Tên cung phụng này chỉ là Tu hành giả Ngũ Cảnh đỉnh phong, trong thế giới của Tu hành giả, khoảng cách giữa y và Phương Tú Mạc cao xa như giữa đất và trời. Nếu như ở thời điểm bình thường, dù cho đổi lại bất kỳ một gã Tông sư Thất Cảnh tầm thường nào, chỉ sợ cũng sẽ không dừng bước nói nhảm cùng với người như y.
Thế nhưng Phương Tú Mạc lúc này đang ở trong một loại thời cơ kỳ diệu, thứ hắn phải hiểu được đầu tiên chính là tâm tư của mình.
Cho nên hắn dừng bước, thậm chí xoay người, nhìn tên cung phụng Hình ty quá mức khiếp sợ và khó hiểu này, nói:
- Tất cả mọi người trên đời, bao gồm cả Nguyên Vũ cùng người nọ đều cảm thấy thiên phú tu hành của ta mạnh hơn so với ca ca ta, song sự thật cũng không phải như vậy.
Tên cung phụng Hình ty này đè nén khiếp sợ cùng sợ hãi trong lòng, nhìn trên người Phương Tú Mạc có bảo thạch sáng bóng lưu chuyển, y càng thêm khó hiểu.
Thiên phú tu hành của Phương Tú Mạc được biết đến, nghe nói ngay cả người năm đó cũng từng cố ý đến Phương phủ, cũng cho rằng thành tựu của Phương Tú Mạc sẽ vượt xa đám người Phương Hướng.
Phương Tú Mạc ở Trường Lăng rất nhiều năm nhưng chưa từng ra tay, gần như không có chiến tích giao thủ với người khác, nhưng tuyệt đại đa số Tu hành giả sau khi gặp qua Phương Tú Mạc, trong lòng đều tin phục, cho nên Phương Tú Mạc mấy năm nay mặc dù ẩn cư tu hành, thanh danh lại càng thêm vang dội.
Phương Tú Mạc là người có thiên phú tốt nhất trong thế hệ Tu hành giả xấp xỉ tuổi tác, đây gần như là chuyện đã được tất cả mọi người nhận định, song hiện tại hắn lại tự nói như vậy, chẳng lẽ Nguyên Vũ và người kia đều nhìn lầm sao?
- Ca ca ta có vẻ không bằng ta, là bởi vì hắn đã làm tất cả mọi chuyện cần làm, mà ta chỉ cần lo nghĩ về chuyện tu hành, cho nên trong rất nhiều năm quá khứ, hắn đã làm rất nhiều chuyện, mà ta lại chỉ là một kẻ si chỉ biết tu hành.
Phương Tú Mạc nghĩ đến rất nhiều đoạn tình cảnh trong những năm gần đây, trong lòng có chút cảm thương,
- Chỗ khiến ta không bằng ca ca mình nhất chính là ta không hiểu rõ hắn, nhưng hắn lại hiểu ta hơn cả bản thân ta.
- Công pháp ta tu luyện chính là Thanh Tịnh Tự Nhiên kinh, tu chính là tâm cảnh thanh tịnh tự nhiên, thời gian tiềm tu trong quá khứ, ta từng nuôi một ao cá, chính là muốn xem sự vui sướng của cá chép trong ao kia ở trong một mảnh thiên địa vui vẻ cực hạn. Trước khi Lộc Sơn Hội minh mở ra, ta vốn đã có cơ hội phá cảnh. Nhưng ca ca ta đã sớm nói cho ta biết, ta còn thiếu chút gì đó.
- Ta rời khỏi Trường Lăng bôn ba bốn biển rồi trở về, lại dừng lại ở chỗ này hồi lâu, nhưng vẫn luôn cảm thấy thiếu một vài thứ, cho đến hôm nay nghe được tin ca ca ta chết, ta mới hiểu được ta thiếu cái gì.
- Thanh tịnh tùy theo tự nhiên sẽ không có chí tiến thủ, sẽ quá mức thanh tâm quả dục, mặc dù hợp tâm cảnh công pháp mà ta tu luyện, nhưng cá chép hóa rồng cũng muốn một loại tâm tình phấn đấu dù cho phải chết. Vậy nên ta không tranh không giết, làm sao có thể có cái loại tâm cảnh nhảy ra khỏi nước, rời khỏi mảnh thiên địa hạn chế kia, đạt đến mức cá chép hóa rồng? (Thanh tâm quả dục: tâm hồn trong trắng không chút tạp niệm)
- Ta thiếu chính là sát ý này.
- Ca ca ta hiểu ta quá rõ, chính là muốn lấy cái chết của mình để mang đến cho ta cơ hội như vậy.
Nghe Phương Tú Mạc nói những lời này, trong lòng tên cung phụng Hình ty dần dần rõ ràng, nhưng y vẫn có chút không nhịn được, hỏi:
- Vậy tại sao ngài lại ẩn nhẫn ở chỗ này, mỗi ngày đều làm công việc nặng nhọc như vậy?
- Nếu quá mức thanh tịnh không được, vậy nên nhìn thế giới không giống như vậy nữa. Trong thế giới của người bình thường có lẽ có thứ ta thiếu, tâm tình của ta trong nhiều năm tu hành biến thành một vũng nước tĩnh lặng, may mà tên ác quan này làm rất tốt, hành động của gã làm ta càng ngày càng không vui, cuối cùng đã khơi dậy sát tâm của ta.
Phương Tú Mạc nhìn thoáng qua tên cung phụng Hình ty này, nói tiếp:
- Hơn nữa mặc dù nơi này cách Trường Lăng không gần, nhưng cũng không tính là quá mức xa xôi.
Tên cung phụng Hình ty trầm mặc không nói nên lời.
Trong lời đồn này tên si giả chỉ biết dốc lòng tu hành đã đạp sóng ra biển, thoát ly trần gian này, viễn du tiên sơn hải ngoại, song kì thực hắn vẫn ở lại trần gian này, vẫn chưa hoàn toàn đi xa. (si giả: người si)
Tu vi của y quá thấp, không thể nào phỏng đoán được cảnh giới của Phương Tú Mạc lúc này, nhưng nhìn hào quang nhàn nhạt quanh quẩn hắn lúc này, y lại biết Phương Tú Mạc đi lần này, thực sự là tiềm long xuất uyên chân chính, đối với vương triều Đại Tần mà nói, hiện tại bọn họ lại có thêm một kẻ địch cường đại đáng sợ. (Tiềm long xuất uyên: con rồng ẩn mình rời khỏi hẻm núi mà nó sinh sống)
- Ngài... ngài sẽ tới nơi nào?
Đối với vương triều Đại Tần mà nói, hành tung của một người như vậy vô cùng quan trọng, cho nên dù biết rõ vấn đề của mình có thể chọc giận đối phương, đổi lấy họa sát thân, nhưng nhìn Phương Tú Mạc xoay người rời đi, tên cung phụng Hình ty này vẫn hít sâu một hơi, hỏi.
Khuôn mặt Phương Tú Mạc không chút gợn sóng, hắn không dừng bước mà chỉ nói:
- Nơi này cách Âm Sơn gần hơn một chút, hơn nữa hiện tại ta trở về Trường Lăng còn có ý nghĩa gì, có thể giết được ai chứ?
Tên cung phụng Hình ty này rốt cuộc không nói nên lời.
Đợi đến khi bóng dáng Phương Tú Mạc hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của y, trong thân thể y mới trào ra ý lạnh càng sâu lần nữa.
Y bắt đầu nghĩ đến việc Phương Tú Mạc đang mượn việc trả lời câu hỏi của mình để biểu hiện thái độ của hắn một cách triệt để, cố ý nói cho người trong thiên hạ biết được.
Hắn nói trở về Trường Lăng còn có ý nghĩa gì, có thể giết được ai?
Song với cảnh giới và tu vi của Phương Tú Mạc lúc này, có bao nhiêu người Trường Lăng mà hắn không thể giết được?
Nhiều nhất chính là mấy người như Trịnh Tụ.
Cho nên ý của hắn là từ nay về sau, hắn sẽ trở thành kẻ địch của Trịnh Tụ và Nguyên Vũ, hắn muốn giết hai người bọn họ.
Hắn nói cho người trong thiên hạ biết mình muốn đi Âm Sơn, đồng thời cũng nói cho rất nhiều Tông sư là địch nhân của Ba Sơn Kiếm Tràng biết, nếu muốn đi tới đó thì sẽ phải chém giết cùng với hắn.
Hắn mặc dù vẫn luôn tĩnh tu không ra tay, song có bao nhiêu Tu hành giả cấp bậc Tông sư trong thiên hạ có lòng tin chiến thắng hắn?
......
Phương Tú Mạc lẳng lặng đạp sóng mà đi.
Mặt sông rộng lớn, tâm trạng của hắn cũng là như vậy.
Hắn rốt cục có chút hiểu được vì sao lấy thiên phú của Dạ Sách Lãnh và mấy năm nay bị áp chế toàn bộ, lại có thể có thành tựu như vậy ở trên phương diện tu vi.
Bởi vì có vài người tu hành là khắc khổ là vì si, mà người như nàng tu hành lại là mỗi một bước đều đang tranh mệnh.
Nếu bình an thanh tịnh, vẫn luôn tu hành bên trong tiểu viện kia, có lẽ hắn có thể có được thọ nguyên kinh người, song chỉ sợ cuối cùng sẽ không buồn không vui, không có bất kỳ vật bên ngoài nào có thể tác động đến tinh thần của mình, cuối cùng biến thành một người gỗ không hề có cảm xúc.
Tuy nhiên con người trời sinh đã có tình cảm, đồng thời có rất nhiều thứ không thể từ bỏ.
Nếu như vứt bỏ hết những thứ này, vậy cuộc đời người này còn có thể lưu lại dấu vết gì?
Như vậy sống sót có ý nghĩa gì?
Theo hắn đi về phía trước, không ngừng có tầng tầng ánh sáng thanh tịnh lóe ra ở trên người hắn, giống như là trên mặt nước nổi lên những gợn sóng lúc sáng sớm không người, khi hoàng hôn mới lên.
Tầng tầng hào quang thanh tịnh này là sự tích góp tự nhiên của hắn trong rất nhiều năm khổ tu, giờ phút này tuôn ra từ bên trong cơ thể hắn, chậm rãi ngưng kết, dần dần hình thành hình ảnh một thanh kiếm ở trước người hắn, sau đó kết thành một thanh kiếm bản mệnh.
Thanh kiếm này chìm bên dưới chân hắn, chậm rãi lộ ra sát ý.
Nước sông vỡ ra, thanh kiếm này của hắn như thuyền cao tốc cưỡi gió phá sóng, ngược dòng mà lên.
......
Khi kiếm bản mệnh của Phương Tú Mạc đã thành, thân thể lồng ánh xanh bắn về phía Âm Sơn, Phù Tô đã hôn mê hồi lâu trong Thiên Sơn trận dần dần tỉnh lại.
Hắn cảm nhận được thương thế trong cơ thể mình chậm rãi chuyển biến tốt đẹp bởi vì dược lực nào đó, sau đó hắn thấy được Thanh Diệu Ngâm gần mình nhất.