Sự bất an của Liệt Hỏa Thượng Nhân bắt nguồn từ nỗi sợ hãi với Ba Sơn Kiếm Tràng và Cửu Tử Tằm, nhưng sự ngang ngược lại đến từ sự tự tin cực độ.
Lão cho rằng nếu Cửu Tử Tằm thật sự có một loại thần diệu cải tử hoàn sinh độc đáo, nếu ngay cả Ly Hỏa mà mình tu luyện cũng không thể tiêu diệt, vậy sẽ không còn ai trên thế gian này tiêu diệt được Cửu Tử Tằm, cho dù càng nhiều Tu hành giả phụ trách hủy thi diệt tích đều là vô dụng.
Nhưng mà khi áo bào đỏ gặp phải áo bào trắng, khi lão thấy rõ bộ mặt của Tu hành giả này thì lại hoảng sợ biến sắc, kinh hô một tiếng:
- Ngọc Câu Thái tử!
Ngay cả Dạ Kiêu vốn ý thức đã mơ hồ cũng nghe rõ vẻ kinh hãi nồng đậm trong tiếng hô của Liệt Hỏa Thượng Nhân.
- Ngay cả hắn cũng tới?
Đây là ý niệm hiện lên trong đầu Dạ Kiêu trước tiên.
Tu hành giả áo bào trắng này có dáng người và tướng mạo giống với Nguyên Vũ, bởi vì bản thân y chính là huynh đệ của Nguyên Vũ, chẳng qua là cùng cha khác mẹ mà thôi.
Y là Thành Hiểu - con trai thứ tám của Tiên đế Đại Tần, năm đó vị Hoàng tử được Tiên đế yêu thích nhất tranh đấu thất bại, Nguyên Vũ vẫn không thuận buồm xuôi gió trở thành Thái tử như trước.
Vốn Tiên đế vẫn không muốn lập Nguyên Vũ làm Thái tử, thậm chí trong một phần chiếu thư đã soạn thảo, Thành Hiểu đã là Thái tử mà lão lựa chọn, muốn dùng để kìm hãm Nguyên Vũ và Ba Sơn Kiếm Tràng.
Dân gian cũng có không ít câu chuyện kỳ lạ lưu truyền về vị Thái tử này, nói y là sinh ra đã được ngậm thìa vàng, là Vương giả được trời ban.
Nhưng bất kể câu chuyện như thế nào, y còn thua nhanh hơn so với kẻ địch của Nguyên Vũ trước đó.
Phần chiếu thư kia còn chưa kịp phát ra, y đã biến mất khỏi Trường Lăng.
Liệt Hỏa Thượng Nhân lúc này kinh hãi cực độ có hai nguyên nhân chính.
Đầu tiên, lão là lão nhân đã trải qua phần lớn tranh đấu ở Trường Lăng năm đó, là tâm phúc tuyệt đối của Nguyên Vũ, cũng là người quét dọn cuối cùng của trận chiến Trường Lăng xưa kia, lão đương nhiên biết Ngọc Câu Thái tử năm đó bại là bởi vì tu luyện một loại âm thần quỷ vật cường đại mà tà thuật, kết quả nóng vội, dẫn đến tẩu hỏa nhập ma.
Một nguyên nhân khác là trong bất kỳ một phiên bản chuyện xưa nào, vị Ngọc Câu Thái tử này đều đã bị giết chết, song hiện tại vẫn đang còn sống sờ sờ, hơn nữa hiển nhiên chính là một Tu hành giả khác mà lão cần chờ đợi để chắc chắn có thể tiêu diệt được Cửu Tử Tằm.
Bất kể chính lão hay là Ngọc Câu Thái tử kia, nếu có thể xuất hiện nhanh như vậy ở bên ngoài pháp trận của nghìn tòa núi bụi này, nhất định là bởi vì Trịnh Tụ và Nguyên Vũ lúc đầu đã sắp xếp, bởi vì bản thân ý định mùa xuân đánh Sở này chính là sát cục để dẫn Cửu Tử Tằm hiện thân, nếu nói ngoài ý muốn, chẳng qua chỉ là Phù Tô cũng rơi vào trong ván cờ này.
Theo lý mà nói, Ngọc Câu Thái tử là tử địch của Nguyên Vũ và Trịnh Tụ, vì sao bây giờ lại bị hai người bọn họ phân phó?
- Không cần hoài nghi ý đồ của ta.
Ngọc Câu Thái tử cách rất gần, tất cả mọi người mới thấy rõ trượng trúc trắng trong tay y thực chất là được chế thành từ ngọc trắng một cách tỉ mỉ, chẳng qua được điêu khắc thành hình cây trúc, khuôn mặt y rất bình tĩnh, nhưng khí tức trên người lại âm trầm giống như tất cả Tu hành giả tu luyện âm thần quỷ vật, làm cho người ta có một loại cảm giác không rét mà run, y nhìn Liệt Hỏa Thượng Nhân, sâu trong con ngươi có hai điểm ánh sáng chớp động, giống như hai bộ đầu lâu màu trắng nhỏ bé đang nói chuyện, giọng nói giống như được truyền ra từ trong hai bộ đầu lâu màu trắng này,
- Nếu ta đã có thể xuất hiện ở chỗ này, Đương nhiên đại biểu Nguyên Vũ và Trịnh Tụ cảm thấy yên tâm với ta, cho nên ngươi không cần lo lắng.
Sau khi dừng một chút, Ngọc Câu Thái tử nhìn thoáng qua ngàn tòa núi bụi, lạnh như băng nói:
- Nếu là hận ý, cừu hận của ta đối với Vương Kinh Mộng và Ba Sơn Kiếm Tràng vượt qua tất cả những người còn lại.
Liệt Hỏa Thượng Nhân chậm rãi gật gật đầu, lão hít sâu một hơi, làm cho mình nhanh chóng bình tĩnh lại, nói:
- Để cho hai người chúng ta đến, tất nhiên mỗi người đều có chỗ hữu dụng, mỗi người chúng ta nên làm như thế nào?
- Bản nguyên Ly Hỏa mà ngươi tu luyện có thể tìm kiếm ra bất kỳ một giọt máu thịt nào của một tên Tu hành giả, thiêu tất cả những thứ nhiễm khí tức của hắn thành tro tàn, thậm chí ngay cả tro tàn cũng bị nung chảy.
Ngọc Câu Thái tử hờ hững nói:
- Nếu ngay cả thứ đó cũng không đủ tiêu diệt Cửu Tử Tằm, vậy để cho nó không thể thoát ra ngoài. Ngươi có thể tìm ra từng giọt máu và thịt, đốt cháy thành bụi bặm, sau đó ta có một cách để thu thập tất cả những thứ này. Ta không tin nếu ngay cả bụi bặm cũng bị giam cầm trong trượng của ta, vậy Cửu Tử Tằm sao có thể còn khả năng lưu lại trên đời này.
- Cho dù bụi bặm có thể sống lại trong trượng của ta, ta sẽ hủy diệt nó một lần nữa, nếu sống trăm lần, ta sẽ diệt nó trăm lần.
Lúc Ngọc Câu Thái tử nói câu cuối cùng này, thần sắc vẫn hờ hững như trước, song tất cả mọi người ở đây đều nghe ra lời này của y chứa đựng oán độc cực độ.
Liệt Hỏa Thượng Nhân không biết năm đó đã xảy ra chuyện gì làm cho tên Thái tử này oán độc như vậy, nhưng máu thịt và chân nguyên của Tu hành giả, tất cả đều không ngoài các loại nguyên khí chồng chất, không có bất kỳ một tia nguyên khí nào tán loạn, mặc dù Cửu Tử Tằm có thần diệu hơn nữa thì hiển nhiên cũng không có khả năng sống lại.
Thực sự trừ diệt hậu hoạn vĩnh viễn, lão sẽ có thể an tâm.
- Có thể vào trận rồi.
Bà lão áo vàng quận Giao Đông lạnh lùng thúc giục.
Bà tuy rằng chỉ là lão phụ nhân, nhưng lại là người có bối phận cao nhất quận Giao Đông, là Thái tổ mẫu của Trịnh Tụ.
Bà sống lâu hơn bất kỳ cường giả nào cùng thời đại ở quận Giao Đông, cho nên bà rất rõ ràng một chuyện có thể thành công hay không, mấu chốt nhất chính là hợp thời gian, hơn nữa không nên phức tạp.
Hiện tại rất nhiều Tu hành giả còn chưa chạy tới, đồng thời cũng có rất nhiều Tu hành giả khác đã bị ngăn cản bên ngoài.
Mặc dù Thanh Diệu Ngâm giết chết một gã đời sau của lão cung phụng Hoàng thành, sau đó mạnh mẽ vào trận, nhưng chắc chắn y thắng không quá dễ dàng.
Đã có nhiều Giao long như vậy vào trong trận, vậy ngoại trừ Thanh Diêu Ngâm ra, bên trong đó còn có người nào vẫn còn có thể đánh?
Mà hiện tại, người bên phe bà có thể vào trận để quyết định thắng bại có ba người là bản thân bà, Liệt Hỏa Thượng Nhân và Ngọc Câu Thái tử.
Bất kể bên ngoài còn có loại Tu hành giả nào chạy tới, lúc đó cũng đã là thời điểm xác định được thắng bại, không còn ý nghĩa nữa.
- Đủ rồi.
Ngọc Câu Thái tử nhìn bà và Liệt Hỏa Thượng Nhân, khẽ gật đầu, cũng tỏ vẻ hài lòng.
Y đến nơi này, vốn cũng chỉ muốn nhìn xem có phải người nên tới đều đã tới hay không.
Trong nháy mắt tiếp theo, dưới chân y có sóng trắng cuồn cuộn dâng lên, một loại âm khí khiến người ta cực kỳ khó chịu trong nháy mắt ngưng kết thành một con thuyền lớn bằng xương trắng dưới chân y, dán sát vào mặt đất nhưng lại giống như thuận gió lướt đi ở trên sóng biển, tốc độ kinh người bắn về phía ngàn tòa núi bụi.
Loại nguyên khí âm thần quỷ vật này khiến những Tu hành giả còn lại khó tiếp cận, Liệt Hỏa Thượng Nhân nhíu mày, hỏa diễm lượn lờ quanh người bay lên, cách xa vị Ngọc Câu Thái tử này mấy chục trượng.
Phía trên bọn họ lại truyền đến một tiếng hạc hót.
Bà lão áo bào vàng kia lại cưỡi một con hạc trắng, giống như tiên nhân trong truyện, ráng mây lượn lờ.
Lông vũ toàn thân con hạc trắng kia lóe sáng như bạch kim, toàn bộ ráng mây lượn lờ tuôn ra từ trong cơ thể nó, trình độ cường thịnh của nguyên khí dĩ nhiên không thua gì Đằng Xà lúc trước, cũng là dị vật cực kỳ hiếm thấy.
Một tiếng ầm trầm vọng.
Toàn bộ ngàn tòa núi bụi này lắc một cái, pháp trận giống như bị xé rách một lỗ hổng, phun ra bên ngoài rất nhiều bụi bặm, nhưng theo ba người này xông vào trong, bụi bặm vừa thu lại, ngàn tòa núi bụi này lại trở nên bình yên bất động.