Nhất là trong thời kỳ vương triều Đại U đã từng thống nhất thiên hạ, U Long cùng U đế đều là biểu tượng vô địch.
Loài vật này ở trong bất kỳ điển tịch nào trong thế giới người tu hành ghi chép, kể cả con U Long đã xuất hiện ở Trường Lăng vẫn chưa thể tính là trưởng thành đến cực hạn, ngoại trừ dùng từ "đáng sợ" để hình dung ra, kèm theo đó thường là cái loại từ ngữ như "tráng lệ", "hoa mỹ".
Lân giáp của nó giống như thủy tinh nâu được kết xuất ra từ băng đen ngàn năm, móng vuốt của nó giống như là thép lạnh được tôi luyện ngàn vạn năm, ngay cả đường cong bên cạnh lân giáp cũng giống như những Phù văn tự nhiên, mang theo một loại mỹ cảm cùng cảm giác huyền ảo độc đáo trong nhận biết của Tu hành giả.
Trong ghi chép sớm nhất, nhóm người xưa đầu tiên chính bởi vì phải đối kháng với dị thú cường đại, mới tìm được lý do tu hành từ trong Thiên đạo, từ đó xuất hiện hạng người tu hành, mà rất nhiều công pháp hay thủ đoạn sử dụng thiên địa nguyên khí của Tu hành giả đều xuất phát từ sự nghiên cứu và học tập đối với những dị thú này.
Cho nên trong dự đoán của tất cả mọi người ở đây, thứ phá kén mà ra có thể nói là đời sau của một con Ấu long U Long mới, mặc dù hình thể rất nhỏ, nhưng bề ngoài chắc chắn cũng rất kinh người.
Tuy nhiên thực tế thực sự đáng kinh ngạc.
Bởi vì vật phá kén mà ra hiện tại... lại xấu xí đến kinh người.
Trước kia Huyền Sương trùng giống như một con sâu róm rụng lông, mà Huyền Sương trùng hiện tại thì không thể nói là hình dạng côn trùng hay là hình con rồng.
Trên người nó cũng không sinh ra bất kỳ lân giáp nào, nhưng lớp biểu bì đã biến thành màu đen, lóng lánh một tầng huỳnh quang.
Đỉnh đầu của nó nhú ra một đôi sừng, nhưng đôi sừng này lại có màu đỏ thẫm, hơn nữa còn rất ngắn, có vẻ có chút tráng kiện quá mức so với thân thể của nó.
Nó sinh ra cánh thịt và bốn móng vuốt, nhưng một đôi cánh thịt trên lưng ngắn tũn và một đôi chân trước teo tóp, cùng với một đôi chân sau cực kỳ tráng kiện, có vẻ cực kỳ không cân đối với tỉ lệ thân thể nó, càng không cần nói đến phần đuôi của nó là một cái đuôi tên thật dài.
Ngoại trừ trên người nó nhộn nhạo ra một loại khí tức đặc biệt mà cường đại, chỉ nói về vẻ bề ngoài đã cho bất cứ kẻ nào ở đây một loại cảm giác ngay từ cái nhìn đầu tiên, chính là ngoại hình của nó giống như một đứa trẻ muốn tạo ra một con rồng khi nặn bùn, nhưng lại không thể nặn ra một cách hoàn hảo mà chỉ chắp vá ra một cách tùy ý.
- Ngươi đúng là xấu xí.
Những lời này của Trưởng Tôn Thiển Tuyết vẫn còn lượn lờ trong tai mọi người, nàng rất ít khi nói như vậy, cho nên Đinh Ninh lúc này cũng không nhịn được cười ra tiếng.
Hắn nhìn con "U Long" còn đang trong trạng thái mơ màng này, không nhịn được cười nói:
- Ít nhất cũng không phải nơi nào cũng xấu, ánh mắt có thể tính là rất đẹp mắt.
Thiên Mộ là người nghiêm túc nhất, ngay cả ánh mắt cũng không chớp một cái. Gã cau mày nhìn bộ dáng "U Long" này, nghe những lời này của Đinh Ninh, rốt cục cũng không nhịn được phốc một tiếng bật cười.
Đôi mắt của "U Long" này là màu đỏ thuần khiết, là loại màu đỏ tươi và rực rỡ như hồng ngọc dưới ánh mặt trời.
Nếu chỉ nhìn con mắt nó một cách đơn thuần, hoàn toàn chính xác có thể coi là đẹp mắt.
Nhưng phối hợp với làn da đen nhánh của nó, còn có một đôi sừng ngắn mà thô trên đầu, nhìn thế nào cũng làm cho người ta không nhịn được muốn bật cười.
Khi tiếng cười của Thiên Mộ vang lên, trong không khí chợt có một tiếng khẽ vang, đó là theo một hơi hít vào của nó, toàn bộ những bộ phận cái kén bị nó nuốt vào bụng, ý lạnh trong cơ thể nó càng nồng đậm thêm mấy phần.
Cho đến lúc này, nó dường như vẫn còn có chút không tỉnh táo, không phân biệt rõ tình huống trước mắt, nhưng khi ánh mắt của nó và Đinh Ninh chạm nhau, thân thể nó lại chấn động, rõ ràng còn lưu lại trí nhớ của Huyền Sương trùng, cực kỳ sợ hãi đối với Đinh Ninh, cho nên theo bản năng lập tức đến bên cạnh Trưởng Tôn Thiển Tuyết.
Nó chỉ bởi vì sợ hãi trời sinh đối với Cửu Tử Tằm trong cơ thể Đinh Ninh mà tới gần thân thể Trưởng Tôn Thiển Tuyết, nhưng trong nháy mắt tới gần, nó lại cảm giác được một loại khí tức khiến nó thân cận mà thỏa mãn.
Nó lập tức sát lại gần hơn một chút.
Con Ấu long này còn đang trong lúc mê mang và hoảng loạn bất an, song hai con Đằng Xà còn sống trên bầu trời đã hoàn toàn nổi điên rồi.
Đó là một loại thiên tính trong giới tự nhiên.
Chúng nó bị khí tức trên người Ấu long này làm cho sợ hãi đến mức ngay cả dược vật và tiếng rít độc đáo mà quận Giao Đông dùng để khống chế chúng nó cũng mất đi hiệu quả, chúng nó muốn chạy trốn trước tiên, nhưng lại không cách nào thoát khỏi pháp trận này, trong nháy mắt sau đó tự nhiên có lòng cầu hòa xin quy phục.
Dị thú đi theo chúng ẩn nấp trong mưa gió lại không có cảm giác độc đáo của những Giao long này khi gặp phải Vương giả, chúng nó vẫn muốn nhào xuống, thế nhưng trong nháy mắt tiếp theo, chúng đã bị hai con Đằng Xà này xé rách thành mảnh nhỏ.
Vương giả là vua.
Thanh Diệu Ngâm cau mày nhìn tình cảnh như vậy, gã cũng không phải là không hài lòng, mà do ngay cả gã cũng có chút khiếp sợ.
Con Ấu long này thực sự rất nhỏ yếu, thế nhưng nó dung hợp nguyên khí Cửu U Minh Vương kiếm của Trưởng Tôn Thiển Tuyết, lại có loại khí cơ cường đại mà ngay cả U Long được gã nuôi dưỡng trong Hàn uyên Mân Sơn cũng không thể so sánh.
Nó có thể hoàn toàn khuất phục và thống trị những con Giao long này sao?
Chẳng lẽ nói, U Long cộng thêm Cửu U Minh Vương kiếm, mới xem như chính thống của vương triều Đại U, mới xem như là hoàn chỉnh?
- Ngươi có thể thử trao đổi ý niệm với nó.
Thanh Diệu Ngâm hít sâu một hơi, quay người về phía Trưởng Tôn Thiển Tuyết nói:
- Thứ như nó chưa chắc đã hoàn toàn hiểu được lời nói của chúng ta, nhưng nó lại có phương thức phán đoán độc đáo của riêng nó, có thể từ động tác nhỏ bé và biến hóa cảm xúc của chúng ta mà phán đoán ra chúng ta cần nó làm cái gì. Thời gian làm bạn càng dài, bọn họ sẽ càng thêm ăn ý với nhau hơn. Hơn nữa Cửu U Minh Vương kiếm của ngươi trời sinh đã làm nó kính sợ và thân cận, giống như thanh kiếm hiệu lệnh của nó, cho nên thực ra vốn không cần ta dùng linh dược và thủ đoạn độc đáo gì để phụ trợ ngươi thuần phục nó.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết khẽ gật đầu, nhìn con Ấu long rất muốn kề sát lên người nàng nhưng lại không dám, lại nhìn hai con Đằng Xà trên trời một cái, nói:
- Nếu hai con Đằng Xà này sợ hãi ngươi như thế, ngươi nên thu phục chúng nó.
Con Ấu long này nhìn Trưởng Tôn Thiển Tuyết tầm mấy hơi thở, nhìn sắc mặt và ánh mắt của nàng, dường như rốt cục đã hiểu được.
Trong nháy mắt kế tiếp, điều làm cho mọi người lắp bắp kinh hãi chính là, nó giống như trực tiếp biến mất từ bên cạnh Trường Tôn Thiển Tuyết, tích tắc đã đến phía trên đỉnh đầu của hai con Đằng Xà, tốc độ cực nhanh giống như kiếm quang của Đạm Đài Quan Kiếm, trực tiếp lưu lại một dải sáng u ám trên không trung!
Nó vừa rơi vào đỉnh đầu con Đằng Xà kia, thân thể con Đằng Xà này và đồng loại của nó vốn đang phát điên cách đó không xa lập tức mềm nhũn, mang theo sự mềm mại vô lực như mưa phùn rơi xuống.
Trong nháy mắt kế tiếp, con Ấu long này đột nhiên trở về bên cạnh Trưởng Tôn Thiển Tuyết, ngẩng đầu lên như đang tranh công, trong con ngươi như hồng ngọc tràn ngập thần sắc hưng phấn.
Thiên Mộ thu liễm ý cười, trong con ngươi bắt đầu chậm rãi tràn ngập thần sắc ngưng trọng.
Ấu Long này mặc dù xấu đến mức làm cho gã nhịn không được bật cười, song chỉ dựa vào thủ đoạn thần phục Giao long cùng với tốc độ trong nháy mắt vừa rồi, cũng đã đủ làm cho người ta khiếp sợ.
- Đặt tên cho nó a?
Gã nghĩ đến mình cũng có tên, liền không nhịn được đề nghị.
Đạm Đài Quan Kiếm nhìn con Ấu long này, không nhịn được có chút lo lắng nó nhỏ như vậy đen như vậy, có thể trực tiếp bị gọi là Tiểu Hắc hay không.
- Vật trời ban, lại đến từ bạn bè, hãy gọi là Hữu Tứ đi.
Đinh Ninh nói.
Tất cả mọi người không phản đối.
Con Ấu long này vốn được hắn mang ra từ trong Mân Sơn Kiếm hội, là vật thuộc về hắn. Và tất cả mọi người đều hiểu tại sao hắn lại đặt một cái tên như vậy.
Vật này bắt nguồn từ tình bạn.
Bách Lý Tố Tuyết hao hết tâm lực nuôi dưỡng ra một con U Long, cũng bởi vì y là bằng hữu của Vương Kinh Mộng, y muốn giết Trịnh Tụ báo thù cho hắn.
- Lại tới.
Thiên Mộ đột nhiên ngẩng đầu nói ra một câu này.
Trên bầu trời bên ngoài Thiên Sơn pháp trận, lại vang lên tiếng mưa gió thật lớn cùng tiếng gào thét của Đằng Xà.
- Vậy đây có thể tính là cái gì ban thưởng, kẻ thù ban thưởng sao?
Trưởng Tôn Thiển Tuyết khẽ giễu cợt nói.
Nghe được những lời này của nàng, Đạm Đài Quan Kiếm không nhịn được lắc đầu, nghĩ thầm nếu những người ở quận Giao Đông biết được Đằng Xà mà mình mất mấy trăm năm vất vả tích góp được rơi vào trong pháp trận này, trái lại bị thần phục biến thành vật của địch nhân, không biết bọn họ sẽ có tâm tình cỡ nào.