Kiếm Vương Triều ( Dịch Full )

Chương 661 - Q7 - Chương 84: Điểm Nhẹ

Q7 - Chương 84: Điểm nhẹ Q7 - Chương 84: Điểm nhẹ

Hỏa diễm này hoàn toàn biến thành vật hữu hình, cô đọng giống như bảo thạch màu đỏ thẫm, lóng lánh hào quang lấp lánh mà trong suốt, va chạm với đạo kiếm quang nhanh đến không gì sánh kịp này, trong nháy mắt vang lên vô số tiếng vỡ vụn thanh thúy mà rất nhỏ, phảng phất có tinh thể cứng rắn đang thực sự vỡ tung.

Nhưng mà trong nháy mắt tiếp theo, một tiếng ầm vang vọng, mỗi một mảnh tinh thể nhỏ vụn này đều biến thành lửa cháy, thiêu đốt tới trên thân đạo kiếm trước mắt.

Nhỏ bé và rộng lớn chỉ là khái niệm tương đối, mỗi một đạo Phù văn trên thân kiếm đối với người bình thường mà nói chỉ là đường cong tinh tế, song lại có thể là dòng sông rộng lớn, thậm chí là vùng quê trong nhận biết của người tu hành.

Lúc này ngọn lửa từ trong miệng Liệt Hỏa Thượng Nhân phun ra va chạm với một loại nguyên khí rét lạnh băng thanh cao ngạo ở giữa những dòng sông và vùng quê này, sau đó không hề dừng lại mà bao trùm lên toàn bộ, giống như là đang đốt cỏ khô một cách cực kỳ dễ dàng.

Bóng dáng Đạm Đài Quan Kiếm hiện ra rõ ràng trong khoảng không phía trước.

Y gặp phải lực cản thật lớn, toàn bộ thân thể cùng kiếm quang đình trệ không tiến trên không trung, ở trong nhận biết của y, những hỏa diễm này cuốn tới với tốc độ cực kỳ nhanh chóng, trực tiếp theo kiếm trong tay tràn vào thân thể hy, sau đó thiêu cháy tất cả chân nguyên cùng khí huyết của y không còn một mảnh.

Song y vượt qua sợ hãi tự nhiên sinh ra ở trong lòng mình, ngược lại phóng ra tất cả chân nguyên trong cơ thể mà không giữ lại chút nào, tràn vào trong thanh kiếm đang nắm chặt trong tay.

Hỏa diễm giống như dễ dàng đốt cháy cỏ khô, mà y lại giống như chất đống vô số cỏ khô lên, đối chọi với hỏa diễm này.

Lại có thêm một tiếng nổ lớn vang vọng trước người y.

Phù văn trên thân kiếm trong tay y cũng thể nào dung nạp được nguyên khí va chạm kinh người như vậy, trong nháy mắt đã dọc theo chỗ mép Phù văn nổ tung thành một trận mưa gió đáng sợ giữa hai người.

Y và Liệt Hỏa Thượng Nhân đều phát ra một tiếng kêu rên thê lương, thân thể hai người đều không khống chế được mà bay ngược ra phía sau.

Chân hỏa trong Phù văn phun ra ngoài, nhưng vẫn lan tràn về phía trước như cũ, không ngừng tràn về phía cơ thể y.

Cho đến khi tiếp cận chuôi kiếm, Đạm Đài Quan Kiếm mới buông ngón tay ra, kiên quyết bỏ kiếm.

Trong cơ thể y đã không còn chút chân nguyên nào lưu lại.

Thân thể mượn lực trùng kích đáng sợ này tiếp tục bay ngược về phía sau.

Hai tròng mắt Liệt Hỏa Thượng Nhân biến thành màu đỏ như máu, giống như có chân hỏa muốn tràn ra từ bên trong, lão nhìn chằm chằm vào Đạm Đài Quan Kiếm đang bay ngược ra, sát ý trong lòng lập tức tràn đầy.

Bởi vì công pháp mà lão tu luyện cực kỳ đặc thù, cho nên trong rất nhiều năm quá khứ, có rất ít người thử giết lão, hơn nữa chưa từng có bất kỳ một người nào để cho lão tiếp cận tử vong một cách chân thật như vậy.

Lúc này chân nguyên của Đạm Đài Quan Kiếm đã đoạn tuyệt, thân thể bay ngược lại giống như có bức tường cách ly tự nhiên với chân hỏa của lão, thế nhưng lão còn có lực lượng, chỉ cần lão động ý niệm, vậy chắc chắn có thể giết chết Đạm Đài Quan Kiếm vốn đã không hề có lực hoàn thủ lúc này.

Nhưng cũng đúng lúc này, sau lưng lão chợt lạnh lẽo.

Đó là một loại cảm giác rất trực tiếp.

Khi lão cảm nhận được trên lưng mình lạnh lẽo, lão mới tiếp tục cảm nhận được sự uy hiếp của tử vong mãnh liệt hơn vừa rồi, mới cảm nhận được thống khổ cùng sợ hãi!

Lão đã trúng một kiếm!

Trong một tiếng thét chói tai thê lương, cơ thể lão cong về phía trước, bắn ngược ra, tránh được thanh kiếm đâm từ phía trái sau lưng trực tiếp đâm vào chỗ trái tim lão.

Tinh Hỏa màu đỏ thẫm cực kỳ tự nhiên nương theo máu tươi trong cơ thể phun ra ngoài, đây chính là phản kích trực tiếp nhất của lão, chỉ cần kiếm của người này dính vào chân hỏa của lão, vậy trừ phi bỏ kiếm, nếu không sau đó sẽ bị lão giết ngược.

Điều làm lão kinh hãi nhất chính là ở trong nhận biết của mình, tu vi lực lượng của người này thậm chí còn chưa đến Thất Cảnh, nhưng mà lại có thể đâm lão một kiếm!

- Làm sao có thể!

Song điều làm cho lão hoàn toàn không nghĩ tới chính là, cơ thể lão trong nháy mắt này giống như thiếu một khối. Nó giống như một khối hình ghép hoàn mỹ, thế nhưng lại đột nhiên thiếu đi một mảnh.

Chân hỏa chảy ra từ trong khí hải hoàn toàn không thể chảy xuống vết thương sau lưng theo đúng tâm ý của lão.

Một khối thiếu hụt trong thân thể lão đến từ một cỗ cảm giác mát mẻ của tân sinh, hiển hiện thực sự trong nhận biết của lão chính là một đoạn mũi kiếm.

Trong khoảnh khắc này, lão lại trúng một kiếm!

Một kiếm này đâm trúng một chỗ khiếu vị cực kỳ trọng yếu trên cơ thể lão, cũng không thể xâm nhập quá sâu, nhưng ngay cả chính lão cũng không hề biết, chỗ khiếu vị bị đâm kia lại có thể ảnh hưởng đến quá trình vận hành cùng lưu chuyển của kia chân nguyên trong cơ thể lão!

Đó chỉ là một phần nhỏ của những chuyện xảy ra trong thời gian một hơi thở.

Lão liên tiếp trúng hai kiếm.

Bởi vì tâm tình dao động quá mức kịch liệt, cho nên máu thịt cả người lão còn chưa kịp co giật cùng run rẩy, nhưng bên trong thân thể đã tràn ngập loại cảm giác cực kỳ khó chịu.

Đây là khí tức ngũ tạng trong cơ thể đã mất cân bằng, hơn nữa chân nguyên lưu chuyển bị cản trở đã gây khó khăn cho khả năng tự điều tiết của cơ thể lão.

Song hiện tại, có loại nhận biết mới phản ứng rõ ràng ở trong đầu lão.

Hai kiếm của đối phương vừa rồi đâm thẳng xuyên vào da thịt lão, thậm chí còn chưa từng thực sự tiếp xúc với máu tươi dưới da thịt, nhưng thứ kiếm nhanh chóng đến cực điểm cùng với loại kiếm ý sắc bén này, hiển nhiên đã khơi dậy phản ứng của khí huyết và chân nguyên trong cơ thể lão.

Giống như một cái túi da, đối phương chỉ nhẹ nhàng vạch một vết thương trên lớp biểu bì, còn chưa thực sự cắt đứt, nhưng áp lực từ bên trong dồn ra ngoài, trái lại đã xé toang cái vết nứt này ra, nổ tung.

Chiêu kiếm này là gì?

Là người nào có thể thi triển ra kiếm như vậy, là người nào có thể ở Lục Cảnh trực tiếp đâm lão hai kiếm, hơn nữa còn phong bế một chỗ khiếu vị trên người lão?

Trong tiếng kêu thê lương, lão cảm thấy giọng nói mình phát ra rất xa lạ.

Khuôn mặt của lão vặn vẹo, mạnh mẽ xoay người theo cảm giác.

Sau đó lão thấy rõ bóng dáng của đối phương.

Người nọ bước đi trong khí diễm nở rộ trên người lão, xuyên qua trong mây lửa.

Người nọ là một thiếu niên có khuôn mặt bình tĩnh đến cực điểm.

Cũng trong nháy mắt này, chỗ sườn phải của lão lại nở rộ một chút vẻ lạnh lẽo.

Ý lạnh này giống như một đóa hoa lạnh lẽo, nở rộ trong khí hải nóng bỏng của lão.

Lần này lão có thể thấy rõ ràng.

Bóng hình kiếm quang vừa chạm vào trước người lão liền lập tức thu lại, tiếp theo lão nhìn thấy rõ ràng khí huyết của mình phun ra từ dưới sườn phải, sau đó mới cảm giác được thống khổ cùng đáng sợ, mới có thể xác định thêm lần nữa, đây là phản ứng trực giác của thân thể mình, ngược lại đã khiến khí huyết tạo ra miệng vết thương.

Khi thấy rõ thiếu niên đã liên tiếp đâm mình ba kiếm, lão đã hiểu được thân phận của đối phương, hiểu lời Nguyên Vũ nói là thật.

Chỉ có người năm đó mới có thể thi triển ra kiếm như vậy.

Đáng sợ nhất chính là từ thân pháp nước chảy mây trôi và bóng hình kiếm quang trong lúc xuất kiếm thu kiếm một cách cực kỳ đơn giản của hắn, lão chợt ngửi được hương vị cực kỳ quen thuộc.

Trái tim lão kịch liệt co rút lại, trong thân thể phảng phất có vô số người đang thét chói tai.

Để đối phó với tồn tại như vậy, hiển nhiên chỉ có thể dùng lực lượng chân nguyên thuần túy nghiền ép.

Lão muốn phóng tất cả chân hỏa trong khí hải cơ thể ra, bao phủ phiến thiên địa trong tầm mắt, bao bọc lấy thiếu niên này.

Thế nhưng chân nguyên thông thường còn thuận theo tâm niệm của lão hơn cả tay chân lại như sóng vỗ vào bờ đá trong cơ thể lão, không ngừng kích động nhưng lại không cách nào lưu động một cách thuận lợi.

Chỗ khiếu vị dưới sườn phải của lão bị phá, lại thêm một đường kinh mạch đứt gãy.

Lão giống như là một người khổng lồ bị giam cầm tại chỗ, không có khí lực cũng không có cách nào đập ra ngoài!

Đinh Ninh bình ổn hô hấp, mặc dù trong di động vượt ra khỏi cực hạn bình thường, nhưng tất cả kỹ năng trên thân thể hắn đều được phối hợp hoàn mỹ đến cực điểm.

Hắn giống như là một cơn gió thoang thoảng không hề có quỹ tích cố định, trong lúc Liệt Hỏa Thượng Nhân trì trệ đã đến bên cạnh lão, trở tay cầm kiếm điểm nhẹ vào bên trên khí hải của Liệt Hỏa Thượng Nhân.

Bình Luận (0)
Comment