Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 657 - Q7 - Chương 80: Áo Choàng Đỏ Và Áo Choàng Trắng

Q7 - Chương 80: Áo choàng đỏ và áo choàng trắng Q7 - Chương 80: Áo choàng đỏ và áo choàng trắng

Phù Tô thấy được áo bào màu xanh ngọc của Mân Sơn Kiếm Tông trên người Thanh Diệu Ngâm, lại thấy rõ vẻ lôi thôi lếch thếch của y, thậm chí tóc rối không khác gì tên ăn mày. Gã biết trong số những Tu hành giả của Mân Sơn Kiếm Tông, chỉ có kẻ nuôi dưỡng Thần Ma trong truyền thuyết mới có thể không có thứ gì sạch sẽ như thế.

Người nọ mặc dù tiêu tốn khí lực ở việc nghiên cứu dị thú, nhưng kì thực lại tinh thông dược lý, Nhân Đồ Cảnh Nhận là một người am hiểu dùng độc, một người am hiểu dùng thuốc, là nhân tài kiệt xuất trong thiên hạ.

Phù Tô biết thương thế trong cơ thể mình hiện tại đã chuyển biến tốt đẹp, hiển nhiên chỉ có thể do được người này cho dùng thuốc.

Loại dược lực này cực kỳ nhu hòa, làm cho người ta cảm thấy thoải mái, song nhìn Thanh Diệu Ngâm, trong lòng Phù Tô lại càng thêm thống khổ, gã cực kỳ đau khổ nói:

- Tiền bối, chẳng lẽ vì một ít ân oán cá nhân mà muốn kéo toàn bộ Mân Sơn Kiếm Tông và toàn bộ vương triều vào sao?

- Đây không phải là chuyện ân oán cá nhân, đây là đạo lý.

Thanh Diệu Ngâm bình thản nhìn vị Thái tử Đại Tần đang thống khổ này, nói:

- Vương Kinh Mộng dựa vào toàn bộ Ba Sơn Kiếm Trường, nếu nói muốn cướp đoạt vương quyền, chiếm lấy ngôi vị Hoàng đế của Nguyên Vũ, thì cũng là chuyện cực kỳ dễ dàng, đây là vì tín nghĩa, tình huynh đệ cùng đạo đức trên thế gian. Nhưng Trịnh Tụ phản bội hắn, Nguyên Vũ giết hắn, diệt đi Ba Sơn Kiếm Tràng, chuyện này đã làm trái tình cảm vợ chồng, tình nghĩa bằng hữu. Nếu như cha con, vợ chồng, huynh đệ, người thân đều không để ý đạo lý. Vậy thiên hạ này sẽ loạn cỡ nào? Báo thù cho huynh đệ, đây không phải là chuyện kéo toàn bộ Mân Sơn Kiếm Tông và vương triều liên lụy vào, mà là người sống trên thế gian thì luôn phải nói đạo lý.

Phù Tô không cách nào phản bác, càng biết càng nhiều chuyện năm đó, càng tiếp cận chân tướng năm đó, gã càng thống khổ.

Bởi vì gã cũng không có cách nào nghĩ rõ, năm đó cha mình sao có thể làm ra chuyện như vậy?

- Không ai thích chiến đấu.

Thanh Diệu Ngâm nhìn gã, nói:

- Đặc biệt không ai thích mạo hiểm bị giết đi chiến đấu, cho nên trước tiên ngươi phải suy nghĩ rõ nguyên nhân vì sao người ta lại chiến đấu như vậy.

Phù Tô cảm thấy khó thở, gã nhìn thấy tăng nhân khổ tu Đông Hồ như gỗ khô ngồi một bên, nhìn thấy Thiên Mộ nhìn qua còn nhỏ hơn một chút so với bản thân mình, lại nhìn thấy Đạm Đài Quan Kiếm cùng Đinh Ninh, Trưởng Tôn Thiển Tuyết.

Những người này đương nhiên đều là nhân tài kiệt xuất trên thế gian, song sau những trận chiến liên tiếp này, tình huống của mỗi người đều cực kỳ không tốt, có thể nói nhìn qua rất thê thảm. Nghĩ đến việc những người này rõ ràng có thể mượn tu vi bản thân là có thể ẩn thế sinh hoạt thật tốt nhưng vì sao phải chiến đấu như vậy, gã càng thêm nói không nên lời.

Tiếp theo gã không nhìn thấy con ấu long đã cuộn mình trong ống tay áo dài của Trưởng Tôn Thiển Tuyết, lại nhìn thấy hơn mười con Đằng Xà chiếm cứ một bên trong núi bụi, nhìn hơn mười con Giao long vốn thuộc về quận Giao Đông hiện tại lại tựa như thuận theo những người bên cạnh, trong lòng gã nhất thời sinh ra rung động cực lớn.

......

Dạ Kiêu vẫn chưa chết.

Hắn vẫn ở trong trạng thái hấp hối.

Bên ngoài ngàn tòa núi bụi lúc này, khắp nơi đều có tung tích của người tu hành, bất kỳ một Tu hành giả nào cũng có thể dễ dàng giết chết hắn, giống như nghiền chết một con kiến không đáng kể.

Nhưng lúc này giết hắn hay không đã hoàn toàn không có ý nghĩa, huống chi là xem như người khởi xướng phát động trận sát cục có khả năng thay đổi toàn bộ cục diện thiên hạ này, cộng thêm thân phận của hắn cùng với cái giá phải trả cho việc này, có rất nhiều Tu hành giả cũng sẽ không để cho hắn nhẹ nhàng chết đi.

Bên người hắn giờ phút này đang có một gã Tu hành giả quận Giao Đông mặc áo bào màu vàng đứng thẳng.

Tu hành giả quận Giao Đông này là một bà lão rất già, nếp nhăn trên mặt đủ để đựng hết một chén nước mưa, trong tay bà nắm một cái còi bằng xương cốt.

Hai bên phía sau bà có mấy Tu hành giả mặc áo bào vàng giống hệt nhau.

Nhìn bóng dáng mấy con Đằng Xà cuối cùng tiến vào ngàn tòa núi bụi, trong ánh mắt bà tràn ngập cảm khái vô hạn.

- Ngươi có hài lòng không?

Bà nhẹ giọng hỏi Dạ Kiêu.

Dạ Kiêu đã nói không nên lời, nhưng trong mắt xuất hiện thần sắc hài lòng cùng cảm tạ.

Hắn đã trả giá bằng cả cuộc đời mình, cũng như tất cả những gì còn sót lại trong nhà, cộng thêm tâm huyết của rất nhiều thế hệ quận Giao Đông.

Nhiều Giao long như vậy vào trận, vậy người bên trong cho dù không chết thì cũng có thể không còn quá nhiều khí lực.

Chuyện kế tiếp còn lại hiển nhiên cũng chỉ là thu hoạch cuối cùng.

Trong con ngươi có chút tan rã của hắn bắt đầu xuất hiện một tia màu đỏ rực rỡ.

Một Tu hành giả mặc áo bào màu đỏ thẫm xuất hiện ở nơi này, đến trước mặt hắn và bà lão quận Giao Đông.

Đây là một lão giả với mái tóc và chòm râu trắng noãn.

Trên mặt hắn có một loại thần sắc thô bạo cùng không tin cực kỳ kỳ dị.

Khi lão giả này xuất hiện trước người, trong con ngươi Dạ Kiêu tràn ngập càng nhiều thỏa mãn.

Rất ít người trong thế giới của người tu hành thích mặc áo choàng màu đỏ.

Một là loại màu sắc này quá mức nóng bỏng, phô trương, cả người màu đỏ có vẻ rất thô tục, hơn nữa cực kỳ dễ thấy, ở một ít chiến trường sẽ rất dễ dàng hấp dẫn lực chú ý của địch nhân, mà trở thành đối tượng bị giết chết đầu tiên.

Cho dù là ở Trường Lăng, có một số quan bào biểu hiện uy nghiêm cũng dùng màu đỏ thẫm hoặc đỏ sậm, còn có màu đỏ tía (tím).

Song năm đó khi Vương Kinh Mộng giết vào Trường Lăng, Tu hành giả cuối cùng xuất hiện trước Vương Kinh Mộng, cũng đã xuất hiện trong mắt mọi người ở đây, chính là tên lão giả mặc áo bào màu đỏ này.

Một chùm lửa nóng tuôn ra từ trong áo bào đỏ như vậy, bao phủ lấy Vương Kinh Mộng, hơn nữa như có sinh mệnh cắn nuốt cùng thiêu đốt tất cả máu tươi của Vương Kinh Mộng rơi xuống, không lưu lại bất kỳ thứ gì của Vương Kinh Mộng chết trận dù đó chỉ là một chút bụi bặm.

Lão giả áo bào màu đổ chính là Liệt Hỏa Thượng Nhân.

Tông chủ Ly Hỏa Tông.

Trong truyền thuyết, sau khi đốt hết di thể của Vương Kinh Mộng, Ly Hỏa Tông cũng bị một ít cường giả của Ba Sơn Kiếm Tràng tiêu diệt hoàn toàn, nhưng năm đó phải quan tâm quá nhiều chuyện, có tin tức nói Liệt Hỏa Thượng Nhân chỉ bị thương mà không chết, cũng có tin tức nói lão đã bị giết chết, nhưng cuối cùng không cách nào chứng thực được.

Hiện tại lão giả này chính là Liệt Hỏa Thượng Nhân.

Lão còn sống, hiển nhiên năm đó không hề chết.

Năm đó lão được sắp đặt ra tay cuối cùng, đốt hết tất cả, hiển nhiên là xuất phát từ sự sợ hãi của Nguyên Vũ và Trịnh Tụ.

Nguyên Vũ và Trịnh Tụ đều không biết bí mật của Cửu Tử Tằm, tuy từng nghe nói qua một ít chuyện của công pháp này, nhưng ngay cả việc Vương Kinh Mộng rốt cuộc có tu luyện Cửu Tử Tằm hay không bọn họ cũng không biết, cho nên vì chắc chắn, dứt khoát cần một Tu hành giả như lão, có thể làm cho ngay cả một tia máu tươi của Vương Kinh Mộng cũng không giữ lại được.

Tuy nhiên lại có vấn đề xảy ra.

Liệt Hỏa Thượng Nhân nghĩ không ra rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì, loại sợ hãi không biết này làm cho lão có chút thô bạo cùng bất an, nhưng có thể khẳng định một điểm, lão tuyệt đối không thể để cho người trong ngàn tòa núi bụi này tiếp tục trưởng thành.

Mà đối với Nguyên Vũ cùng Trịnh Tụ mà nói, cho dù không nắm chắc trăm phần trăm, cũng ít nhất cần phải làm cho mọi chuyện càng thêm ổn thỏa một chút.

Cho nên một mình Liệt Hỏa Thượng Nhân hiển nhiên sẽ không đủ.

Sau khi áo bào đỏ xuất hiện, trên mảnh sườn núi này lại có một Tu hành giả chậm rãi xuất hiện.

Tu hành giả này mặc một thân áo bào trắng thuần khiết, song bởi vì trên người y tản ra một loại tử khí chỉ có người tu hành âm thần quỷ vật mới có được, hơn nữa y cầm một cây trượng trúc màu trắng trong tay, cho nên nhìn qua cách ăn mặc của y lại giống như là một bộ áo tang.

Bình Luận (0)
Comment