ hồ.
Toàn bộ kiêu ngạo vốn có trong lòng hắn biến thành hoảng sợ không thể tin được.
Ngay cả mình cũng không phải là địch nhân của Bách Lý Tố Tuyết, vậy y hiện tại có gì khác với Vương Kinh Mộng năm đó?
- Ngươi mới thực sự là vô địch dưới Bát Cảnh đương thời.
Trong đầu Lý tướng không khỏi hiện lên một ý nghĩ như vậy.
Gã cảm thụ được loại kiếm ý như muốn đóng băng thiên hạ này, biết Phù ý cùng kiếm ý mình cách Bách Lý Tố Tuyết thật sự quá xa xôi, trong nháy mắt khi thân thể Đoan Mộc Hầu ném ra sau, hắn giơ tay lên, lòng bàn tay mở ra.
Có một tiểu ấn màu bạc xuất hiện trong lòng bàn tay gã. (tiểu ấn: ấn nhỏ)
Cái tiểu ấn này được chế tạo từ ngọc bích.
Nhưng ngọc thạch trên thế gian này hầu như không có màu bạc.
Vì vậy tiểu ấn này rất đặc biệt.
Ầm - một tiếng trầm đục.
Trong tiểu ấn màu bạc này lại như ẩn chứa một mảnh biển, mảnh nước biển này chấn động trong tiểu ấn cũng dẫn động lực lượng triều tịch toàn bộ thiên địa, đụng phải kiếm ý của Bách Lý Tố Tuyết đang rơi xuống.
Lực lượng của một mảnh biển đã quá mức khổng lồ, huống chi là thủy triều ảnh hưởng đến tất cả các biển trong thiên hạ.
Cỗ lực lượng này giống như có thể làm cho cả thế giới nghiêng đi.
Lý tướng không thể ngăn cản một kiếm này của Bách Lý Tố Tuyết, thế nhưng tiểu ấn này lại có thể làm được.
Đây tuyệt đối là một kiện Phù khí có thể dùng từ "Thần khí" để hình dung.
Nếu như nói U Long từ trong Mân Sơn hôm nay lao ra có thể làm cho thiên hạ khiếp sợ, vậy tiểu ấn này ít nhất cũng có lực rung động ngang bằng với nó.
Nhìn cái tiểu ấn này xuất hiện, thần sắc Bách Lý Tố Tuyết trở nên rất cổ quái.
Biểu lộ trên mặt y trở nên cực kỳ phức tạp, nhưng vẫn không hề có khiếp sợ cùng sợ hãi!
Dường như là một loại cảm khái cùng mừng rỡ, giống như rốt cục đã đợi được!
Loại cảm xúc này quá mức kịch liệt, ngay cả Đoan Mộc Hầu lúc này thân bị trọng thương mà ý thức bắt đầu mơ hồ đều có thể cảm nhận rõ ràng, trong lòng dâng lên dự cảm không lành.
Loại dự cảm không lành này trái lại mãnh liệt nhất đến từ Nghiêm tướng.
Trái tim hắn không kìm được kịch liệt nhảy lên như nổi trống, mãnh liệt va chạm vào lồng ngực lão, giống như là muốn nhảy ra từ trong cơ thể lão!
Đây là trực giác mà chỉ có Tu hành giả cấp bậc như lão mới có thể có được.
Lão là nơi sát ý tập trung tới trong nhát mắt tiếp theo!
Tuy nhiên không ai có thể phản ứng kịp.
Một kiếm này của Bách Lý Tố Tuyết đã va chạm cùng cái tiểu ấn màu bạc kia.
Kiếm băng tinh khiết trong suốt, mang theo hương vị thần thánh vốn mang theo uy thế đóng băng cùng xuyên thủng tất cả, song ngay trong nháy mắt tiếp xúc với tiểu ấn màu bạc này, uy lực thực sự được bày ra lại là một loại lực lượng cạy bẩy!
Thanh kiếm băng này giống như một cây xà beng cạy lên núi lớn, trực tiếp xốc một cái tiểu ấn này lên, đánh về phía Nghiêm tướng!
Trong lòng mọi người đã sớm cực kỳ khiếp sợ.
Song hiện tại, loại cảm xúc khiếp sợ này lại càng cao hơn một tầng, lặp đi lặp lại.
Đây là sư thừa của Dạ Sách Lãnh, kiếm ý Thiên Sinh Nhất Thỉu, tên là nổi sóng nước hồ xuân.
Nhưng đúng lúc này, Bách Lý Tố Tuyết cũng thuận tay dùng ra, thứ khuấy lên lại là triều tịch trên toàn bộ thế gian.
Oanh một tiếng.
Lực lượng khủng bố ẩn chứa trong tiểu ấn màu bạc này đã bị Bách Lý Tố Tuyết dẫn dắt, nện ở trên người Nghiêm tướng.
Vô số đóa bọt nước nở rộ thành mây bụi trên vách đá Mân Sơn phía dưới thân thể Nghiêm tướng.
Trên vách núi đá Mân Sơn xuất hiện một vết nứt dài mấy dặm, bên trong vết nứt có một thác nước màu trắng bạc chảy xuống.
Đá bên trong vết nứt này cùng toàn bộ rừng cây đều hóa thành tro tàn, không khí bị nguyên khí mênh mông vặn vẹo, phảng phất như không gian đều xuất hiện vết nứt.
Thân thể Nghiêm tướng như thiên thạch nện ở giữa một khe núi.
Lão không biết dùng phương pháp nào nhưng đã sống sót dưới một kích này, thậm chí còn đứng thẳng như trước, nhưng trên người lão lại xuất hiện hơn trăm vết thương đáng sợ, khí huyết trong miệng vết thương như đóa hoa tươi đẹp đang nở rộ.
Thân thể Độc Cô Hầu liên tiếp lùi lại trên không trung, hắn cũng không biết nên xử trí như thế nào.
Hai tay Lý tướng không ngừng run rẩy, ngay cả hô hấp thì gã cũng cảm thấy khó khăn, chợt ngẩng đầu nhìn trời.
Bách Lý Tố Tuyết đã thu kiếm.
Y không hề dừng lại, thậm chí ngay cả nhìn cũng không nhìn gã và Nghiêm Tướng một cái.
U Long giống như một cây cột lớn màu đen trên không trung, bay thẳng lên trời.
Bách Lý Tố Tuyết đứng trên trán nó, đã biến thành một chấm đen nhỏ ở trong tầm mắt của gã
Cưỡi gió xé mây, Bách Lý Tố Tuyết rời khỏi ngọn núi này, rời khỏi phiến tiểu thiên địa mà chính y rút lực lượng của Mân Sơn dựng nên, lăng không mà đi.
Lúc này y chỉ bay bổng thẳng tắp, nhưng bất kể là Nghiêm tướng hay là Lý tướng lúc này đều đã hiểu được Bách Lý Tố Tuyết đang muốn tới nơi nào, đều hiểu được dụng ý thật sự của y!
Y mặc dù đóng sơn môn không ra ngoài, ẩn cư ở Mân Sơn, ở ngoài thành, nhưng trong lòng y lại nghĩ về Trường Lăng, rất nhiều năm trước Vương Kinh Mộng chết ở nơi đây, cho nên trong lòng y luôn có một ý nghĩa muốn tiến về Trường Lăng!
Trịnh Tụ mượn xuân đánh Sở mà dẫn dắt đại thế của thiên hạ, rốt cục hoàn toàn nắm quận Giao Đông trong tay, cái tiểu ấn này chính là nội tình thực sự của môn phiệt Trịnh thị quận Giao Đông, vật phong ấn tổ đường "Hải Vương Pháp Ấn"!
Có được Phù khí như vậy dẫn đến nàng và hai tướng đều cho rằng, việc giết Bách Lý Tố Tuyết và diệt đi Mân Sơn Kiếm Tông đã là chuyện đã thành.
Thế nhưng hiện tại Phù khí này ở Mân Sơn, hai tướng cùng rất nhiều Vương hầu tụ tập ở nơi này, đây cũng là thời cơ mà Bách Lý Tố Tuyết đang chờ đợi trong mấy năm nay.
Vương Kinh Mộng chết.
Nguyên Vũ lên ngôi.
Mà Y thì đóng cửa luyện kiếm.
Đồng thời còn nuôi một con U Long.
Vương Kinh Mộng muốn tiến vào Hoàng cung Trường Lăng nhưng không thành.
Điều mà tâm y hướng tới chính là muốn làm thành chuyện này.
Bụi đất dưới chân Nghiêm tướng đều bị máu tươi của lão thấm ướt.
Lão nhìn Bách Lý Tố Tuyết thừa gió mà lên, toàn bộ thân thể cũng phát run giống như Lý tướng.
Ngay từ đầu Bách Lý Tố Tuyết đã nói căm ghét người như Lý tướng nhất, song lúc này nghĩ lại giống như một trò đùa... Bởi vì nếu là căm hận, còn có ai càng làm cho Bách Lý Tố Tuyết căm hận so với Trịnh Tụ.
Thuyết minh tâm ý đã dễ hiểu như thế, nhưng mình lại cảm thấy giết y cực kỳ đơn giản, dễ như trở bàn tay mà hoàn toàn không nghĩ tới điểm này. Quả thực giống như ngu ngốc vậy.
......
Thân thể U Long khổng lồ, cưỡi gió mà đi, khi phá vỡ những đám mây đã che khuất đi ánh mặt trời, những Tu hành giả bị vây khốn xung quanh Mân Sơn Kiếm Tông có thể nhìn thấy rõ ràng.
Tất cả mọi người đều biến sắc.
U Long giống như muốn vọt tới trong một vầng mặt trời đỏ rực trên bầu trời.
Sau đó nó lại nhanh chóng bay ngang trời, mang theo một loại khí diễm kiêu ngạo khủng bố bay về phía Trường Lăng.
Tất cả những Tu hành giả trung thành với Trịnh Tụ đều nhanh chóng rơi vào bầu không khí hoảng sợ và thất bại.
Đây giống như một trò đùa.
Nhiều người huy động nhân lực như vậy đến giết Bách Lý Tố Tuyết.
Thế nhưng y lại cưỡi một con giao long bay về phía Trường Lăng.
Đó là độ cao mà phi kiếm và Phù khí cũng không thể bám theo để ngăn cản, bất cứ cường giả Thất cảnh nào cũng không có khả năng như Phi Long Tại Thiên đuổi theo Bách Lý Tố Tuyết. (Phi Long Tại Thiên là chiêu đầu tiên của bộ Hàng Long Thập Bát Chưởng. Giống như tên gọi, chiêu thức này đòi hỏi người sử dụng phải tấn công từ trên cao xuống, bộc lộ khí thế áp đảo và thẳng thắn đương đầu đối thủ, chứ nhất định không thể mưu mô trá ngụy kiểu tiểu nhân.)
Không ai có thể ngăn cản Bách Lý Tố Tuyết tiến vào Trường Lăng, tiến Hoàng cung.
Mà hiện tại, hai tướng không ở Hoàng cung.
Nguyên Vũ cũng không ở nơi này.
......
Có một nữ tử mặt sẹo đứng bên dòng suối trong vắt.
Khí tức thô bạo trên người nàng đã sớm làm cho tất cả cá tôm trong suối này lật ngửa bụng trắng trôi nổi trên mặt nước.
Nữ tử mặt sẹo này đương nhiên chính là nữ công tử Trần quốc - Kỷ Thanh Thanh.
Lúc này nhìn bóng đen trên bầu trời, nhìn Bách Lý Tố Tuyết theo gió bay về phía Trường Lăng, trên người nàng trong nháy mắt bộc phát ra khí tức vui sướng, nàng thậm chí giống như thiếu nữ vung cánh tay về phía U Long kia, vui vẻ kêu lên thành tiếng.