Một lần ngừng lại này đối với người tu hành như bà mà nói chỉ là thời gian nhỏ đến mức không đáng kể, chỉ sợ là một phần nhỏ trong khoảng thời gian mà người bình thường búng ngón tay một cái, trong nháy mắt kế tiếp, lão yêu quái quận Giao Đông này không chút do dự rót một luồng chân nguyên vào trên cây còi xương treo trước ngực kia.
Giao Long tụ tập thành từng nhóm trong biển, mặc dù chiến lực không thể cường đại bằng loài rồng có thể hoành hành trên đất liền, nhưng cả tộc quần Giao Long bởi vì số lượng khổng lồ nên càng khó ứng phó hơn so với loài rồng đơn độc trên lục địa. Cây còi xương này được chế tạo từ một cái đốt sống của một con Đằng Xà cường đại nhất trong bầy Đằng Xà này. Năm đó nếu muốn giết chết Đằng Xà cầm đầu này thì cần phải có lực lượng đối phó với cả tộc quần chúng nó.
Mà năm đó sau khi con Đằng Xà mạnh nhất chết đi, sau đó trong bầy Đằng Xà cũng không thể nào xuất hiện một con cầm đầu mới, cho nên cái còi xương này chính là thứ mà Đằng Xà sợ hãi nhất.
Khi bà rót một luồng chân nguyên vào chiếc còi xương này, thứ kích phát không chỉ là thanh âm được quận Giao Đông dùng để làm cho những Đằng Xà tuân theo mệnh lệnh trong tiềm thức khi thuần dưỡng chúng nó, đồng thời còn có khí tức Vương giả trong chúng.
Trong tộc quần cá lớn nuốt cá bé, loại bản tính sợ hãi này còn đáng sợ hơn so với bất kỳ dược vật nào.
Cho nên lão yêu quái Trịnh Am của quận Giao Đông tin tưởng cho dù Thanh Diệu Ngâm dùng dược vật nào đó khống chế những Đằng Xà này, hiện tại chúng nó cũng nhất định sẽ quay giáo cho gã một kích.
Bà ngoại trừ giật mình trong nháy mắt ra, trong lòng cũng hoàn toàn không dâng lên bất kỳ cảm xúc thất vọng hoặc sợ hãi nào.
Dù vậy tất cả mọi thứ lại không đúng theo mong đợi của bà.
Khi cây còi xương trước ngực bà bắt đầu phát ra tiếng kêu thê lương, nương theo khí tức của con Đằng Xà cầm đầu ầm ầm bộc phát, hơn mười con Đằng Xà từ trong núi bụi bay ra vậy mà không chút do dự nào.
Lực lượng nguyên khí tích tụ trong cơ thể chúng nó không hề giữ lại phun ra, triệu hoán mây mưa bốn phương tám hướng, đồng thời đập ngược lên trên trời.
Vô số tiếng va chạm hùng vĩ mãnh liệt nổ tung trên không trung, tựa như mấy trăm chiếc thuyền lớn của Thần Vương mãnh liệt va chạm ở trong biển.
Từng giọt mưa lớn hơn cả nắm đấm theo vụ nổ gần như tràn ngập khu vực mà ngàn tòa núi bụi bao phủ, trong nháy mắt sau đó lại bị lực lượng vô cùng cuồng bạo đánh nát, biến thành bột phấn vỡ vụn.
Nước nhanh chóng tích tụ trên mặt đất.
Lượng mưa trong nháy mắt này chỉ sợ còn nhiều hơn so với khu vực này tích lũy hơn mười năm.
Nước đọng kỳ dị không quá đầu gối của tất cả mọi người ở đây, khi còn đang nhanh chóng tăng lên lại chợt phát tiết ra bên ngoài.
Trong tầm mắt của Tu hành giả bên ngoài ngàn tòa núi bụi này, bên cạnh ngàn tòa núi bụi đột nhiên xuất hiện một cơn sóng biển chân thật, tràn ra bốn phương tám hướng trên hoang nguyên.
Trên bầu trời, sắc mặt Trịnh Am tái nhợt liên tục bắn ngược lên mấy chục trượng, cơ thể bà run nhè nhẹ, một ít chân nguyên không khống chế được xuyên qua kinh mạch của bà, tạo thành một ít tổn thương trong cơ thể, thế cho nên cổ họng nổi lên mùi máu tươi đã bị bà lãng quên trong rất nhiều năm.
Thế nhưng so với thương thế không đáng kể như vậy mà nói, tâm cảnh dao động lại càng thêm đáng sợ.
Những Đằng Xà này chưa chết, hơn nữa bà đã hoàn toàn mất đi khống chế đối với chúng nó!
......
Người trên mặt đất nhìn lão quái vật quận Giao Đông khiếp sợ khó hiểu trên bầu trời, không ai ra tay, thế nhưng "Dung Thiên cầu" mà bà dùng toàn lực thi triển lại bị ngăn cản một cách dễ dàng như vậy.
Ngay cả Hỗn Kim Thiền sáu cánh của Thanh Diệu Ngâm cũng tạm thời tránh được lần nguyên khí va chạm kinh khủng vừa rồi.
Tất cả mọi người đều hiểu cảm xúc của bà lúc này.
- Vận khí rất tốt.
Đinh Ninh không nhịn được cười cười, sau đó nhẹ giọng nói với đám người Trưởng Tôn Thiển Tuyết và Thanh Diêu Ngâm:
- Liệt Hỏa Thượng Nhân cũng tới.
"Liệt Hỏa Thượng Nhân?"
Đám người Trưởng Tôn Thiển Tuyết và Thanh Diệu Ngâm đều nhíu mày.
Mặc dù lúc này ngay cả bọn họ cũng chưa cảm nhận được khí tức của Liệt Hỏa Thượng Nhân, nhưng nếu Đinh Ninh đã nói như vậy, chắc chắn sẽ không sai lầm.
Trong lòng bọn họ cũng lập tức hiện ra cảm giác may mắn.
Liệt Hỏa Thượng Nhân xuất hiện vào thời khắc cuối cùng của trận chiến Trường Lăng năm xưa, sau đó thành danh từ một trận chiến này.
Công pháp mà lão tu luyện cực kỳ cổ quái, Ly Hỏa do chân nguyên hội tụ thiên địa nguyên khí hình thành nên dường như có thể thiêu đốt tất cả thiên địa nguyên khí.
Dường như ngoại trừ điểm ấy ra, bất kể thân thể hay là khả năng vận dụng đối với một ít Kiếm kinh của lão đều không có hề có chỗ độc đáo, nhưng riêng điểm này cũng đã đủ, từ ý nghĩa nào đó mà nói, ngoại trừ Trịnh Tụ và Nguyên Vũ năm đó cần lão để chắc chắn Cửu Tử Tằm bị hủy diệt ra, trừ khi chân nguyên của lão hao hết thì những Tu hành giả còn lại gần như không có khả năng giết được lão, mà chỉ có thể tiêu hao chân nguyên cùng với lão.
Đối với một ít cao thủ tuyệt đỉnh trong Thất Cảnh mà nói, loại đối thủ này cũng không quá đáng sợ, thế nhưng lại rất khó quấn lấy.
- Kiềm chế Trịnh Am, giết Liệt Hỏa trước.
Đinh Ninh quay đầu nhìn Đạm Đài Quan Kiếm, chậm rãi nói:
- Nếu chân nguyên không thể nào giết chết Liệt Hỏa, vậy thì cần đao kiếm thực sự. Ta cần ngươi đưa ta tới bên cạnh hắn.
Đạm Đài Quan Kiếm hơi ngẩn ra, trước tiên theo bản năng nghĩ đến, chẳng lẽ chân nguyên của ngươi đã khôi phục gần đầy đủ? Thế nhưng chỉ trong một hơi thở tiếp theo, y lại nhanh chóng hiểu ra.
Nếu như đao kiếm thực sự tới sát người, vậy thì không cần quá nhiều chân nguyên, hơn nữa nếu luận việc vận dụng các chiêu kiếm, chỉ sợ không ai trong thiên hạ này có thể so sánh với Đinh Ninh.
Y khẽ gật đầu, nhìn Đinh Ninh nói:
- Ngươi chỉ cần nói cho ta biết khi nào nên ra tay.
- Không nên quý trọng chân nguyên.
Đinh Ninh bình tĩnh nói:
- Liệt Hỏa Thượng Nhân còn có một chỗ rất khó chơi chính là hắn am hiểu dịch dung ẩn nấp, thậm chí có thể bắt chước một ít khí tức của người tu hành, có một Tu hành giả Triệu Kiếm Lô chết ở trong tay hắn vì lý do này. Cho nên nếu như lần này không giết được hắn, vậy sau này có lẽ như chim sợ càng cong, chỉ sợ rốt cuộc không thể giết được hắn.
Một tiếng nổ lớn vang lên trên bầu trời.
Trong tiếng va chạm làm thiên địa chấn động, xen lẫn tiếng nổ tung của một ít vật thể cứng rắn đến cực điểm, tiếng nổ tung này giòn tan giống như là bảo thạch va chạm lẫn nhau.
Đằng Xà và Trịnh Am đã bắt đầu vòng giao đấu thứ hai trên bầu trời.
Trong mưa gió và lốc xoáy vô biên, trong tay Trịnh Am có một đường hào quang chói mắt, đó là một thanh trường mâu màu xanh đậm.
Khuôn mặt của bà vẫn tái nhợt như trước, nhưng thân thể già nua lại ẩn chứa lực lượng đáng sợ giống như lão tăng Đông Hồ kia, giống như Hải thần uy mãnh vô cùng trong truyền thuyết bỗng nhiên xuất hiện, một mâu trực tiếp đâm thủng đầu hai con Đằng Xà, nhấc thân hình khổng lồ của chúng nó lên mũi mâu! (Hải thần: thần biển)
Đây là hình ảnh rất hấp dẫn lòng người, song Đinh Ninh vẫn cực kỳ bình tĩnh như trước, bình tĩnh đến mức ngay cả Đạm Đài Quan Kiếm cũng cảm thấy có chút đáng sợ.
- Chính là lúc này.
Đinh Ninh nói với y.
Đạm Đài Quan Kiếm vẫn không thể cảm nhận được Liệt Hỏa Thượng Nhân ở nơi nào trong ngàn tòa núi bụi, nhưng y lại không chút do dự động kiếm. Bởi vì một luồng chân nguyên phóng ra trên người Đinh Ninh lúc này đã chỉ rõ vị trí cho y.
Trong mưa gió xuất hiện một đạo kiếm quang chói mắt.
Đạo kiếm quang này đã vượt qua tốc độ của tất cả tia chớp trong mưa gió.
Một tiếng xùy nổ tung.
Rất nhiều nước mưa bị ép cùng một chỗ, hình thành một cái tường ánh sáng trong suốt, tiếp theo có hai bóng người chợt xuất hiện bên trên đó.
Trong nháy mắt đã có hai bóng người xuất hiện trong con ngươi của Liệt Hỏa Thượng Nhân mang áo bào đỏ chót, tường ánh sáng trong suốt bị xuyên thủng, một đạo kiếm quang khủng bố đã đến trước cổ họng lão.
Trong nháy mắt trước đó, Liệt Hỏa Thượng Nhân còn đang xem kịch.
Nếu lão và Ngọc Câu Thái tử chỉ phụ trách ở thời điểm cuối cùng, vậy hai người bọn họ không cần ra tay vào thời điểm này.
Lão cho rằng lão yêu quái quận Giao Đông này có thể giải quyết được một đám người tu hành đã đến cực hạn trong trận kia.
Nhưng trong nháy mắt sau đó, lão cũng đã tiếp cận cái chết một cách chân thật nhất.
Phản ứng của cơ thể theo trực giác thậm chí còn vượt qua cả suy nghĩ của lão.
Ngọc Cung khí hải sâu trong cơ thể lão điên cuồng co giật, đè ép chân nguyên ở trong cơ thể lão phun ra.
Một tiếng phốc vang lên, lão tựa như dị thú có Chân hỏa ẩn chứa trong cơ thể trong truyền thuyết, trực tiếp từ trong miệng phun ra một luồng hỏa diễm màu đỏ thẫm!