Bên ngoài Thiên Sơn lại xuất hiện bóng dáng Giao Long nương theo mưa gió mà đến.
Một luồng ánh sáng âm u lóe lên dưới mưa gió trút xuống, sau đó mưa gió đột ngột ngừng, bốn con Đằng Xà giống như hai con lúc trước, tựa như cừu non sợ hãi bầy sói cuộn mình ở một bên, không dám vọng động.
Nghĩ đến quận Giao Đông vì nuôi dưỡng ra những Đằng Xà này, không biết đã tiêu tốn tâm huyết của bao nhiêu thế hệ, chúng nó là một trong những cơ nghiệp chân chính của quận Giao Đông, là quân cờ quan trọng nhất mà Trịnh Tụ bố trí trên chiến trường này, song hành động của quận Giao Đông hiện tại lại tương đương với việc không ngừng đưa cơ nghiệp đến trong tay bọn họ một cách vô ích, loại cảm giác này thật sự rất sảng khoái.
Nhìn những Đằng Xà không dám động đậy này, Thiên Mộ thậm chí có chút tiếc hận Thanh Diệu Ngâm đến chậm một chút, đã có hai nhóm Đằng Xà chết dưới kiếm của Đạm Đài Quan Kiếm.
Lại nghĩ đến thiên hạ vương triều Đại Tần mà Trịnh Tụ và Nguyên Vũ đoạt được là ăn cắp tâm huyết của Ba Sơn Kiếm Tràng, gã chợt cảm thấy đây là nhân quả, là quận Giao Đông đang trả nợ.
- Nếu như chúng ta có thể ra khỏi nơi này, vậy có thể để cho những Đằng Xà này trở thành thú cưỡi hay không?
Gã nhìn Thanh Diệu Ngâm, nhịn không được nhẹ giọng hỏi.
Giọng điệu của gã tràn đầy khiêm tốn và không chắc chắn.
Khiêm tốn xuất phát từ việc gã cho rằng tất cả những gì mình có được đều đến từ sư tôn của gã, cho nên gã không có bất kỳ kiêu ngạo nào, ở trong mắt gã, đám người Thanh Diệu Ngâm là tiền bối mà gã phải tôn kính, mà không chắc chắn đến từ hai phương diện.
Thứ nhất là một khía cạnh khác của bản thân vấn đề này, là liệu cuối cùng bọn họ có thể sống sót rời khỏi đây hay không.
Mặc dù hiện tại ngay cả những Đằng Xà của quận Giao Đông cũng đã trở thành vật trong tay bọn họ, biến thành trợ lực cường đại, nhưng ngay cả đời sau của cung phụng thời đại Tiên hoàng Đại Tần vừa rồi cũng xuất hiện, hiển nhiên sẽ còn có một ít cường giả hoàn toàn không nằm trong dự liệu xuất hiện.
Không ai có thể đoán trước bọn họ cần phải đối mặt với dạng chiến đấu như thế nào.
Nhưng gã nghĩ, chỉ cần có thể mang theo Đằng Xà ra khỏi nơi này, vậy nếu Bách Lý Tố Tuyết có khả năng lợi dụng U Long tiến vào Hoàng thành Trường Lăng, vậy bọn họ hiển nhiên cũng có khả năng lợi dụng Đằng Xà làm chuyện giống như vậy.
Dù sao Đằng Xà mặc dù không có lân giáp mạnh mẽ như U Long, nhưng ít nhất là Giao long chân chính, đồng dạng có thể bay rất cao, vượt qua cực hạn mà rất nhiều Phù khí cùng phi kiếm có khả năng đạt tới.
Thanh Diệu Ngâm cực kỳ đơn giản lắc đầu, nói:
- Thiên tính của Đằng Xà thô bạo, hơn nữa quận Giao Đông vẫn luôn dùng dược vật và tiếng rít để khống chế, cho nên chẳng những thần trí của chúng nó bị tổn thương rất nhiều, hơn nữa tính tình càng bạo liệt hơn so với những Đằng Xà trong tự nhiên. Nếu để nó làm chuyện đơn giản thì đương nhiên là có thể, nhưng muốn nó trở thành thú cưỡi thực sự hiểu được tâm ý lại là chuyện cực kỳ khó khăn.
Sau khi dừng một chút, Thanh Diệu Ngâm nhìn Thiên Mộ vẫn còn có chút khó khó hiểu, giải thích:
- Nhưng lấy phi độn trên không trung làm ví dụ, ngươi có thể để cho nó bay tới một chỗ, nhưng gần như không thể làm được việc để cho nó cố ý ẩn nấp bóng hình và âm thanh trong lúc phi hành, hay là có thể khống chế nguyên khí dao động trên người.
Thiên Mộ trầm mặc một lát, suy nghĩ một chút đây đích xác là một vấn đề rất khó giải quyết.
Nói một cách đơn giản, ngươi có thể thuần hóa một con chó để giúp mình chăn cừu, nhưng ngươi không thể ra lệnh cho nó làm ra nhiều chuyện thông minh hơn nữa.
Nhưng vào lúc này, giọng nói của Đinh Ninh lại vang lên:
- Chúng ta không thể, nhưng Hữu Tứ này có lẽ có thể làm được.
Thiên Mộ ngẩn người.
Thanh Diệu Ngâm cùng tất cả những người còn lại đều ngơ ngẩn.
Hữu Tứ chính là tên của con Ấu long U Long này, tuy nhiên cái tên này có chút cổ quái, cho nên mọi người vẫn còn có chút không quen. (Ấu long: Con rồng mới được sinh ra)
Nhưng những lời này dường như lại... rất có ý nghĩa!
Bọn họ không phải là đồng loại của những con Giao long này, cho nên gần như không có khả năng trao đổi.
Nhưng con Ấu long này đã biểu hiện ra năng lực có thể điều khiển được bọn chúng.
Đinh Ninh hít sâu một hơi.
Trịnh Tụ và Nguyên Vũ khó đối phó nhất, là bởi vì bọn họ sống sâu trong Hoàng cung Trường Lăng, có rất nhiều quân đội thủ hộ, còn có rất nhiều Tu hành giả cường đại bảo vệ an toàn của bọn họ.
Cho dù người có được chiến lực giống như bọn họ đến trước mặt, đều phải đối mặt với hoàn cảnh lấy ít địch nhiều.
Nhưng nếu rất nhiều cường giả cùng nhau đến trước mặt Trịnh Tụ và Nguyên Vũ, kết quả sẽ rất khác nhau.
Nhưng đây vẫn là chuyện sau khi ra khỏi nơi này mới cần phải suy nghĩ cẩn thận.
Bách Lý Tố Tuyết mất rất nhiều năm để mưu đồ một cơ hội có thể ám sát Trịnh Tụ, mà Dạ Kiêu thì dùng thời gian hơn nửa đời cùng tất cả những gì của y để mưu đồ một cơ hội có thể giết chết mình.
Ngàn tòa núi bụi nơi này vẫn ổn định như thế, không có dấu hiệu buông lỏng rõ ràng.
Ngay khi hắn nhìn chăm chú hào quang mê ly bên trong ngàn tòa núi bụi, một ít bụi bặm nhỏ lóng lánh ra ánh sáng rạng rỡ lại ngẫu nhiên lóe ra từng chuôi hình kiếm.
......
Thế giới của Tu hành giả thay đổi trong nháy mắt, tồn tại vô số cơ hội và chuyển biến.
Bây giờ có một con Huyền Sương trùng lột xác thành U Long, mà lực lượng được quận Giao Đông tích góp mấy trăm năm lại đang bị trộm cắp dưới tình huống người bên ngoài không hề biết.
Có một số người tu hành mất cả đời mà ngay cả Tứ Cảnh cũng không thể đột phá, có người tu hành lại bởi vì một cơ hội nào đó mà trong nháy mắt đột phá cửa ải gông cùm xiềng xích vây hãm bản thân nhiều năm.
Mỏ đá Bạch Cơ thuộc quận Lũng Tây của vương triều Đại Tần, một nam tử mặt đầy bụi bặm buông xuống cuốc sắt trong tay, trầm mặc mấy hơi thở sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên, thân thể thẳng tắp, nhìn về phía con sông lớn gần trong gang tấc.
Mỏ đá Bạch Cơ thuộc quận Lũng Tây là một trong những mỏ đá quan trọng nhất của vương triều Đại Tần, đá nơi này vô cùng kiên cố, có thể dùng để làm tường thành, lúc này cuộc chiến giữa vương triều Đại Tần và vương triều Đại Sở đang diễn ra, dẫn đến nhu cầu về đá cứng rắn của một số cứ điểm nơi biên quan lại càng nhiều hơn, bên bờ sông thường có hơn mười chiếc thuyền trống neo chờ.
Khai thác đá, đặc biệt là khai thác đá cứng rắn dị thường là công việc vô cùng gian khổ, mệt mỏi cực độ và bụi bay tứ tung sẽ gây ra tổn hại rất lớn đối với người bình thường, cho nên phần lớn người ở mỏ đá này đều là tù nhân bị phạt khổ dịch.
Chiến sự nguy cấp, quan lại quản lý mỏ đá này hiển nhiên cũng càng thêm nghiêm khắc.
Thấy có người dừng tay không chịu lao động mà đứng lên ngẩn người ngắm phong cảnh, một gã quan lại lập tức biến sắc, cầm roi dài đi về phía nam tử này.
Tên quan lại này rất mập, quận Lũng Tây vốn thuộc Trần quốc, một nước nhỏ này đã không còn tồn tại khi vương triều Đại Tần diệt nước Triệu, nhưng họ Trần vẫn là vọng tộc, rất có thế lực ở địa phương. Tên quan lại này thuộc dòng dõi họ Trần, mặc dù suốt ngày làm bạn với bụi bặm và những kẻ tù tội này, nhưng gã vẫn thực sự mập mạp. Một số người nhà tù nhân thường nhét một chút chỗ tốt để làm cho gã phân công và sắp xếp cho bọn họ một số công việc thoải mái. (vọng tộc: gia tộc có danh vọng)
Quanh năm suốt tháng gã được cung phụng như vua một cõi, hiển nhiên đã khiến khí tức kiêu căng của gã tăng lên, ngày thường nhẹ thì đánh mắng, nặng thì quất roi, đánh đến mức máu tươi đầm đìa đối với tù nhân mình không ưa.
Cho nên khi nhìn thấy tên quan lại này đi ra từ dưới lều hóng mát, mặc dù không phải nhằm vào chính mình, nhưng rất nhiều người dọc đường đã sợ hãi đến mức cả người phát run.
Song nam tử kia lại vẫn xuất thần, thậm chí ngay cả khi một số người bên cạnh run giọng nhắc nhở cũng như không nghe được.
Bóng dáng của tên quan lại đã bao trùm trước mặt hắn, nhìn bộ dáng vẫn không quan tâm như trước của nam tử kia, tên quan lại này cảm thấy quyền uy của mình bị khiêu khích thật lớn,
- Ngươi muốn chết sao?
Giữa một tiếng quát mãnh liệt, gã cũng không cần bất kỳ thời gian suy tư nào, đã ra sức vung roi da trút xuống đầu nam tử kia.
Một tiếng bộp vang vọng.
Một cây roi này đánh mạnh vào trán người nam tử kia.