Đạm Đài Quan Kiếm hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên, nhìn bóng dáng mấy con Giao long trên bầu trời.
Những Đằng Xà này rất khó ứng phó, nhất là sau khi chúng nó nhấc lên mưa gió cùng sóng lớn bàng bạc, người quận Giao Đông âm hiểm còn thường điều khiển một ít dị thú hình thể rất nhỏ, cực kỳ không dễ cảm nhận được.
Bởi vì nguyên khí bản thân những dị thú này trùng hợp với mưa gió xung quanh, cho nên giống với phi kiếm được một ít Tu hành giả tận lực che dấu, cực kỳ trí mạng.
Nhưng giờ phút này y lại không lo lắng vì những dị thú này tấn công, tất cả những gì y cần là bình phục tâm tình đang hỗn loạn của mình.
Mân Sơn Kiếm Tông hao phí rất nhiều năm bố trí ra Hàn uyên U Minh ở dưới lòng núi thích hợp cho U Long sinh tồn khi còn nhỏ, ấp trứng U Long trong kho tàng của vương triều Đại U ngày xưa nở ra thành công, đây là bí mật tuyệt đối, ngay cả Đạm Đài Quan Kiếm cũng không biết.
Nhưng y lại hiểu cực kỳ rõ, hai mươi năm trước Thanh Diệu Ngâm cũng đã bước vào Thất Cảnh, hai mươi năm qua gã lại không có tiêu phí tinh lực bản thân vào kiếm đạo, mà đều tập trung vào nghiên cứu dược lý, nghiên cứu nuôi thú cùng thủ đoạn làm yêu thú dị biến.
Cho dù U Long kia cũng đã nở ra thành công hai mươi năm trước, nhưng thời gian hai mươi năm này đối với một con U Long mà nói thật sự quá ngắn, không khác gì so với em bé còn trong tả lót của nhân loại, nếu Bách Lý Tố Tuyết phát động ván cược này muốn lợi dụng U Long tiến vào Hoàng cung Trường Lăng, Thanh Diệu Ngâm bồi dưỡng các loại dị thú ở trong lòng núi Mân Sơn nhiều năm như vậy để khảo nghiệm các loại Linh dược, nhất định là đã có thủ đoạn làm cho U Long nhanh chóng trưởng thành.
Thiên Mộ dù sao tâm tính vẫn còn thiếu niên, đều có lòng hiếu kỳ mãnh liệt đối với bất cứ thứ gì mà mình không biết.
Gã lúc này đã không còn chiến lực, đương nhiên không cần quản những Đằng Xà có bề ngoài cực kỳ đáng sợ đang từ trên không trung bay xuống, gã chỉ nhìn chằm chằm cái kén trong tay Thanh Diệu Ngâm.
Dược dịch nhỏ ra từ bình đan trong tay Thanh Diệu Ngâm là một loại màu đỏ thẫm rất tươi sáng, sền sệt giống như là kết quả của loại chất ngọc nào đó hòa tan, song lại có lực thẩm thấu kinh người, hoàn toàn không cần Thanh Diệu Ngâm dùng bất kỳ chân nguyên phụ trợ nào, đã rất dễ dàng thẩm thấu vào trong kén. (Dược dịch: nước thuốc)
Đó là một quá trình rất ngắn, nhưng gió mưa trên bầu trời và cơ thể khổng lồ của một số con Đằng Xà đã giáng xuống.
Thiên Mộ nhìn Thanh Diệu Ngâm còn đang thong thả ung dung cùng Đạm Đài Quan Kiếm vẫn còn nắm kiếm bất động, không khỏi nghĩ thầm biến hóa trong cái kén này có nhanh như thế nào cũng không thể nào ứng phó được cục diện trước mắt, huống chi vẫn chưa biết nó sẽ biến hóa như thế nào, hiện tại một người cũng không ra tay, chẳng lẽ thật sự chờ những Đằng Xà này trực tiếp há mồm một ngụm nuốt hết đám người mình hay sao?
Cũng đúng lúc này, gã đột nhiên cảm nhận được một số chỗ khác biệt, ánh mắt không tự chủ được rơi về phía ống tay áo Thanh Diệu Ngâm.
Song biến hóa này còn nhanh hơn so với ánh mắt gã rơi xuống, một tiếng vèo gào thét kịch liệt tựa như trực tiếp chấn động ở trong đầu gã. Một luồng hào quang màu vàng đen lập tức bay ra từ trong ống tay áo Thanh Diệu Ngâm, không hề có chút trở ngại bắn xuyên qua mưa gió, trực tiếp rơi xuống đầu một con Đằng Xà cầm đầu.
Luồng hào quang màu vàng đen so sánh với cái đầu khổng lồ của Đằng Xà giống như là một giọt mưa rơi trên trán nó, nhưng một tiếng phốc vang vọng, đầu con Đằng Xà cùng toàn bộ thân thể đều chấn động mạnh, giống như bị một cái chùy lớn đập vào đầu một cái, sau đó trán cùng hàm đồng thời nổ tung một đoàn sương máu!
Con Đằng Xà này vẫn chưa chết ngay tức khắc, thân hình khổng lồ giống như một ngọn núi điên cuồng lay động trong mưa gió, trong cơ thể hút vào phun ra thiên địa nguyên khí lập tức hình thành mấy cơn sóng lớn, nổ loạn trên không trung.
Gió mưa cuồng loạn, những cơn sóng nước hỗn loạn không thành hình hắt vẩy ra chung quanh.
Có một vũng nước rơi trên người Thiên Mộ, làm ướt áo đen của gã.
Gã mở to hai mắt, đồng tử lại kịch liệt co rút lại, gã có thể cảm nhận được, luồng hào quang màu vàng đen kia dường như là một vật sống, nhưng không thể thấy rõ rốt cuộc là cái gì,
- Đây là cái gì?
- Hỗn Kim Thiền sáu cánh, hiển nhiên là một trong côn trùng bay nhanh nhất, thân thể cứng rắn nhất trong thiên địa.
Giọng nói của Thanh Diệu Ngâm vang lên, luồng hào quang màu vàng đen kia đã xuyên thấu cái đầu con Đằng Xà thứ hai.
Mảng lớn máu tươi nở rộ trên bầu trời, làm cho mùi tanh càng trở nên nồng nặc hơn.
Loại mùi máu tanh nở rộ gần trong gang tấc này rốt cục làm cho những con Đằng Xà gần như điên cuồng còn lại cũng cảm thấy sợ hãi, chúng nó làm ra phản ứng trực tiếp nhất, toàn bộ thân thể co rụt lại, giấu đầu ở giữa thân thể, bất kể thân thể bản thân hay là nguyên khí bao bọc chúng nó đều biến thành một quả bóng.
Trong mưa gió đều là bóng thịt.
Nhìn Giao long dữ tợn khủng bố lại co rụt lại thành quả cầu như vậy, Thiên Mộ cảm thấy buồn cười khó hiểu, gã không nhịn được chợt cười ra tiếng.
Cũng đúng lúc này, lực chú ý của mọi người lại trở lại trên tay Thanh Diệu Ngâm một lần nữa.
Trong cái kén mà gã nâng trong tay truyền đến tiếng cắt rõ ràng.
Trên cái kén do vô số tơ lạnh kết thành xuất hiện một vết rách nhỏ, vật sống cắn phá tơ lạnh từ bên trong trực tiếp nuốt chửng những sợi tơ lạnh này, trong nháy mắt tiếp theo liền nở ra một loại khí cơ đáng sợ.
Một tiếng ông run nhẹ, luồng hào quang màu vàng đen kia trong nháy mắt đến trước người Thanh Diệu Ngâm, sau đó dừng lại.
Đó là một con ve to bằng ngón tay cái, toàn thân giống như được đúc thành từ vàng đen, ngoại trừ trên người có sáu cánh ra, bề ngoài không có gì khác với những con ve bình thường.
Nhưng lúc này người nào cũng có thể cảm nhận được vẻ cảnh giác và địch ý của nó đối với vật trong kén.
Vật trong cái kén này còn chưa chính thức lộ diện, nhưng hiển nhiên đã làm cho nó cực kỳ khẩn trương.
Về phần đám Đằng Xà co lại thành quả cầu trên bầu trời, thân thể chúng nó lúc này lại càng sợ hãi đến cứng ngắc, cái loại khí tức cuồng bạo khát máu biến mất vô tung, thậm chí ngay cả nguyên khí trong cơ thể cũng không dám phóng thích ra bên ngoài.
Mưa gió và sóng lớn tràn ngập không trung trực tiếp tiêu tán, bọn chúng cứng ngắc trên không trung, có loại cảm giác không biết nên chạy trốn hay nên rơi xuống.
Ngay cả chạy trốn cũng không dám làm, đây là một loại sợ hãi bẩm sinh đối với tồn tại cao cấp trong đồng tộc.
Đối với U Long chân chính mà nói, những loài Giao long này nhiều nhất cũng chỉ có thể xem như thức ăn.
Tất cả mọi người ở đây nhìn cái kén đã rách trong tay Thanh Diệu Ngâm, liền biết suy đoán của gã lúc trước không có sai lầm, vật phá kén mà ra lúc này mặc dù không phải U Long chân chính, cũng chỉ là có chỗ khác biệt ở bề ngoài.
- Không có liên quan.
Thanh Dữ Ngâm nhìn con ve cực kỳ khẩn trương kia, khẽ gật đầu, sau đó bình thản nói một câu này.
Con ve này dường như có thể trực tiếp nghe hiểu lời gã nói, hiểu được tâm ý của gã, nó đột nhiên bay trở lại trong ống tay áo của gã.
- Cần chân nguyên của ngươi.
Thanh Diệu Ngâm ngẩng đầu nhìn Trưởng Tôn Thiển Tuyết, đồng thời lấy ra một bình đan màu bạc, cực kỳ cẩn thận nhỏ ra tất cả dược dịch trong bình đan này, gã khẽ gật đầu với Trưởng Tôn Thiển Tuyết.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết nhìn ánh mắt gã đã hiểu được mình phải làm gì, mạnh mẽ vắt ra một ít nguyên khí bản mệnh từ trong cơ thể, bao bọc những dược dịch kia rơi vào trong kén.
Cái kén trong tay Thanh Diệu Ngâm đột nhiên nhảy lên.
Đó là một loại cảm xúc nhảy cẫng, trong nháy mắt tiếp theo, một tiếng phốc khẽ vang, một cỗ sóng khí trào ra, cái kén phồng lên lập tức xẹp thành một tờ giấy.
Đây là một loại Vương giả chính thức lên đài khiến Giao long đều có thể thần phục, tất cả mọi người mở to hai mắt cực kỳ chờ mong, song sau một khắc, tất cả mọi người đều trở nên ngơ ngẩn.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết trầm mặc một hơi thở, sau đó không nhịn được nói:
- Ngươi thật là xấu xí.